Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 44: Tạ: Hồng Môn Yến (hạ)



Tỉnh dậy đã là hai giờ chiều, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể ngủ sâu như vậy, đặc biệt là sau tận thế. Có lẽ, khác nhau bởi vì có nàng bên người.

Theo bản năng giơ tay đỡ trán, tôi thậm chí ấu trĩ nghĩ rằng cứ thế một tuần cũng không muốn rửa mặt...

Đương nhiên, chỉ là ý nghĩ mà thôi, với mức độ bệnh thích sạch sẽ của Tiêu, nếu như biết tôi thật sự một tuần không rửa mặt, sợ rằng sẽ không bao giờ gặp tôi trong phạm vi ba mét?

Nghĩ đến khả năng này, tôi lắc lắc đầu, đơn giản rửa mặt, đi xuống lầu.

Phòng ngủ của tôi ở lầu hai biệt thự, có một gian phòng tắm loại nhỏ. Đến khi tôi sửa soạn xong bản thân đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng phát hiện trong mấy gian phòng khác đều không còn bóng người — kỳ quái, người đâu?

Trong phòng khách lầu một, Ngô Phóng Ca ngồi ngay ngắn, hết sức chăm chú khống chế một cái chổi lau nhà cọ rửa sàn nhà, lông mày nhíu chặt, nhưng tôi không cho là do sử dụng dị năng quá mức phí sức gây nên, trái lại như là, mất hứng.

"Ngô đại ca." Thấy hắn chuyên chú dường như không có phát hiện tôi đến, tôi chỉ có thể lên tiếng nói, "Mặc Mặc bọn họ đâu?" Tôi không tiện thừa nhận là tăm tích của Tiêu bên trong "bọn họ" càng khiến tôi để ý hơn.

Ngô Phóng Ca thấy tôi đi xuống lầu, gãi gãi sau gáy, có chút khó xử nói: "Tử Mặc cô ấy nói muốn ra ngoài đi bộ, không cho phép tôi đi theo cô ấy, còn bác sĩ Tiêu...Tôi cũng không rõ."

"Ồ... vậy sao." Tôi gật đầu, cố gắng nở nụ cười, nhưng làm sao cũng không thể phớt lờ nỗi mất mát trong lòng.

Lặng lẽ âm thầm, chạy đi đâu cơ chứ?

Nhận ra tâm trạng của tôi giống như oán giận người yêu chẳng biết đi đâu, tôi không khỏi bật cười.

Tùy ý dùng chút điểm tâm trên bàn, tôi đẩy ra cửa kính phòng khách, đi tới sân ngoài trời.

Mỗi một căn biệt thự đều có một vườn hoa nhỏ, có thể thấy sân cỏ đã được tỉ mỉ tu bổ bảo dưỡng, chân trần đạp lên nhưng cũng không đâm người, cảm giác nhột nho nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến đầu dây thần kinh, để tâm tình của tôi cũng thoải mái thêm một chút.

Đi trên sân cỏ mấy bước về phía trước, đối diện tầm mắt tôi là một cánh cửa sổ ở lầu hai căn biệt thự màu cà phê bên cạnh, rèm cửa sổ màu tím đậm buông xuống, nhưng để lại một cái khe nhỏ, mà ngay lúc nãy tôi quét mắt qua, hình như liếc thấy một bóng người, thậm chí, tôi cảm thấy có cảm giác căng thẳng bị người rình.

Lông tơ khắp người dựng hết lên trong phút chốc, tôi lại lần nữa tập trung nhìn tới, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cái vải mành màu tím đậm đứng im bất động.

Tôi chần chờ dừng lại bước chân của mình, xoay người băng qua phòng khách, bước nhanh đi vào trong hàng hiên, chậm rãi bình phục hơi thở có chút hổn hển.

Tôi không dám nói cho Ngô Phóng Ca về nỗi bất an kinh hồn táng đảm trong nháy mắt đó. Tôi biết, cho dù nói với hắn cũng là chuyện vô bổ: Tôi không có cách nào cảm nhận được tí xíu cảm giác an toàn trong đó, cho dù tôi tin tưởng hắn nhất định sẽ dốc hết lòng bảo vệ tôi. Nhưng bởi vì, hắn không phải Tiêu.

Người duy nhất có thể khiến tôi an tâm.

Hàng hiên của sân nhà là dựng bằng khung thép, chỗ điêu khắc trang trí thêm pha lê trong suốt, khi ánh mặt trời rọi vào vô cùng xinh đẹp, chắc hẳn sau buổi trưa, để một cái ghế nằm ở đây, nâng tách cà phê và sách trải qua một buổi chiều là lựa chọn không tồi.

