Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 30



Trịnh Nhất đứng hình, đôi môi khẽ giật, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Giang Tinh Hoài vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh ta thì càng vui vẻ hơn.

"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn trừng cậu, "Lát nữa làm hai đề toán."

Giang Tinh Hoài: "............"

"Xin lỗi chú Trịnh." Giang Tinh Hoài bĩu môi, thẳng thắn dứt khoát xin lỗi, "Tôi tên Giang Tinh Hoài, bạn tốt của Phó Diễn."

"Không sao." Trịnh Nhất phản ứng lại, cười cười, "Tôi tên Trịnh Nhất, cũng là bạn tốt của Phó Diễn. Tôi nhỏ hơn Phó Diễn, cậu không cần gọi chú đâu."

"Dạ được chú Trịnh." Giang Tinh Hoài lẩm bẩm quay người đi.

"Đi đâu vậy?" Phó Diễn gọi cậu.

"Đi tiểu." Giang Tinh Hoài không quay đầu, lủi thủi đến một góc.

"Cậu ấy chính là đứa nhỏ hàng xóm mà anh nhắc đến trong điện thoại à?" Trịnh Nhất nhìn bóng lưng Giang Tinh Hoài, "Trông nhỏ người nhỉ, học cấp 3 à?"

"Vừa lên 18, lớp 12." Phó Diễn quay đầu, nhìn quân nhân xếp thành hàng đứng cách họ một mét, Trịnh Nhất rời khỏi căn cứ đúng là không an toàn nhưng cũng chưa đến mức phải điều động nhiều quân nhân trang bị súng ống đầy đủ đến vậy.

"Có chuyện gì sao?" Phó Diễn dò hỏi.

"...Tên em nằm trong danh sách đen." Trịnh Nhất đẩy mắt kính, nhỏ giọng thì thào, "Vì dự án nghiên cứu đấy."

"Cậu không nên ra đây." Phó Diễn nhíu mày, mở cửa xe, "Lên xe trước."

"Không sao, hiện giờ em rất an toàn, đừng lo lắng." Nói đến đây Trịnh Nhất nở nụ cười, "Em biết anh sẽ đến tìm em, anh chính là người như vậy, em biết."

"Anh biết cái đếch gì." Tiếng mắng của Giang Tinh Hoài vọng đến.

Động tác của Trịnh Nhất cứng đờ: "........."

Phó Diễn quay lại nhìn, Giang Tinh Hoài và Lôi Bằng Đào một trước một sau chạy lại đây.

"Tôi biết hết mà." Lôi Bằng Đào kín đáo nhét đống đồ vào tay Giang Tinh Hoài, ngượng ngùng cười với Phó Diễn, sau đó trở về xe của mình.

"Không phải đi vệ sinh sao?" Phó Diễn ra hiệu cho Trịnh Nhất lên xe trước, kéo cậu nhóc lại, lau mồ hôi trên mũi.

"Không tiểu, không tiểu được." Giang Tinh Hoài buồn bực đẩy mớ đồ ăn trong lòng cho Phó Diễn, "Lôi Bằng Đào cứ khăng khăng nói tôi tủi thân, còn nhồi cả đống đồ như thế này. Anh ta có tật xấu gì thế không biết!"

"Lên xe đi đã." Phó Diễn lấy một gói khô bò đưa cho cậu, "Uống chút nước không?"

"Không uống." Giang Tinh Hoài lên xe, "Tôi thích coca hơn."

"Không có chuyện đó đâu." Phó Diễn đóng cửa xe, "Sáng sớm không được uống nước ngọt."

Trịnh Nhất ngồi bên cạnh nhìn hai người nói qua nói lại, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.

"Chú Trịnh ăn không?" Giang Tinh Hoài xé túi khô bò.

"Không cần, cám ơn cậu." Trịnh Nhất mỉm cười từ chối.

"Uống đi này." Phó Diễn khui một chai nước ép cho cậu, "Ngồi ghế sau đi."

Giang Tinh Hoài cầm nước trái cây, nghe lời đứng dậy chui vào băng ghế sau.

Không thèm ăn khô bò mà để sang một bên, lẳng lặng nhìn hai người nói chuyện phía trước.

