Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 43: Tạ: HỒNG MÔN YẾN (THƯỢNG)



Bách Lý? Họ kép rất hiếm thấy... Trục Lộc, là lấy từ ý Trục Lộc Trung Nguyên* sao?

(Trục Lộc Trung Nguyên: Thường ví với việc tranh đoạt thiên hạ.)

Đúng là không tưởng tượng nổi chủ nhân của cái tên còn là một thanh niên nhìn qua hào hoa phong nhã như vậy. Tuy rằng cảm giác mà hắn đem tới cho tôi không hề gầy yếu như vẻ ngoài; không nói tướng mạo, khí chất của hắn xen lẫn mấy phần cảm xúc tiêu cực thâm trầm mà chán chường, không giống với xác sống, nhưng sự cảnh giác của tôi đối với hắn khó có thể yếu bớt, nghĩ đến cũng phải: Có thể trở thành người phụ trách một căn cứ, làm sao sẽ là nhân vật đơn giản?

Dáng vẻ hắn đúng là vô cùng hoan nghênh chúng tôi đến, trừ ánh mắt khi nhìn về phía tôi thì có thâm ý khác, nhiệt tình lễ độ mà hắn thể hiện vô cùng có tính mê hoặc, thật giống như chúng tôi là bạn chí cốt nhiều năm không gặp, chẳng qua là thật giống mà thôi.

"Chư vị vừa mới đến, không bằng theo tôi đi thăm quan một chút." Hắn đưa tay làm một động tác xin mời, thân sĩ khom người, chân thật đáng tin xoay người ở phía trước dẫn đường.

"Người phụ trách thực sự là một đại trượng phu rảnh rỗi như thế à?" Mặc Mặc ở bên tai tôi lẩm bẩm một câu.

Tôi lắc lắc đầu, tỏ ý nàng im lặng: Dù sao cũng là ở địa bàn đối phương, khách theo chủ là được rồi... Hơn nữa, tôi xem Tiêu dường như cảm thấy rất hứng thú về nơi này, đề nghị của Bách Lý Trục Lộc hẳn là gãi đúng chỗ ngứa?

Chỉ là khi tôi nghiêng đầu nhìn sang, lại phát hiện Tiêu đang nhíu mày, chăm chú theo dõi bóng lưng của hắn, cả người đều tỏa ra cảm giác ớn lạnh lạ lùng, tôi sững sờ, nàng cũng đã thu lại biểu lộ trong lúc lơ đãng kia, khẽ mỉm cười với tôi, dịu dàng nói: "Đi thôi."

Có lẽ, đó chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi liếm môi một cái, mọi tâm tư đều bị mang đi khi nàng bỗng nhiên nắm tay tôi, không biết là vô tình hay là cố ý, Tiêu vô cùng tự nhiên kéo tôi đuổi theo bước chân của đoàn người Bách Lý Trục Lộc, bàn tay lạnh lẽo nhưng mềm mại, khiến lòng tôi bay nhảy loạn tung không ngừng, chỉ có thể cứng đờ cùng nàng đi về phía trước, không hề dám thả lỏng, không dám quá căng thẳng, chỉ lo bị nàng phát hiện trong lòng tôi bởi vì tiếp xúc đơn giản này mà nổi lên sóng to gió lớn.

Vẻn vẹn chỉ nắm tay đã có thể khiến tôi khác thường đến vậy, nếu là tiến thêm một bước nữa... Tôi vội vàng ngăn lại ý nghĩ của mình, không dám suy nghĩ tiếp, để tránh khỏi thất thố tại chỗ, chỉ là nhiệt độ trên gương mặt thì không cách nào nhất thời tiêu giảm.

Thành phố K ở trên bản đồ chỉ là một vị trí tầm thường, nhưng bởi vì công trình thủy lợi nổi tiếng cả thế giới mà từ từ trở thành trọng khu kinh tế và thương mại, trước tận thế là thành thị cấp một xếp hàng đầu toàn quốc, cho dù gặp phải trận kiếp nạn chưa từng có này, có một nửa kiến trúc bị hủy hoại, cũng có thể loáng thoáng nhìn ra phồn hoa năm xưa từ những tàn tích đã được cải tạo.

