Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 4: Ngũ Nhất - CUỘC GỌI CUỐI CÙNG



Đối với ánh mắt muốn nói lại thôi của hai vị đồng đội, Nhiếp Tiêu trưng ra khuôn mặt liệt thần sắc như thường mà giơ điện thoại lên cho 2 vị đông đội chào hỏi với bé chuột ở đầu bên kia.

Thái độ bình tĩnh hiển lộ toàn bộ uy nghiêm của đội trưởng.

Nếu không biết nội tình, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên nhất định đã bị khí chất này đánh lừa.

"Lão đại, anh nói chuyện trước đi, em đi tắm." Tiêu Nghiên thức thời không quấy rầy Nhiếp Tiêu ngáo chuột, cởi khăn quàng cổ và áo khoác, trực tiếp đi vào một căn phòng khác.

Lần này đặt khách sạn là một căn hộ lớn, mỗi người một phòng vừa đủ.

Tàu xe mệt nhọc, Võ Văn Kỳ cũng cảm thấy cả người nặng mùi, đặt hành lý xuống đất chào hỏi Nhiếp Tiêu một tiếng rồi tự tìm cho mình một căn phòng, đi xử lý đám râu sau một đêm đã tua tủa đầy mặt.

"Đi đi."

Nhiếp Tiêu khẽ gật đầu, sau đó không chút ảnh hưởng mà cầm điện thoại đến bên cửa sổ, cho bé chuột bên đầu kia trực tiếp xem khung cảnh thế giới bị bao phủ trong lớp áo băng tuyết trắng xóa.

Nhìn nhóc con trợn to đôi mắt nhỏ, biểu tình bị dọa sợ ngây người, Nhiếp Tiêu thần sắc thả lỏng khẽ cười nói: "Ba không có gạt con đúng không, nếu con tới đây nhất định sẽ bị đông thành một bé kem chuột."

"Chít!" Ba ba phải chú ý giữ ấm nha!

Nhiếp Tiêu tuy rằng nghe không hiểu nhóc đang nói gì, nhưng lại không trở ngại hắn cảm nhận được sự ân cần nồng đậm. Như tự mình lầm bầm câu được câu không nói chuyện cùng bé chuột nhà mình.

Võ Văn Kỳ đã xử lý chính mình gọn gàng bước ra nhìn thấy Nhiếp Tiêu vẫn chưa kết thúc, đồng thời cùng Tiêu Nghiên bên cạch lặng lẽ giao lưu, "Lão đại sau này nếu kết hôn sinh con, nhất định là một ông ba ngốc, nuôi Ngũ Nhất y như đang nuôi con."

Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Kỳ từ đầu đến chân, đánh giá xong ghét bỏ nói: "Cậu cái đồ muội khống* cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu."

*Cuồng em gái.

Võ Văn Kỳ: "..."

Thấy hai vị đồng đội cũng đã đi ra, Nhiếp Tiêu không tiếp tục lẩm bẩm nữa, chào tạm biệt bé chuột đang vô cùng lưu luyến xong mới kết thúc cuộc gọi.

Võ Văn Kỳ lấy ra chiếc balo Tiêu Nghiên mang tới, đổ ra một mớ linh kiện súng ống rời rạc. Ba người cùng ngồi xuống, một lát sau tất cả vũ khí đều được lắp ráp xong.

"Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này sẽ không cần dùng tới mấy em này đâu." Võ Văn Kỳ vuốt ve thân súng lạnh lẽo, tiếp đó lắp đạn vào.

"Có mang dù sao cũng tốt hơn không."

Tiêu Nghiên thản nhiên nói, như thể việc mình mang theo các 'anh em sắt thép' vượt qua cả nữa Hoa quốc chỉ là một ít đặc sản địa phương. "Nhưng mà tôi sẽ không dắt theo cục cưng Ninh Phong đâu, chỗ nhỏ như thế không cần gây ra động tĩnh quá lớn. "

"Thực sự để cậu ta đến nghĩ phép trượt tuyết hả?" Võ Văn Kỳ líu lưỡi, "Coi như cô không mang cậu ta theo, nhỡ mà cậu ta ngứa tay chọt ra chuyện kỳ lạ gì đó, không có chuyện cũng làm cho có chuyện."

"Vậy dắt cậu ta đi loanh quanh dạo đi." Đáy mắt Nhiếp Tiêu xẹt qua ý cười, "Không cho tên nhóc kia có cơ hội phát rồ. "

"Còn chờ gì nữa? Ha ha vậy không nghẹn chết cậu ta, ngoài miệng bảo chúng ta hành động nhanh lên, ở trong lòng chắc lại đang tưởng tượng cảnh chính mình đang làm nhiệm vụ! " Võ Văn Kỳ cười xấu xa.

Tiêu Nghiên ở bên cạnh nghĩ đến cảnh Ninh Phong xù lông đã nhịn cười cong cả mắt.

***

Ở nơi khác, tại sân bay trung chuyển quốc tế Cáp Nhĩ Tân. Tên nhóc nào đó đang đi theo Đoạn Ôn Du xếp hàng chờ đăng ký đột nhiên hắc hơi một phát.