Cậu biết bây giờ có nhiều chuyện quan trọng cần biết trước.

"Tôi dựa theo email cậu gửi nghiên cứu ra một phương pháp, phác đồ chống lại virus lây lan trong cơ thể, nhưng chỉ có thể tạm hoãn thời gian hóa cứng." Phó Tính mở máy tính chiếu tài liệu và ảnh đặt trước mặt Trịnh Nhất, "Đây là dữ liệu thu thập được trên cơ thể nhiễm bệnh trước khi tôi đến?"

"Phải." Trịnh Nhất gật đầu, cẩn thận nhìn tư liệu, "Suy nghĩ của anh và em giống nhau, tạm thời em cũng chỉ có thể hoãn thời gian hóa cứng của người nhiễm bệnh, nhưng tỷ lệ thành công chỉ đạt 10%."

"Cái gì?" Phó Diễn nhíu mày, "10%?"

"Đúng, 10%, hơn nữa trong 10% đó có một nửa khả năng xuất hiện xuất huyết não dẫn đến gia tăng tốc độ tử vong." Trịnh Nhất nhìn Phó Diễn, "Những thứ em gửi cho anh đã là toàn bộ những gì em biết."

Phó Diễn ngây ngẩn cả người

Giang Tinh Hoài ngồi ở ghế sau cũng đờ đẫn, bình nước ép trong tay rơi xuống cũng không có phản ứng.

Cậu biết Trịnh Nhất ám chỉ điều gì, nói cách khác anh ta cũng không có bất kì biện pháp nào đối phó với virus.

Thậm chí cách duy nhất ngăn cản sự khuếch tán của virus trong cơ thể có đến phân nửa khả năng tử vong.

Vậy thầy Cảnh có khi nào đã xảy ra chuyện không hay rồi không, bọn họ đã đi 2 ngày rồi.

"Chúng ta về ——" Giang Tinh Hoài đột nhiên đứng lên, không cẩn thận va mạnh vào mui xe.

"A ——" Giang Tinh Hoài đau đớn ôm đầu.

"Chậc!" Phó Diễn sợ hết hồn, vội vã đưa tay đỡ cậu.

"Không sao." Giang Tinh Hoài xua tay, giọng điệu có chút gấp gáp, "Chúng ta trở về đi, Phó Diễn, tôi sợ lão Cảnh xảy ra chuyện."

"Cậu phải hiểu bây giờ hai người quay lại cũng không thay đổi được gì." Trịnh Nhất mở miệng.

Giang Tinh Hoài chìm vào yên lặng.

Đương nhiên cậu hiểu, cậu quay về cũng không chữa được cho lão Cảnh, vì cậu không tìm ra giải pháp nào cả.

"Là người quen của hai người sao?" Trịnh Nhất nhìn bức ảnh trên điện thoại.

"Là thầy của tôi." Giang Tinh Hoài khẽ nói.

"Đợt dịch bệnh này đã cướp đi một nửa dân số của chúng ta đến nay, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì về lí do loại virus này lây lan, có thể do mất kiểm soát cũng có thể là cố ý. Tôi không biết nhiều hơn cậu bao nhiêu, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng đã quá muộn. Mặc dù tôi đã cố gắng đào sâu hơn, hiểu rõ hơn, rất muốn ngăn cản nhưng đều thất bại." Trịnh Nhất chậm rãi nói, "Khi đó tôi bị đưa vào danh sách đen của phòng thí nghiệm, đến lúc tôi liên hệ với Phó Diễn, hết thảy đã nằm ngoài tầm kiểm soát, virus đã phát tán."

"Nhưng chúng ta có thể sẽ tìm ra biện pháp, chỉ cần chúng ta hỗ trợ lẫn nhau." Cuối cùng Trịnh Nhất nhìn thẳng Phó Diễn.

Giang Tinh Hoài gật đầu, bị Phó Diễn xoa tóc loạn xạ, cậu nằm dài trên ghế sau, gác tay che đi đôi mắt, ngăn cản ánh sáng.

Tiếng thảo luận của Phó Diễn và Trịnh Nhất rất nhỏ.

Dịch bệnh... Ý thức của bản thân... Công thức phân tử... Trí lực... Vaccine... Hệ miễn dịch bị hỏng...