"Xác sống bên trong thành phố cũng đã bị chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ, tường ngoài sau khi được dị năng giả hệ thổ và hệ sắt thép gia cố vô cùng kiên cố, mọi người đều có thể an tâm ở trong thành, không cần lo lắng xác sống tấn công vào." Bách Lý Trục Lộc chỉ chỉ tường thành cao hơn mười mấy mét chúng tôi đi qua, có chút ít tự hào nói rằng, "Bên trong căn cứ của chúng tôi có ba ngàn dị năng giả, người bình thường cũng có hơn mười ngàn, trong đó người may mắn sống sót ở khu vực phụ cận là chiếm đại đa số, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người hỏi ý mà đến gia nhập."

Đây là khoe căn cứ của mình sao? Nói hoa thơm lúa tốt, quả là không có chút nào khiêm tốn.

Tôi lắc lắc đầu, vẫn giữ thái độ với lời của hắn.

"Trung tâm thành phố là khu ăn uống và giải trí, vì tiết kiệm nguồn năng lượng, chỉ mở một số ít cho mọi người sử dụng, nếu như mọi người muốn đi thả lỏng, tôi sẽ gọi người giúp mọi người sắp xếp." Hắn chỉ vào mấy tòa kiến trúc có tính nghệ thuật giới thiệu, "Có một đầu bếp nhà hàng vốn là đầu bếp trưởng Michelin cấp ba sao, tay nghề rất tuyệt."

"Thật ư? Làm ơn nhất định phải giới thiệu cho tôi biết!" Mặc Mặc sáng mắt lên, thay đổi thái độ không nóng không lạnh trước đó, nói với Bách Lý Trục Lộc.

"Không thành vấn đề." Hắn cười cười, thoải mái đồng ý.

Liếc mắt nhìn Mặc Mặc vui rạo rực, tôi bất đắc dĩ thở dài: Cái kẻ ăn hàng này, không phát hiện Ngô Phóng Ca cả người đều âm trầm sao? Rõ là đang ghen... Có điều, với cái tính tình trì độn của Mặc Mặc, nếu như Ngô Phóng Ca thật sự có tình ý, vậy còn có một đoạn đường rất dài phải đi đây!

Thân là bạn thân tốt của Mặc Mặc, tôi chỉ phụ trách giám sát, cũng sẽ không giúp hắn.

"Nơi đó là nhà máy điện, hiện nay vận hành bằng một số ít năng lượng mặt trời cùng than đá dự trữ, có lúc cũng vận hành bằng vật liệu gỗ mà dị năng giả hệ thực vật cung cấp, chẳng qua đều là như muối bỏ biển, nếu như đập chứa nước lớn còn có thể hoạt động..." Nói tới chỗ này, hắn chợt thấy lỡ lời, lập tức ngậm miệng không nói, ho nhẹ một tiếng lại chuyển trọng tâm câu chuyện qua chỗ khác.

Chỉ là, lòng nghi ngờ của chúng tôi lại bị dụ ra.

Lần lượt tham quan một số địa phương không quá quan trọng, chúng tôi ngồi trên xe, theo xe Bách Lý Trục Lộc đi tới phía nam trung tâm thành phố, đập vào mắt chính là một khu biệt thự lịch sự tao nhã, có thể thấy rõ vẻ u tĩnh khác thường khi so sánh với nhà lầu san sát. Nơi này, hẳn là khu nhà giàu tấc đất tấc vàng.

Vào thời khắc hàng loạt xác sống tập kích, có thể dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ thành thị, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu gian khổ?

Đương nhiên, nơi này có thể giữ phần lớn nguyên vẹn, nguyên do nho nhỏ là bởi vì trước tận thế vốn dĩ người ở thưa thớt.

Xe Bách Lý Trục Lộc đỗ ở trước biệt thự nhà gạch màu đỏ, vì tiếng động cơ ô tô, cách đó không xa cũng có dân bản địa bên trong mấy ngôi biệt thự túm năm tụm ba nghe tin mà ra. Tôi nhìn kỹ một chút, phần lớn đều là nữ giới trẻ tuổi, hơn nữa, người người nùng trang diễm mạt*, chói lọi, khác một trời một vực với phụ nữ trẻ em mặt mày xám xịt mà tôi nhìn thấy dọc đường.

(Nùng trang diễm mạt: trang điểm quá đậm tỉ mỉ, ăn diện hết sức cầu kỳ diễm lệ.)

