Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 42: Tiêu: CĂN CỨ BÁCH LÝ



Cái hồ này, rất không tầm thường.

Dưới mặt ngoài bình tĩnh là sóng ngầm phun trào, tôi có thể mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó đang trốn ở đáy hồ rình chúng tôi, cái tín hiệu thăm dò kia tuyệt đối không có thiện ý, cũng giống như bốn gã đàn ông cương quyết mời chúng tôi đi vào trong căn cứ làm khách này; chỉ khác nhau ở chỗ: Một cái là uy hiếp tiềm tàng, một cái là uy hiếp rõ rệt.

So sánh với đó, vẫn là gã đàn ông côn đồ này dễ dàng khống chế hơn chút, dù sao, nguy hiểm chân chính luôn bắt nguồn từ những gì không biết... Tôi ngược lại thật hiếu kỳ, trụ sở của họ có cái bí mật gì không thể cho ai biết: Dốc hết sức mời mọc như vậy, tôi cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng bọn họ thật sự là loại người nhiệt tình hiếu khách.

Chẳng qua, việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải điều tra rõ bí ẩn trong hồ nước này, mấy gã đàn ông này vừa vặn là mồi nhử không tệ, các ngươi đã xung phong nhận việc muốn tới thử nghiệm, ta cần gì phải ra tay ngăn cản?

Nếu thật sự gặp nạn, cũng chớ có trách ta thấy chết mà không cứu.

Âm thầm nở nụ cười, tôi dẫn mấy người An Nhiên đi về phía bãi nước cạn của đập chứa nước.

Xách theo thùng nước, nắm đèn pin, mặt nước gợn sóng bình thản, nhưng tôi cảm giác được một luồng khí tức âm trầm đang chầm chậm tới gần — thứ đó, muốn ra tay rồi.

Mấy tên đàn ông kia không hề nhận ra mà dựng thiết bị bơm nước, không có một chút lòng cảnh giác, xem tình hình dường như là thật sự định mang nước từ hồ này về, lẽ nào nước nơi này không bị ô nhiễm? Hay là nói, chính bọn hắn cũng không rõ lắm?

Tôi giấu giấy thử pH trong lòng bàn tay lặng lẽ kiểm tra thử độ pH của hồ nước, bằng khả năng nhìn ban đêm vô cùng tốt, tôi nhìn thấy đoạn giấy thử đang chầm chậm biến thành màu cam, lại mơ hồ có dấu hiệu chuyển về màu đỏ, tính axit nồng độ cao như thế, căn bản không thể có sinh vật tồn tại, cũng không thích hợp dùng để uống. Đương nhiên, đây chỉ là ở trong tình huống bình thường.

Người và vật trong tận thế, đã sớm không thể dùng tiêu chuẩn phổ thông để phán xét.

Độ axit trong hồ nước này, thường sẽ không có vật còn sống. Thế nhưng nói cách khác, sinh vật có thể sống sót ở trong nước như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường.

Không lâu sau, máy bơm ngừng hoạt động, tôi biết, cái uy hiếp tiềm tàng kia rốt cục không nhịn được nhe ra răng nanh. Thu hồi giấy thử, tôi tập trung nhìn về phía chính giữa hồ nước, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một cái bóng sẫm màu, giống như là một con rắn nước cường tráng, im hơi lặng tiếng tới gần, tiến công nhanh như chớp giật, cuốn lấy hai tay người đàn ông kia, loáng cái lôi vào trong nước, kéo mạnh vào sâu trong hồ.

Giả thiết thể trọng của một nam giới trưởng thành là chín mươi kilôgam, cộng thêm lực cản của nước, nhìn ra tốc độ bị kéo đi của hắn là mỗi giây mười mét, như vậy lực cần thiết đại khái khoảng một ngàn con trâu, sinh vật nắm giữ sức lực như vậy... Cá mập trắng? Cá sấu? Sẽ là gì chứ?

Tôi hết lần này đến lần khác phủ định suy đoán của mình, nhưng lại bị đáp án cuối cùng khơi gợi hứng thú — sinh vật thủy sinh hung mãnh không có cách nào làm thú cưng nuôi dưỡng, dùng làm vật thí nghiệm giải phẫu thì lại là vật liệu rất tốt, nghĩ đến cho dù An Nhiên biết cũng sẽ không phản đối, có nên bắt về không?