Bọn họ nói những từ cậu biết, nhưng khi ghép lại thành câu, thật lòng cậu lại không hiểu gì nữa.

Trong đầu cậu bây giờ loạn như một nồi cháo heo.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Tinh Hoài đột nhiên sờ vết xước đã kết vảy trên cổ chân, thở phào nhẹ nhõm, ít ra cậu sẽ không biến thành quái vật.

Nhưng lão Cảnh thì khác, một người đàn ông trung niên thừa cholesterol và đang chịu đau đớn trên giường bệnh.

Giang Tinh Hoài dụi mắt, trở mình nằm úp sấp, bắt đầu nghiêm túc suy tính đến việc bắt cóc Trịnh Nhất, mỗi ngày thúc giục anh ta nghiên cứu vaccine thành công.

Mãi cho đến giữa trưa.

"Ăn trưa." Phó Diễn gọi cậu.

"Ăn cái gì?" Giang Tinh Hoài ngồi dậy.

"Khoai lang nướng nhé." Phó Diễn nói.

"Không ăn." Giang Tinh Hoài nặng nề đổ ập xuống.

"Ăn đùi gà không?" Trịnh Nhất hỏi.

Giang Tinh Hoài lại lồm cồm bò dậy, nhìn sang Trịnh Nhất.

"Trợ lý của tôi sẽ mang cơm đến đây." Trịnh Nhất mỉm cười, "Có sườn xào chua ngọt, cậu thích không?"

Lúc này Trịnh Nhất đã cởi áo vest, chỉ mặc mỗi sơ mi trắng, mỉm cười với cậu, Giang Tinh Hoài vẫn không hiểu sao mình không quá thích anh ta.

Có lẽ do trong ánh mắt thân thiện của Trịnh Nhất có ẩn chứa thăm dò và đánh giá, vì vậy cậu chỉ gật đầu, không lên tiếng.

"Thế lát nữa đùi gà của tôi cũng nhường cho cậu." Trịnh Nhất đưa tay qua muốn đỡ cậu dậy.

Giang Tinh Hoài tự mình ngồi lên, Trịnh Nhất ngại ngùng rút tay về, mỉm cười: "Cậu có thể liên lạc với bạn bè đưa thầy giáo đến đây, điều kiện ở chỗ này tốt hơn để ông ấy chữa trị."

"Cảm ơn chú Trịnh." Giang Tinh Hoài nói.

Hay ghê, vậy là không cần bắt cóc nữa.

Cậu không thích Trịnh Nhất lắm, bắt về nhìn thấy lại phiền.

"Phó Diễn cũng sẽ ở lại, anh ấy nằm trong danh sách tìm kiếm và cứu nạn đặc biệt." Trịnh Nhất nói.

"Danh sách tìm kiếm và cứu nạn đặc biệt?" Giang Tinh Hoài hỏi.

"Những người có tài năng đặc biệt có thể giúp ích cho quốc gia." Trịnh Nhất giải thích đơn giản.

"Ồ." Giang Tinh Hoài nhìn hắn, "Cả hai người đều như vậy."

"Đúng." Trịnh Nhất gật đầu, lại hỏi, "Cậu còn người thân nào khác không? E rằng sau khi Phó Diễn vào căn cứ không còn nhiều thời gian chăm sóc cậu."

"Tôi không cần ai chăm sóc." Giang Tinh Hoài nhíu mày, "Tôi có thể tự chăm sóc mình thật tốt."

"Vậy thì tốt." Trịnh Nhất gật đầu.

"Chú muốn được chú ấy chăm sóc sao?" Giang Tinh Hoài đột nhiên hỏi.

Trịnh Nhất sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười.

"Từ nhỏ anh ấy đã luôn chăm sóc tôi." Trịnh Nhất trả lời.

"Ồ." Giang Tinh Hoài gật đầu, lại hỏi, "Chú ấy từng ôm chú ngủ sao?"

Trịnh Nhất không lên tiếng.

"Mỗi ngày chú ấy đều ôm tôi ngủ." Giang Tinh Hoài nhảy xuống xe.

Phó Diễn nhăn nhó ngồi xổm ngoài xe lột lớp vỏ khoai cháy đen, thấy Giang Tinh Hoài xuống xe cũng không thèm nói chuyện.