"Eo ôi, phụ nữ ở đây đãi ngộ không tệ ha! Ở biệt thự đã đành, còn có nhàn hạ thoải mái trang điểm? Chà chà, quả là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném*! Đợi lát nữa tớ cũng phải đi làm chút mỹ phẩm dưỡng da!" Mặc Mặc oán niệm nằm ở bả vai tôi nhẹ giọng nhắc tới.

(*Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném: Ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.)

Tôi vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, trong lòng lại có chút nghi hoặc: Tại sao tôi từ trên mặt những người phụ nữ này, không nhìn thấy một chút vui sướng sống sót sau tai nạn? Các nàng trang dung tinh xảo, như là ẩn giấu đi đau khổ không thể nói với người ngoài... Là tôi đa nghi rồi sao?

Bách Lý Trục Lộc chỉ vào tiểu lâu đẹp đẽ này nói với chúng tôi: "Chư vị liền ở nhà này đi!" Hắn cười cười với tôi, lại chỉ vào căn nhà lớn toàn màu cà phê bên cạnh nói rằng, "Đây là chỗ tôi ở, có chuyện gì đều có thể đến tìm tôi."

Người này, đối với chúng tôi cũng hơi quá tốt, tốt đến mức để tôi không thể không hoài nghi, hắn có có mưu đồ khác hay không.

Tôi biết, tôi không nên lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng tôi không nghĩ ra hắn có lý do gì trọng đãi như vậy đối với chúng tôi - những người xa lạ mới đến này; dù cho là trước tận thế, tôi cũng phải nghĩ sâu mấy phần, đến bây giờ, càng cần nhiều lần cân nhắc.

Dường như hắn cũng nhận ra được nghi vấn của tôi, hơi cười, giải thích: "Không dối gạt mấy vị, căn cứ chúng tôi đối với dị năng giả đãi ngộ đều rất cao, hơn nữa, bởi vì mấy vị cứu anh em của tôi, cho nên những thứ này tạm thời thay lời cảm tạ của tôi đối với chư vị, xin đừng chối từ."

"Làm sao anh biết...chúng tôi là dị năng giả?" Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ôm hai tay ung dung thong thả hỏi.

Hắn lại nở nụ cười, nhưng đôi mắt nhìn tôi nghiêm túc nói rằng: "Giữa dị năng giả đều có một loại cảm giác vi diệu, tin tưởng các vị sẽ cảm nhận được; giống như sức hấp dẫn giữa khác phái vậy, kêu gọi từ nơi sâu xa, khó mà tin nổi, nhưng tuyệt không thể tả..." Tiếng nói của hắn thuần hậu êm tai, con mắt thâm thúy, ánh mắt chăm chú nhìn tôi có thâm ý khác, coi như tôi ngu ngốc đến mấy cũng rõ ràng ý của hắn.

Lúng túng rời mắt, tôi chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, tầm mắt nhưng theo bản năng mà liếc nhìn Tiêu, trên người nàng lại lần nữa tràn ra khí tức âm lãnh, thật lâu không có tiêu tan, tôi gần như có thể khẳng định nàng không vui là có thật chứ không phải ảo giác của tôi.

Mặc Mặc cuối cùng cũng phát giác ra, nàng vờ như tùy ý nhảy tới trước một bước che ở trước người tôi nói với Bách Lý Trục Lộc: "Sắp rạng sáng rồi các anh đều không ngủ à? Chúng tôi buồn ngủ!"

"... Là tôi sơ sót." Hắn áy náy cười cười, nhưng lại nhìn tôi nói rằng, "Mấy vị nghỉ ngơi trước đi, trưa mai tôi lại tiếp đãi mọi người. Vậy thì, ngủ ngon."

Tôi gật đầu với hắn, nhìn hắn cùng mấy tên thủ hạ đi về phía biệt thự màu cà phê bên cạnh, lòng từ từ chùng xuống. Tại sao, lại bất an như vậy?

Hắn đi rồi, một đám phụ nữ ngó dáo dác kia vẫn nhìn quanh chúng tôi nơi này. Tôi thấy rõ dáng vẻ của các nàng, loại cảm giác quái dị đó càng nặng hơn.

Có người nét mặt lộ vẻ châm chọc, có người trong mắt chứa khinh miệt, còn có một người do dự chậm rãi đi tới, tôi dường như còn có thể cảm giác được đồng tình như có như không từ trong ánh mắt của nàng, nàng muốn nói cái gì?