Đang lúc tôi cân nhắc tính khả thi của chuyện này thì âm thanh nhẹ nhàng gõ kính đưa tới sự chú ý của tôi.

Tôi quay đầu lại, gương mặt đó dù bị khúc xạ bởi tấm kính mà vẫn không hề nhìn ra ác ý khiến tôi mỉm cười: "Này~" tôi phất phất tay, là cô gái ngày hôm qua khiến tôi khắc sâu ấn tượng.

Tôi đi tới, nàng gật đầu với tôi, nụ cười lại rất nhạt, giống như có cái gì sầu lo nghẹn ở trong lòng nhưng không cách nào thổ lộ.

Kính có hiệu quả cách âm nhất định, tôi chỉ có thể nhìn môi nàng, suy đoán nàng muốn nói gì với tôi, một chuỗi dài lời nói kia e sợ chỉ có hai chữ cuối cùng là tôi có thể xác định.

Cẩn thận.

Nàng thấy tôi không rõ vì sao, có chút thất vọng lắc lắc đầu, chợt liếc mắt nhìn phía sau một cái, sau đó quay đầu lặp lại hai chữ này với tôi lần nữa.

Tôi gật đầu biểu thị nghe thấy, hoặc là nói xem hiểu cảnh cáo của nàng, lúc này nàng mới xoay người vội vàng rời đi, tấm kính mơ hồ phản chiếu lại bóng lưng dần dần đi xa của nàng, giống như tâm tư hỗn loạn của tôi bây giờ, nhìn không rõ ràng.

Nói thật, cảnh cáo của nàng ấy khiến tôi không cách nào phớt lờ, bởi vì tôi vững tin nàng không phải loại người bắn tiếng đe dọa.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Nhưng mà, nguy hiểm nàng nói là cái gì? Nàng bảo tôi cẩn thận... là ai?

Gần tới lúc chạng vạng, Mặc Mặc trở về, trên tay xách theo một túi giữ tươi, trên mặt mang nụ cười thích ý, giống như lữ nhân ở sa mạc lâu ngày phát hiện nguồn nước cùng với ấm nước rót đầy, tôi không khỏi nhíu mày. Không sai, đồ trong túi là trụ cột tinh thần của Mặc Mặc: chân gà muối.

Tôi chưa kịp hỏi, nàng đã vui sướng nhào tới, đến nơi đến chốn nói hết một lần những chuyện ban nãy nàng gặp. Còn nguyên nhân giải thích có phải là vì người đàn ông đang ở phía sau tôi làm bộ không thèm để ý nhưng vểnh lỗ tai không chịu rời đi kia, thì cũng chả biết được.

"Tớ ấy, vừa tỉnh lại, cái bụng trống trơn thầm nghĩ tìm chút đồ ăn, đột nhiên nhớ tới đầu bếp trưởng ba sao Michelin mà Bách Lý Trục Lộc giới thiệu, sau đó tớ liền đi tìm nhà ăn đó." Trên mặt Mặc Mặc hoặc nhiều hoặc ít có chút đắc ý, như là vì ăn mà triển khai lùng sục khắp cả thành phố là chuyện đáng khoe cỡ nào, "May là thuộc hạ của hắn chủ động dẫn đường, bằng không tớ sợ rằng khi đến thì ở lại nơi đó ăn bữa tối luôn!"

Nàng quơ quơ túi bảo bối trong tay cười nói: "Ông lão đó rất dễ nói chuyện, Bách Lý Trục Lộc dường như cũng chào hỏi qua, vì thế tớ mới có thể dễ dàng tìm được đồ dự trữ, ha!" Cô nàng này đúng là vui đến váng đầu rồi, lẽ nào không có phát hiện điều kì quái hay sao?

Bạch Lý Trục Lộc đêm qua mới cùng chúng ta giới thiệu căn cứ, bếp trưởng này cũng chỉ là thuận miệng nói đến, vậy mà ngày hôm sau Mặc Mặc liền có thể được thuộc hạ của hắn dẫn đường... Hắn làm sao biết Mặc Mặc nhất thời hứng khởi sẽ đi tìm vị bếp trưởng kia?

Chỉ có một khả năng, chính là Mặc Mặc bị theo dõi.

Cũng có thể nói, mọi cử động của chúng tôi đều bị Bách Lý Trục Lộc nắm trong lòng bàn tay.

Cảm giác bị theo dõi, cũng không dễ chịu.