"Chắc chắn là Võ Văn Kỳ đang nói xấu tôi." Ninh Phong tức giận.

Đoạn Ôn Du nghe vậy, không khỏi quay đầu lại cười nói: "Khả năng tự giác ngộ cao đó."

***

Buổi chiều, trấn nhỏ Mạc Hà.

Ba người nhóm Nhiếp Tiêu đã nghỉ ngơi đủ, ở nhà ăn trong khác sạn ăn cơm xong cùng nhau ra ngoài. Tuy rằng Đoạn Ôn Du và Ninh Phong vẫn chưa đến cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ đi tìm mục tiêu của nhiệm vụ.

Ba người đồng thời cải trang hành động, mới nhìn chỉ như nhóm trai xinh gái đẹp bình thường đi du lịch cuối tuần, tuyệt đối không ai ngờ rằng bên dưới lớp vỏ bọc ấy lại là những người lạnh lùng nguy hiểm.

Loại chuyện tìm người này thì Đoạn Ôn Du là người lợi hại nhất, thế nhưng Mạc Hà không lớn, dân cư không nhiều, nếu cảnh sát muốn truy nã tội phạm thì nhất định sẽ để lại nhiều ít dấu vết.

Trên thực tế không đợi nhóm Nhiếp Tiêu đi dò la, tin tức đã tự mình đưa tới trước mặt.

Xe cảnh sát hú còi phóng qua làm cho những du khách đi đường đều ngoái đầu nhìn theo, đối vơi việc cảnh sát truy đuổi khẩn cấp như thế, đội Nhiếp Tiêu bình tĩnh đuổi theo hướng đó.

Để không gây sự chú ý, ba người bọn họ cố ý láy xe vòng qua vài khúc cua phụ cận thôn trang mới ngừng lại. Lặng yên tránh ánh mắt mọi người thông qua một hướng khác tiến đến chỗ cánh đồng tuyết mà cảnh sát đang bao vây.

Cách một khoảng cách, Võ Văn Kỳ tìm một nơi vị trí hơi cao cầm kính viễn vọng nhìn về hướng còi xe cảnh sát đang kêu.

Một khu đất tuyết bị nhộm đỏ tương đối dễ thấy.

"Chậc, này sợ là chết cả đoàn du lịch hả."

Nhiếp Tiêu nhăn mày, cầm kính viễn vọng nhìn về hướng đó. Đập vào mắt là một đoạn tay chân bị cụt, căn bản không thể phân biệt là ai với ai. Nhìn mảng máu nhộm đỏ cả một vùng tuyết trắng như thế, dù ở cách rất xa cũng có thể ngửi ra mùi rỉ sét tanh tưởi.

Một vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn cảnh tượng này không kiềm được vịn thân cây nôn khan, các vị cảnh sát lâu năm vẻ mặt cũng không được tốt.

Ở gần biên giới lại xảy ra án mạng lớn như vậy, hầu như không bị ai phát hiện.

"không biết có phải con cá kia làm không?" Tiêu Nghiên suy đoán, sau đó nói: "Án mạng lớn như vậy, chắc chắn sẽ phong tỏa toàn thành phố."

"Ra tay quá to gan, ban ngày ban mặt mà dám giết nhiều người như thế." Trực giác dã thú của Võ Văn Kỳ trước giờ luôn rất chuẩn, từ ý của Tiêu Nghiên tiếp tục suy đoán "Cái huyện có bây lớn, sẽ không có bao nhiêu thằng biến thái tụ tập được. Khả năng lớn nhất là cùng một người ra tay, đúng là phát điên mà."

Nhiếp Tiêu gật gật đầu, quan sát sắc trời nói: "Chờ trời tối lại chúng ta quay lại xem sao, nhiều phần thi thể vụn vặt như vậy ngoại trừ thú hoang, người bình thường khó có thể làm được."

Nghe Nhiếp Tiêu nói như vậy, Võ Văn Kỳ cùng Tiêu Nghiên theo bản năng cảnh giác sờ sờ súng.

Tháng hai trời rất nhanh tối, không lâu lắm sắc trời đã sụp xuống. Ba người lặng yên tiến vào cánh đồng tuyết, trong cảnh sắc tối tăm yên tĩnh tận lực đè thấp thanh âm.

"Xem ra hôm nay là một đêm đẹp trời ha." Võ Văn Kỳ nhìn lên bầu trời đầy sao, lại nhìn xuống dấu chân đầy trên mặt tuyết lầm bầm than phiền một tiếng.

Ba người quỷ mị mà lẻn vào khu vực xảy ra án mạng, cảnh sát phong tỏa một vòng bên ngoài còn dùng đèn pin dò xét lại không hề phát hiện ra.

Một vị cảnh sát trẻ bị cơn gió lạnh lẽo thổi cho run lập cập, khều vị tiền bối bên cạnh cùng trò chuyện để giảm bớt bầu không khí lạnh cóng. "Anh Vương anh sợ không? Em bây giờ không dám lại gần xem lại hiện trường. Quá dã man, em còn nghĩ là làm việc ở huyện nhỏ kiểu này cả đời sẽ không gặp vụ án nào lớn như thế."