Mặc Mặc tựa như quen biết tiến lên bắt chuyện với nàng: "Này mấy chị gái, da dẻ cô không tệ ha! Nói xem...các cô nơi này có thể làm ra mỹ phẩm dưỡng da à?"

Tôi không khỏi lườm một cái, xách cổ áo sau của Mặc Mặc kéo nàng trở về, cười xin lỗi với người phụ nữ mặt mũi dịu dàng trang điểm nhạt: "Ngại quá."

"Không sao..." Nàng nhếch nhếch khóe miệng, nhìn tôi muốn nói lại thôi, con mắt trong veo tràn ngập cảm xúc phức tạp.

"Tôi là Tạ An Nhiên, đây là bạn tôi Kiều Tử Mặc, rất hân hạnh được biết cô." Tôi rất có hảo cảm với nàng, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, nhưng có ý nghĩ muốn kết giao, có lẽ bởi vì trong đám phụ nữ kia, chỉ có nàng là tỏ ra thiện ý đối với nhóm chúng tôi.

Nàng thoáng nhìn tôi duỗi ra bàn tay, mím mím môi, dường như muốn mỉm cười, nhưng lại vì một ít ưu tư gì khác mà chuyển sang hờ hững, dừng một giây, nàng nắm chặt tay tôi, hơi hơi dùng sức, dường như muốn truyền tải gì đó qua việc tăng thêm sức: "Tôi cũng... rất hân hạnh được biết cô, thật sự."

Nàng quay đầu thoáng nhìn mấy cô gái kia lục tục trở về nhà, bỗng nhiên tiến đến trước mặt tôi, nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi, hết sức nghiêm túc nói một câu: "Cô phải cẩn thận." Sau đó bước nhanh rời đi, để lại tôi đầu óc mơ hồ nghĩ về lời của nàng.

Bèo nước gặp nhau, nàng không có lý do hại tôi, vậy thì chỉ có thể nói rõ, trong căn cứ này thật sự có nguy hiểm nào đó không muốn người biết...

"An Nhiên, đừng nghĩ nhiều như thế, nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì ngày mai hẵng nói." Tiêu ôm vai tôi, không nói lời gì dẫn tôi đi vào trong biệt thự.

Lòng bàn tay nàng lạnh như ngọc dán vào sau lưng tôi, nhưng mang theo lửa đốt nóng rực, tôi cũng không có cách nào giữ cho suy nghĩ tỉnh táo, chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác theo sát nàng vào trong nhà, căn bản không biết mình làm thế nào thu dọn rửa ráy nằm dài trên giường, đến khi tôi tỉnh táo lại, nhưng chỉ còn lại tôi và Tiêu.

Nàng giúp tôi nhét nhét chăn, lúc tôi ngây ngốc nhìn về phía nàng, dịu dàng nở nụ cười, vén sợi tóc bên tai, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: "Ngủ ngon."

Tôi chỉ cảm thấy bên tai "Ầm—"một tiếng vang vọng tựa như pháo hoa nổ tung, rực rỡ và lóa mắt, mặc dù vững vàng nằm ở trên giường, vẫn không nhịn được choáng váng từng hồi.

"... Ngủ ngon." Cửa chậm rãi đóng lại, trong phòng khôi phục lại đen tối, tôi trợn mắt nhìn vào hư vô, nhưng lòng như nổi trống.

Tiêu, vừa, hôn tôi?

Thật vất vả mới ở trong đầu nghĩ ra một câu nói này, một khắc sau lại thiếu chút nữa chết máy.

Dù tôi hết lần này đến lần khác ở trong lòng tự nói với mình đây chỉ là một nụ hôn hữu nghị, thậm chí còn khá giống với nụ hôn chúc ngủ ngon yêu quý của chị gái đối với em gái; dù tôi cường điệu hết lần này đến lần khác ở trong lòng rằng đây chỉ là khẽ chạm vào trán không chút nào ám muội... Nhưng độ cong giương lên làm thế nào cũng không thể ngăn chặn, cảm xúc ngọt ngào đó giống như tình cảm màu hồng của thiếu nữ ngập tràn trong lòng, ngượng ngùng nhưng lại không thể xua đi.

Trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc mới thiếp đi.

Một đêm không mộng.