Giang Tinh Hoài ngồi xuống, lấy khoai trong tay hắn, cắn một miếng.

Lúc này Phó Diễn mới nhìn cậu: "Không phải nói không ăn à."

Giang Tinh Hoài lại cắn thêm miếng nữa, bên mép dính vụn cháy đen, cười hì hì với Phó Diễn.

"Đừng có cười ngu." Phó Diễn cũng cười, ngón tay lau khóe miệng cậu, "Cậu ở trong xe nói gì với Trịnh Nhất vậy?"

"Chú ấy muốn đưa thầy đến đây." Giang Tinh Hoài nói.

"Chúng tôi bàn với nhau, đưa thầy Cảnh đến căn cứ là tốt nhất." Phó Diễn nói.

"Ừm." Giang Tinh Hoài gật gật đầu, không nói gì nữa.

Trợ lý của Trịnh Nhất rất nhanh đã mang cơm hộp đùi gà đến.

Trịnh Nhất đưa bình giữ ấm của mình cho Giang Tinh Hoài, nói cậu tuổi còn nhỏ, muốn cao thì phải ăn nhiều một chút.

Giang Tinh Hoài không nhận, bảo anh ta chú ý dinh dưỡng đừng để bị loãng xương.

Cuối cùng Giang Tinh Hoài cố chấp gặm hết đống khoai nướng của Phó Diễn, no đến ợ lên ợ xuống, ngồi xoa bụng nửa ngày.

Đến 4 giờ chiều, thời gian quan sát 24 giờ đã hết.

Cánh cổng sắt từ từ mở ra, tất cả mọi người xếp thành hàng đăng ký, cởi sạch quần áo kiểm tra một lần, rồi mới được vào căn cứ lánh nạn.

Căn cứ rất lớn, kiến trúc vuông vức theo tiêu chuẩn trong các quân doanh, có binh sĩ tuần tra, trên thao trường còn có một đội quân chó nghiệp vụ quân đội đang được huấn luyện.

Trịnh Nhất dẫn bọn họ đến một tòa nhà khác với mọi người, trong nhà vô cùng yên tĩnh, phần lớn người đi tới đi lui đều khoác áo blouse trắng.

"Đây là phòng của anh." Trịnh Nhất đẩy cửa phòng ra, giao chìa khóa cho Phó Diễn, ánh mắt dừng trên người Giang Tinh Hoài đứng phía sau hắn, "Cậu — "

"Tôi với cậu ấy chung một phòng được rồi." Phó Diễn nói, "Để cậu ấy một mình tôi không yên tâm."

"Được." Trịnh Nhất gật đầu, cười nói, "Hai người nghỉ ngơi đi nhé, hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai em dẫn anh đến phòng thí nghiệm. À phải rồi, Lưu Văn với lão Tuyết cũng ở đây, chắc bọn họ gặp lại anh sẽ vui lắm."

"Bọn họ cũng ở đây?" Phó Diễn kinh ngạc.

"Bệnh viện đa khoa của quân khu khi tiếp nhận ca nhiễm đầu tiên đã được đẵ cách đến đây, vẫn luôn trợ giúp bộ đội chủ lực." Trịnh Nhất cười, "Còn may mắn hơn hai người chúng ta, suýt nữa thì chết đói ở nhà."

Phó Diễn nghe vậy cũng phì cười.

"Nhà ăn mở cửa lúc 5 giờ để ăn tối, phòng của em ở trên lầu, có việc gì thì tìm em." Trịnh Nhất nói xong nhìn sang Giang Tinh Hoài, "Tôi sẽ xin quân đội đưa thầy của cậu đến căn cứ."

"Cảm ơn chú Trịnh." Giang Tinh Hoài nói.

Trịnh Nhất hắng giọng, "Thật ra tôi với Phó Diễn không bằng tuổi đâu, tôi nhỏ hơn anh ấy một chút, cậu không gọi tôi là chú cũng được."

"À, Cảm ơn dì." Giang Tinh Hoài rất biết nghe lời.

"Cậu vẫn nên gọi chú thì hơn." Trịnh Nhất quay người đi.

"Bái bai dì nhé." Giang Tinh Hoài gọi với theo.