Tôi rất là động lòng với đề nghị này.

Kéo lại An Nhiên muốn tiến lên nhìn kỹ, mang nàng tới phía sau miễn cho bị nước bắn vào. Theo suy đoán của tôi, ba người đàn ông kia lặn vào trong nước là lành ít dữ nhiều, có lẽ gã đàn ông xuống nước trễ nhất còn có một chút hi vọng sống. Nếu quỷ nhát gan chỉ biết ở bên hồ ra lệnh kia là người mạnh nhất trong bốn người bọn họ, vậy thì tốt nhất cũng không cần ôm hi vọng.

Bất ngờ nhưng lại không ngoài dự đoán, gã đàn ông cường tráng kia chạy về, lấy một cánh tay đánh đổi, tôi liếc mắt nhìn quỷ nhát gan kinh hãi đến tột đỉnh, nhắc nhở: "Còn không mau kéo hắn lên."

Ngu xuẩn, còn ngẩn ra đó nữa, đồng bạn kia của ngươi thật có thể không về được.

Hắn lập tức phản ứng lại, nhào vào trong nước cố gắng bơi về phía đối phương, khoác cánh tay còn lại của hắn lên bờ vai của mình, ra sức bơi vào bên bờ, tôi nhìn bộ dáng cực kỳ cật lực của hắn, mà sắc mặt của tên đàn ông cụt một tay kia trắng bệch, môi đã hơi lộ màu tím, giống như một giây sau sẽ mất đi ý thức. Xem ra, con quái vật kia cũng không mong muốn từ bỏ mỹ vị đưa đến bên mép này, vẫn đuổi cùng giết tận không buông bọn họ.

"Tiểu Ngô, phụ một tay." Tôi thấp giọng nói với Ngô Phóng Ca.

Hai người kia cũng không thể chết... Ít nhất lưu lại một người sống mang chúng tôi về căn cứ.

Ngô Phóng Ca hiểu ý, hai ba bước tiến lên, cởi giầy lội nước đi kéo bọn họ, cùng lúc đó, tôi cấp tốc lấy ra thùng dụng cụ, đeo găng tay cao su, sau khi ba người thiên tân vạn khổ bò lên bờ, lật người gã đàn ông cụt một tay, cắt ra áo lót của hắn, khử trùng, cầm máu, khâu lại, xử lý vết thương đều đâu vào đấy, giống như lại trở về thời điểm toàn tâm toàn ý trị bệnh cứu người đó. Chỉ có tôi tự mình biết: Giúp hắn làm giải phẫu chỉ vì thu thập số liệu cho tôi, còn sống chết của hắn, tôi không hề quan tâm.

Miệng vết thương có dấu vết lôi kéo tương đối rõ ràng, không giống răng nhọn cắn xé, ngược lại như là bị ngoại lực vồ lấy cánh tay, trông như sống sờ sờ mà kéo xuống.

Tôi nhớ lại bóng đen trong lúc vội vàng tóm được kia, mơ hồ có phán đoán: Quái vật trong nước đó, hẳn là một con bạch tuộc rất lớn.

Xúc tu dài mà co dãn, miệng hút mạnh mà có lực, hơn nữa năng lực hồi phục nhanh chóng, quả là gã thợ săn khó giải quyết, chẳng trách người đàn ông thể trạng cường tráng này cũng phải tráng sĩ chặt tay, có thể nhặt lại cái mạng đã là may mắn.

"Hắn cần truyền máu." Sau khi băng bó đơn giản, tôi cởi ra găng tay, nói với gã đàn ông vẫn cứ sợ hãi không thôi.

"Truyền máu, đúng! Truyền máu...chúng ta lập tức trở về căn cứ!" Hắn thoáng nhìn mặt hồ khôi phục lại yên tĩnh, nhíu chặt mày lại, cẩn thận đỡ đồng bạn đã rơi vào hôn mê lên xe tải, không có một chút thương xót đối với hai người đồng đội khác khả năng đã mất mạng.