Dù xuất phát từ cân nhắc an toàn cho căn cứ, bị xem như đối tượng theo dõi, về phương diện lý trí tôi có thể lý giải, về tình cảm thì không thể tiếp thu. Tôi luôn cảm thấy, dưới vẻ bề ngoài ôn hòa lễ độ của hắn, có ý đồ tôi không thể nào tưởng tượng được.

Mà loại cảm giác vô hình này, đang dần dần được chứng thực qua những sự kiện nhỏ rời rạc.

Không bao lâu, Tiêu cũng quay về.

Nàng mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, tóc dài buộc lên thật cao, lộ ra cái trán trơn bóng và cái cổ xinh xắn, cao ráo mảnh mai, dung mạo đẹp đẽ, thêm phần sức sống thanh xuân so với lối ăn mặc trước kia, để tôi không khỏi sáng mắt lên.

"Tôi đi phòng tập thể hình một lúc." Nàng khẽ mỉm cười với tôi, nụ cười đó ở dưới ánh tà dương tựa như có thể phát sáng.

Ngay lúc tôi đang ngây ngốc, một giọng nam thâm trầm ở cửa vang lên: "Chư vị, tôi ở phòng ăn sắp xếp bữa tiệc hoan nghênh, rất hân hạnh được đón tiếp."

Là Bách Lý Trục Lộc.

Tôi thấy ý cười của Tiêu đột nhiên biến mất, đáng tiếc mà mím mím môi, chậm rãi xoay người, đối diện với ánh mắt hơi lộ ra dưới tóc mái hơi dài của hắn. Thâm trầm như mực, rực rỡ như sao.

Đó quả là một đôi mắt mê người, nhưng không chút nào đả động được tôi, một người trái tim đã thuộc về một người phụ nữ.

Có điều, dù sao ở trên địa bàn của hắn, nhận được sự chiếu cố của hắn, chúng tôi cũng không tiện làm cho quan hệ căng thẳng, tôi ngẫm nghĩ, thật đúng là có chút đói bụng, liền đồng ý.

Cả nhóm chúng tôi đi theo hắn tới trước tòa nhà nguy nga lộng lẫy nhất trung tâm thành phố.

Nhà hàng này quy mô rất lớn, chứa trăm tám mươi người cũng không thành vấn đề; liếc mắt nhìn thấy đám người lục tục đi tới, tôi mơ hồ cảm thấy bữa tiệc này cũng không phải đơn giản như lời hắn nói.

Phòng yến hội Bách Lý Trục Lộc chiêu đãi chúng tôi chính là một gian hơn 300 mét vuông, bên trong xếp chừng mười cái bàn tròn, chỉ thời gian chén trà nhỏ liền ngồi đầy ắp, chỉ có phía trung gian là trống trải; bên trên ngồi ba người, một là Tôn Kính Thành mà chúng tôi đã gặp từ trước, người đàn ông được gọi là "anh Thành", một là "Tiểu Cường" thể trạng cường tráng, quấn băng gạc nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, còn một người đàn ông khác để hai chùm râu cá trê, nhưng tôi chưa từng thấy.

"Chư vị xin mời ngồi, đừng khách khí." Trong mắt Bách Lý Trục Lộc loé lên một ít ý cười, đưa tay làm cái lễ với chúng tôi.

Mặc Mặc vểnh khóe miệng đánh giá một bàn món ngon cũng gọi là thịnh soạn dù là trước tận thế, nghe hắn nói xong, lập tức lôi cánh tay tôi không chút do dự mà ngồi lên ghế, chà chà đôi đũa ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Bách Lý Trục Lộc, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng dặn dò mở tiệc.

Tôi nhìn thấy rõ khóe miệng của hắn hơi co giật, sau đó cười cười như để che giấu, xoay mặt gật đầu với Tôn Kính Thành sắc mặt âm trầm đang ngồi, ôn hòa hỏi: "Tiểu Cường thân thể vẫn tốt chứ?"

Tôn Kính Thành xì cười một tiếng, hoàn toàn không có cung kính đối với thủ lĩnh, thoáng liếc nhìn người anh em chỉ còn lại một cánh tay, thờ ơ trả lời: "Không chết được."

Bách Lý Trục Lộc không để ý lắm cười cười, giơ tay gọi tới người phục vụ đứng hầu ở bên cạnh: "Người bệnh không nên uống rượu, đổi hết đồ uống của bàn chúng tôi thành nước trái cây."

Tôi chú ý tới vẻ mặt Tôn Kính Thành có chút kỳ quái, chỉ là thời gian một cái nháy mắt lại trở về bình thường.

