Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 10: Biết trước



Khi Đường Mặc Kỳ đến câu lạc bộ đã là mười hai giờ rưỡi, lễ tân nói rằng Diệp Cẩn đang ở phía sau sân bắn. Cậu lập tức đi qua đó.

Diệp Cẩn năm nay 32 tuổi, lớn hơn 6 tuổi so với Đường Kiếm Phong. Sau khi Đường Kiếm Phong tốt nghiệp trường quân đội tiến vào quân ngũ, cũng vừa lúc Diệp Cẩn là đội trưởng của anh.

Diệp Cẩn nhìn thấy trên người Đường Kiếm Phong bóng dáng vừa nhập ngũ của chính mình năm đó, chịu khổ chịu mệt, trong lòng đều luôn có một cổ tính tình, muốn chứng minh chính mình, ngày cả khi huấn luyện cũng trở thành một loại hưởng thụ.

Năm đó Đường Kiếm Phong gặp riêng hắn, nhờ hắn chăm sóc em trai của chính mình. Diệp Cẩn cũng không có hỏi quá nhiều, sau đó ngầm hiểu về Đường Mặc Kỳ, phát hiện đối phương cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng, liền không đem lực chú ý đặt lên người Đường Mặc Kỳ nữa.

Cho đến khi Đường Mặc Kỳ tìm tới câu lạc bộ, Diệp Cẩn nhìn thấy tên Đường Mặc Kỳ trên tờ đơn hẹn trước liền có chút kinh ngạc, hắn cho rằng Đường Mặc Kỳ đã biết được quan hệ của hắn với Đường Kiếm Phong. Nhưng sau vài lần thử thì nhận ra Đường Mặc Kỳ cũng không có bất luận phát hiện gì. Diệp Cẩn im bặt không nhắc tới tầng quan hệ này, chỉ là đối với Đường Mặc Kỳ nghiêm túc hơn rất nhiều so với những vị khách khác.

Đường Mặc Kỳ tìm được Diệp Cẩn, lập tức kéo hắn lên xe.

Diệp Cẩn cười hỏi: "Làm sao vậy? Tiểu Kỳ, huấn luyện có vấn đề gì sao?"

Đường Mặc Kỳ mặt vô biểu tình nhìn hắn, nói: "Diệp ca, anh có thể liên lạc được với anh của tôi không?"

Diệp Cẩn thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu, cho rằng cậu đã gây ra hoạ gì, quả nhiên Đường Kiếm Phong nhờ hắn chăm sóc em trai đều là có nguyên nhân, nhưng mà từ khi nào Đường Kiếm Phong đem quan hệ của bọn họ nói cho Đường Mặc Kỳ?

Đường Kiếm Phong vẫn luôn dặn dò hắn, nhất định không được để Đường Mặc Kỳ phát hiện, cư nhiên chính hắn lại sớm đem nói cho cậu? Diệp Cẩn nhướng mày, nói: "Cậu gây ra hoạ gì rồi? Chuyện có khả năng, Diệp ca có thể giúp cậu thu dọn."

Trong lòng Đường Mặc Kỳ trợn trắng mắt, nói: "Diệp ca, tôi không phải là một đứa trẻ, mặc kệ anh có tin hay không, kế tiếp tôi muốn nói chuyện của anh, hi vọng anh có thể bình tĩnh mà nghe."

Diệp Cẩn ngồi thẳng thân thể, trong lòng kỳ thật có chút buồn cười, đứa nhỏ này còn rất biết đùa giỡn, vì thế hắn cũng nghiêm trang nói: "Cậu nói đi, tôi nghe."

Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, từ khi trọng sinh tới nay, cậu đều sinh hoạt chỉ có một người, sau nghỉ đông liền xin nghỉ học, cũng không có trở lại trường học. Kỳ thật, từ lúc mới tỉnh dậy đến đoạn thời gian sau, Đường Mặc Kỳ cũng từng hoài nghi, thậm chí có chút hi vọng xa vời, những điều chính mình từng trải qua hết thảy, khả năng đều chỉ là một giấc mộng, hoặc là một câu chuyện ở một thế giới song song. Có lẽ, có một tia khả năng, thế giới này sẽ không phát sinh mạt thế khủng bố kia, khiến cho nhân loại lầm than.

Nhưng là sau khi tỉnh táo lại, khi hết thảy mọi chuyện, quỹ đạo đều trùng hợp với đời trước, Đường Mặc Kỳ không dám ôm tâm tình may mắn. Liều mạng mà chuẩn bị tất cả cho mạt thế.

Sau đó nhớ tới chuông cảnh báo về mạt thế, những tràng động đất kia gõ vang, trong lòng Đường Mặc Kỳ lại tràn ngập chua xót cùng khủng hoảng.

Đời trước, cậu không hề có chút chuẩn bị gì, mặc dù sống dưới cánh chim của Đường Kiếm Phong, vẫn sống thực gian nan, vài lần gặp phải sinh tử, cuối cùng lại bị đồng loại dã tâm cắn nuốt.

Đối mặt với việc Đường Kiếm Phong chết đi, cậu đau đến tê tâm phế liệt, cậu không cam lòng, lại cũng chỉ có thể cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Nhìn Đường Mặc Kỳ chậm chạp không có mở miệng, phát hiện trong mắt cậu càng ngày càng bi phẫn, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, gân xanh trên cổ toàn bộ nổi lên.