"Đuổi theo." Tôi nhìn hồ nước trơn bóng như mặt gương một lần nữa, kiềm chế lòng hiếu kỳ tìm tòi hư thực, dẫn đầu lên xe trước.

"Tiêu, chúng ta...thật sự muốn đi cái căn cứ đó sao?" An Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm cái đập nước càng ngày càng xa kia qua kính chiếu hậu, trên mặt là vẻ thổn thức, tôi âm thầm lắc lắc đầu, nhưng không tính xen vào lòng thông cảm tràn lan của nàng. An Nhiên như vậy, mới là chân thật nhất, cho dù phải trả giá vì một phần ngây thơ này của nàng, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

"Tôi muốn nhìn xem, ngoài căn cứ Đại học thành ra, căn cứ khác là tình huống thế nào." Tôi vừa chú ý đường, vừa giải thích, "Hơn nữa, chẳng lẽ em không muốn mở mang kiến thức một chút về căn cứ muôn vàn ưu điểm trong miệng người đàn ông này sao?"

Tôi không có nói là: Qua biểu hiện của người đàn ông này, khả năng cũng không biết điều kỳ lạ trong nước; nhưng tôi cũng không cho là người nắm quyền cái căn cứ kia sẽ không biết rõ điểm này, vậy thì có thể đưa ra kết luận — đây là một cái bẫy.

Còn bàn tay gây tội ác tạo bẫy là xuất phát từ mục đích loại trừ những người này hay là vì mục đích gì khác, vậy thì tôi phải tự mình đi vào trong căn cứ kia tìm chứng thực.

Chuyến đi đập chứa nước tuy không có được nguồn nước tiếp tế, nhưng tôi lại không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì tôi lấy được tình báo thực dụng hơn, ngoài xác sống và nhân loại, còn có thể có sinh vật tiến hóa.

Chúng nó có thể là động thực vật chúng ta bình thường không để ý đến, không có sức uy hiếp, không có lực công kích. Nhưng mà cũng chính là những sinh vật từng bị mọi người xem thường này, chứng thực thuyết tiến hóa hoàn mỹ nhất.

Chúng nó có thể thay đổi thể chất của chính mình để thích nghi hoàn cảnh ác liệt kéo dài, sẽ có một ngày, chúng nó thậm chí có thể mạnh hơn xác sống...Thậm chí đạp nhân loại đắc chí với danh hào "vạn vật chi linh" ở dưới chân.

Làm người đứng ngoài xem kịch, tôi cảm thấy khá hứng thú với kết quả này.

Xe chở hàng phóng đi với tốc độ siêu nhanh, tôi cũng duy trì khoảng cách nhất định theo ở phía sau, qua hơn nửa giờ, trong bóng đêm ngày càng dày đặc, tôi thấy một thành phố gần như có thể nói là đèn đuốc sáng choang. Điều này có thể nói là xa xỉ ở trong tận thế thiếu hụt nguồn năng lượng, cũng từ mặt khác chứng minh cái căn cứ này thực lực hùng hậu.

Ngoài thành phố tụ lại rất nhiều xác sống, từng con xô đẩy chen chúc hướng về cổng thành, nhưng bó tay toàn tập đối với tường thành rắn chắc kiên cố, mà bên ngoài tấm cửa sắt cao hơn năm mét rộng khoảng hai mét phủ đầy những chiếc chông bén nhọn, chân gãy tay cụt đếm không hết vướng vào loang loang lổ lổ, thu gặt xác sống số lượng hàng trăm, từ xa nhìn lại đúng là uy hiếp mười phần.

Chậc, người quản lý căn cứ này dường như khá là có nghiên cứu về tâm lý học, chỉ từ khoản xây dựng bầu không khí này, liền có thể nhìn ra mấy phần cách thức.

Tiếng còi ô tô tải trong nháy mắt đưa tới sự tấn công của bộ phận nhỏ xác sống, đồng thời cũng đưa tới chú ý của người trong thành, tôi nheo mắt lại đếm đếm, có ít nhất hơn hai mươi người đứng trên đầu tường tấn công vào xác sống phía dưới, dị năng đa dạng nhiều vô số kể.