Hai người này, chơi trò bí hiểm gì?

Tôi nhún vai một cái, ánh mắt chần chừ nhìn món ăn ở trước người, nhưng lại bị hấp dẫn bởi bát đĩa sáng rỡ của món ăn được trưng bày lộng lẫy, từ màu sắc hoa văn, những bộ bát đĩa này đều là đồ sứ nung thượng hạng, tuy rằng không thể đạt cấp bậc lò nung tiếng tăm như Quan Ca Nhữ Quân Định, nhưng cũng rất có giá trị thưởng ngoạn, mấy chiếc đĩa sắc son kia cực kỳ đẹp đẽ, có một chiếc đĩa đang cách chỗ tôi có thể đụng tay đến.

(*Quan, Ca, Nhữ, Quân, Định đều là 5 lò nung nổi tiếng thời Tống.)

Không có tâm tư nghe Bách Lý Trục Lộc nói lời khách sáo gì đó, cùng Mặc Mặc mong đợi đến lúc hắn ra chỉ thị "mở tiệc", tôi vội vã muốn động chiếc đũa đi gắp món ăn nhìn qua hết sức mê người trong chiếc đĩa sắc son đó.

Chỉ là chiếc đũa của tôi chưa kịp chạm tới, một bàn tay trắng như ngọc ngăn cản cổ tay tôi, giọng nữ mát lạnh chảy qua bên tai, trong nháy mắt khiến tôi dừng lại động tác: "Chậm đã."

"Tiêu?" Tôi theo lực thu tay về, nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy lông mi nhỏ dài của nàng ung dung thong thả chớp chớp, bàn tay ngăn cản tôi lại cẩn thận thay đổi chỗ của đĩa món ăn kia với một cái đĩa khác.

"..." Tôi phiền muộn cắn cắn đầu đũa, vô cùng không hiểu.

Nàng liếc tôi một cái, gắp món cần tây bách hợp vào trong bát tôi, thong thả giải thích: "Tôi không thích ăn cái đó." Dù không thích, cũng không cần phải đổi vị trí chứ? Động tác này có thể nói là hành vi rất thất lễ trong yến tiệc.

... Được rồi, ai bảo đối tượng là Tiêu chứ?

Nàng chính là có một sức hấp dẫn, bất kỳ chuyện gì không thỏa đáng tùy hứng nhưng đến tay nàng thì lại thành chuyện đương nhiên; mà kiểu nghiêm túc dửng dưng này, dưới cái nhìn của tôi là đáng yêu tột cùng.

Tôi nhìn Mặc Mặc hí ha hí hửng đưa đũa tới chiếc đĩa sắc son, nửa là buồn cười nửa là bất đắc dĩ ăn cần tây bách hợp trong bát, mùi vị rất tuyệt.

Còn chưa kịp nếm mấy thứ khác, liền nghe thấy tiếng vang "lách cách" giòn giã của kính bị đập vỡ, "Tiểu Cường" nổi giận đùng đùng đứng lên từ chỗ ngồi, da mặt căng tím bầm, trán nổi lên gân xanh, cặp mắt hổ kia trừng Bách Lý Trục Lộc.

Tôn Kính Thành bên cạnh hắn cũng là sắc mặt tái xanh, không nói một lời nắm lấy cái ly, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngược lại Bách Lý Trục Lộc như không có chuyện gì xảy ra đưa đũa gắp thức ăn cho vào miệng, không hề để vào trong mắt đối với khiêu khích của họ.

Mà trừ bọn họ ra, mấy người đang ngồi còn lại cũng là vẻ mặt khó hiểu ngừng trò chuyện, có người cảnh giác nhìn qua lại xung quanh, có người nháy mắt với người bên cạnh, loáng thoáng tập kết ra một thế lực.

Trong lúc nhất thời, hội trường to lớn yên tĩnh dị thường, chỉ còn lại tiếng chạm bát đũa ăn ngấu nghiến của Mặc Mặc. Nhận ra được bầu không khí khác thường, nàng cũng chầm chậm dừng lại tốc độ ăn, không vui đưa mắt nhìn tới.

Tôi nhìn Tiêu hơi cong khóe miệng, trong lòng an ổn lại, nhưng mà một ít an ổn này khi liếc qua vẻ mặt đắc ý giống như cá cắn câu của Bách Lý Trục Lộc thì có hơi gợn sóng.

Có chuyện gì sắp xảy ra à?

Trong lòng tôi hơi hồi hộp, không còn muốn ăn nữa.