"Anh Vương? Anh Vương? Đứng mà cũng ngủ gật được sao?!"

Vị cảnh sát trẻ không nghe được câu trả lời nên bước đến đẩy anh Vương một cái, lẩm bẩm: "Trời lạnh như vầy mà ngủ có bị đóng thành người băng luôn không."

Nhưng tay còn đụng tới, anh Vương đột nhiên mở mắt, tròng mắt đen thui làm cậu giật nảy mình, cảm thấy mất mặt lầm bầm trách móc: "Anh không ngủ sao em nói chuyện với anh anh không trả lời!"

Cậu ta không nhận ra chỗ nào kỳ lạ, xoay lưng định trở lại vị trí cũ canh gác. Ngay lúc này một lực mạnh mẽ từ phias sau đánh tới làm cậu té nhào xuống mặt tuyết, mắt nổ đom đóm.

Chưa kịp kêu đau, lúc cậu quay người nhìn thấy một đôi mắt không hề có sức sống, đồng tử tối đen phát ra tia sáng quỷ dị, cái miệng đầy răng nanh há ra hướng về phía cậu cắn xuống.

"A a a! -- "

Tiếng hét thảm thiết vang vọng trong bầu trời yên tĩnh, kế đó là tiếng bước chân hỗn loạn ở ngoài vòng ngăn cách, đèn pin cầm tay lia khắp nơi.

Ba người Nhiếp Tiêu đã tra xét trong khu vực rừng núi một lúc lâu, vẻ mặt đều khó coi. Nghe thấy tiếng hét thảm thiết bên ngoài nhất thời đề ca cảnh giác, nấp mình vào phía sau thân cây to.

"Chuyện gì thế?"

Giọng Vĩ Văn Kỳ cực nhỏ truyền qua tai nghe.

Tiêu Nghiên bổng nhiên cảm thấy không khỏe, gương mặt trắng bệt khoanh lại hai tay, vừa thở dốc vừa yếu ớt nói: "Văn Kỳ, lão đại, tự nhiên em thấy hơi lạnh."

Nhiếp Tiêu ngoái đầu lại, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô "cắn người", lại nhìn Tiêu Nghiên gương mặt đã trắng bệch, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.

Không rõ nguyên do, lại là trực giác sẽ có nguy hiểm.

Vĩ Văn Kỳ liếc Nhiếp Tiêu, cả hai người đàn ông đều có trực giác nhạy cảm của dã thú, thời khắc này có sự ăn ý đặc biệt.

"Rút lui."

Vừa dứt lời, Võ Văn Kỳ dứt khoát ôm lấy Tiêu Nghiên lui lại. Nhiếp Tiêu nhíu mày nhìn về hướng xuất hiện hỗn loạn nên tuột lại phía sau sau đó cũng theo đường cũ quay về.

Dấu vết bọn họ đến đây đều bị xóa sạch.

***

10 giờ đêm, sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Đoạn Ôn Du ở trong phòng cứu thương của sân bay chăm sóc Ninh Phong đột nhiên phát sốt, cả gương mặt đều là sự bất đắc dĩ, "Cậu nói coi, bình thường khỏe như trâu tại sao nói bệnh là bệnh vậy!"

"Em khát nước."

Ninh Phong giống như thiếu nước cả người ủ rũ, không có sức cãi lại. Chung quy cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, ngã bệnh liền trở nên ngoan ngoãn.

"Em sắp chết rồi, khó chịu quá."

"Nói bậy nói bạ."

Đoạn Ôn Du tến ngốc này nói nhãm, đánh nhẹ lên đầu Ninh Phong rồi mới đứng dậy đi lấy nước, cam chịu mà hầu hạ tiểu tổ tông này.

Nếu không phải trước khi đăng ký lại phát sốt thì lúc này hai người đã ngồi trên máy bay từ Cáp Nhĩ Tân đến Mạc Hà, trong vài tiếng đã có thể tập hợp với nhóm Nhiếp Tiêu, nhưng kế hoạch luôn chạy theo không kịp biến hóa.

Đoạn Ôn Du đút cho Ninh Phong uống nước, ngồi cạnh giường bệnh mở máy vi tính. Dù sao cũng rãnh rỗi không bằng điều tra xem vị trí mục tiêu.

Nhưng mà tra một phát đã tra ra chuyện.

***

Vân thành, khu biệt thự Phượng Sơn.

Một viên thịt màu trà sữa đang ôm quả hạch ngồi trên thảm nhung cạnh cửa sổ, chốc chốc lại liếc nhìn màn hình máy tính bên cạnh, chốc chốc lại nhìn lên bầu trời đầy sao, tiểu tâm tư không biết đã trôi dạt về phương nào.

Bầu trời đêm thật yên bình.

Tới ngôi sao nhìn cũng giống ba ba nữa.

Bé chuột buồn buồn nằm sấp xuống, trễ như vậy rồi sao ba chưa gọi về nữa.