Cánh cửa sắt uy phong lẫm liệt cũng đang chầm chậm mở ra, tôi đang nghi ngờ bọn họ phải làm như thế nào cho xe vào thành mà không sợ bị xác sống công hãm, thì thấy đằng sau tấm cửa sắt mở ra một nửa kia hiện ra một tấm cửa sắt kiên cố khác, giữa hai cánh cửa khoảng cách hơn hai mươi mét, diện tích vừa vặn có thể chứa hai chiếc xe tải tiến vào.

Đụng ra vài con xác sống định nhào lên, chúng tôi rượt theo xe chở hàng như là dã thú vọt vào trong cửa, còn có khoảng hai mươi con xác sống hung mãnh cũng đi theo vào trong cánh cửa thứ nhất.

Cánh cửa thứ hai cũng rất nhanh mở ra, không ngoài dự đoán, bên trong còn có cánh cửa sắt thứ ba, mà khi chúng tôi vọt vào bên trong, lại có hơn một nửa xác sống bị phân luồng ra ngoài, thừa cơ cùng tiến vào chỉ còn lại không tới mười con, chúng nó dĩ nhiên là những con tài ba trong đồng loại, nhưng mà không có ưu thế số lượng, đối mặt với một đám dị năng giả vây công, chúng nó cũng chỉ có thể kêu gào ngừng lại cử động cuối cùng, sau cùng trở về với cát bụi.

Vận dụng ba cánh cổng thành phân luồng, đánh bại từng con, đúng là một phương pháp đơn giản mà hữu hiệu.

Thủ đoạn xử lý này có sự khác biệt với căn cứ Đại học thành, mang theo cá tính cực kỳ rõ ràng, khiến tôi liên tưởng tới những mưu sĩ giỏi giở thủ đoạn trong sách lịch sử...Khi không làm người ta sinh chán ghét.

Lúc hết thảy xác sống đều bị dọn dẹp sạch sẽ, lập tức có người phụ trách quét dọn đến xử lý, mà gã đàn ông nhảy xuống từ trên xe chở hàng rống to với một người trong đó: "Lão đại đâu? Mau gọi người đến giúp đỡ! Tiểu Cường bị thương! Thu xếp cho hắn truyền máu! Nhanh!"

Người bị rống khúm núm đáp một tiếng, còn không kịp xoay người, lập tức lại có một đám người khí thế hùng hổ chạy tới.

Từ khí thế hùng hồn giương cung không bắn kia, đoán rằng thân phận của họ ở cái căn cứ này nhất định không thấp, có lẽ hẳn là người quản lý.

Một người dẫn đầu mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh đen đơn giản, tóc hơi dài xõa ở đầu vai, tóc mái ngang che khuất một con mắt, tuy cười, nhưng trông rất là u ám. Đây là một người đàn ông tuổi còn trẻ mà ôn hòa.

"A Thành, đừng hoảng hốt!" Hắn nửa là trách cứ nửa là động viên nói một câu, phất tay một cái để thủ hạ sau lưng nhanh chóng đỡ lấy người đàn ông, dìu hai người đi, quay lại cười với chúng tôi mới vừa xuống xe, ung dung đánh giá, con mắt dài nhỏ lần lượt đảo qua mặt chúng tôi, tôi rõ ràng nhận ra được thời gian hắn nhìn mặt An Nhiên lâu hơn một chút so với mấy người còn lại chúng tôi, "Các vị, hoan nghênh tới căn cứ Bách Lý, tôi là người phụ trách nơi này, Bách Lý Trục Lộc."

Khí thế tỏa ra từ người đàn ông nụ cười ôn nhã nhưng ánh mắt nham hiểm này, là cường đại nhất tôi hiện nay gặp phải, mà mức độ làm tôi chán ghét của hắn, cũng là mãnh liệt trước nay chưa từng có: Tôi hận không thể lúc này bẻ gãy cổ của hắn, ngăn chặn ánh mắt tràn ngập mơ ước dính vào trên người An Nhiên của hắn.

Đáng tiếc, hiện tại không phải thời cơ động thủ, chỉ có kiên nhẫn chờ đợi... Đương nhiên, tôi luôn luôn không thiếu kiên nhẫn.