Diệp Cẩn thu hồi thái độ qua loa lấy lệ, sắc mặt Đường Mặc Kỳ rất khó xem, Diệp Cẩn khẽ cắn môi, móc di động ra, nói: "Anh cậu có để lại cho tôi dãy số để liên hệ khẩn cấp, tôi trước nay có chút vô dụng, nếu cậu thật sự có việc, liền dùng số này để liên hệ hắn."

Đường Mặc Kỳ ghi nhớ dãy số, dãy số nãy cùng kiếp trước không giống nhau, Đường Mặc Kỳ tuỳ tay gửi tin nhắn đi liền thu hồi di động.

Diệp Cẩn mở cửa sổ xe, híp mắt, nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ đang mỉm cười, nói: "Cậu vừa rồi có chuyện muốn nói với tôi?"

Trong lòng Đường Mặc Kỳ ngẩn ra, thời gian đã gần một chút, chỉ còn hơn mười phút, động đất cùng sóng thần có quy mô lớn nhất trong lịch sử Đông Nam Á sắp trình diễn, vô số sinh mệnh tiêu vong, địa chấn rùng mình, nước biển tàn sát bừa bãi, nhưng mà Đường Mặc Kỳ cái gì cũng không thể làm được.

Đường Mặc Kỳ hơi hơi hé miệng, lại phát hiện thanh âm chính mình ám ách, cơ hồ phát không ra tiếng. Ổn định tâm trạng lại, mới đối mặt với Diệp Cẩn nói: "Còn có hơn mười phút nữa, khu vực Đông Nam Á sẽ phát sinh động đất cùng sóng thần."

Diệp Cẩn sửng sốt một chút, theo sau cười nói: "Cậu muốn đùa giỡn với tôi, cũng không cần diễn thật đến như vậy đâu, thiếu chút nữa đã bị đứa nhóc như cậu hù rồi."

Độ cong khoé miệng của Diệp Cẩn dần dần hạ xuống rồi biến mất dưới ánh mắt gắt gao của Đường Mặc Kỳ, trong xe có chút xấu hổ trầm mặc.

Diệp Cẩn nâng cằm lên một chút, hỏi: "Cậu biết được tin tức từ nơi nào? Trình độ đoán trước động đất cũng không cần chuẩn như vậy đi? Nếu là sự thật, vì sao những quốc gia kia còn chưa có một chút động tĩnh nào?"

Đường Mặc Kỳ thấy Diệp Cẩn nghiêm túc lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, dựa vào đằng sau ghế, biểu tình mỏi mệt, mở radio ở trên xe, nói: "Anh chỉ cần tin tưởng tôi là được, còn có mười phút, tin tức liền có thể chứng thực mọi chuyện.

Diệp Cẩn nhăn chặt mày, khó hiểu mà nhìn về phía Đường Mặc Kỳ, nói: "Cứ cho rằng sẽ xảy ra động đất, cậu hiện tại lại nói cho tôi thì có lợi ích gì? Chứng minh rồi thì như thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi cậu có năng lực tiên tri?"

Đường Mặc Kỳ nhắm mắt lại, radio là CCTV đang quảng bá tin tức, đang đưa tin về tình huống mới nhất là máy bay rơi khiến hành khách thiệt mạng.

Cậu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩn, nhẹ giọng, nói: "Bởi vì đây là bắt đầu."

Diệp Cẩn giật mình, hỏi: "Bắt đầu cái gì?"

Đường Mặc Kỳ trợn trắng mắt, lại nhắm mắt không hề để ý tới đối phương, chính cậu cũng đang chờ đợi, chờ đợi trận động đất này tới, chứng thực một đời trước của cậu không phải là giấc mộng, chờ đợi mạt thế gõ vang chuông cảnh cáo.

Diệp Cẩn không nghe được câu trả lời, nhìn đến đồng hồ trên tay, cách thời gian Đường Mặc Kỳ nói còn năm phút.

Diệp Cẩn cùng Đường Mặc Kỳ tiếp xúc không nhiều, hắn không nhìn ra đứa nhóc này có đang chơi hắn không, nếu có thì bồi cậu chơi năm phút đồng hồ cũng không tổn thất gì với hắn, hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc đứa nhóc này chứa thuốc gì trong hồ lô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tin tức trên radio đã thay đổi ha ba cái, vẫn như cũ không có bất luận khác thường nào. Diệp Cẩn ngoéo môi một cái, nghiêng mắt thấy Đường Mặc Kỳ vẫn như cũ nằm yên không nhúc nhích.

"Đã qua thời gian cậu nói, cậu xác định muốn tôi ở đây tiếp tục bồi cậu nghe tin tức?"

Đường Mặc Kỳ không có trả lời hắn, mặt ngoài tựa hồ thực bình tĩnh, kỳ thực tim cậu đã sớm đập như sấm, cậu cũng hi vọng chính mình sai rồi, hết thảy những chuyện kia đều là do cậu vọng tưởng, những trải nghiệm chân thật đó thì như thế nào? Những kí ức thảm khốc lại như thế nào? Chỉ cần mạt thế thật sự không tới, Đường Mặc Kỳ nói cho chính mình, cậu nguyện ý quên hết cừu hận cùng sinh tử, cậu nguyện ý làm như cái gì cũng chưa có phát sinh qua.

"Này, cậu....." Diệp Cẩn vừa mở miệng, liền hạ xuống, bởi vì radio có khác thường.

"Tin tức khẩn cấp, xin chào các vị bằng hữu, hiện tại chúng tôi có một tin tức khẩn cấp."