Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 15: Trấn nhỏ



Đường Kiếm Phong nhìn nhìn gương chiếu hậu, phát hiện Diệp Cẩn đã ngủ rồi, đại não cũng thả lỏng đi. Trên đường xuất hiện xe cứu thương, xe cứu hoả, xe cảnh sát, nơi nơi đều có cảnh người đi đường bi thống, hoặc nôn nóng, hoặc chết lặng, thậm chí có không ít cửa hàng ngoài mặt tiền đều bị sập nghiêm trọng.

Mạt thế còn chưa tới, một hồi động đất này đã làm thành phố loạn thành một nồi cháo heo.

Đường Kiếm Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, hơn 7 giờ, hơn nửa giờ mà bọn họ chỉ đi được có 5 km, trên mặt đường có các loại thanh chắn chiếm chỗ, đường đi chỉ đủ cho một hai chiếc xe xuyên qua.

Đường Kiếm Phong cũng không nóng nảy, thấy Đường Mặc Kỳ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, rốt cuộc nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu của cậu.

Đường Mặc Kỳ mở bừng mắt ra một chút, nghiêng đầu liếc mắt hướng về phía nam nhân đang vươn tay ra.

Đường Kiếm Phong không cầm được mà gợi lên khoé môi, quả nhiên em ấy đã thay đổi. Từ nhỏ đến lớn, đã có vô số lần anh duỗi tay ra sờ đầu cậu, nhưng có lần nào là không bị đánh trở về đâu?

Đường Kiếm Phong nghĩ, chỉ cần Đường Mặc Kỳ nguyện ý tiếp nhận anh, chẳng sợ mạt thế có tới hay không, anh cũng đồng ý chấp nhận.

Bởi vì tình huống trên đường thật không xong, vốn dĩ chỉ mất năm giờ đi đường, hiện tại lại mất gấp đôi thời gian.

Đến trạm xăng dầu thành phố S, Đường Kiếm Phong xuống xe, Diệp Cẩn tự giác ngồi lên ghế lái.

Đường Kiếm Phong lôi kéo Đường Mặc Kỳ đến một khúc cua, khàn khàn giọng nói: "Mặc Mặc, anh còn thiếu em một câu xin lỗi, nhưng mà anh không nghĩ sẽ xin lỗi, anh không thể không có em, nếu mạt thế đã đến rồi, để anh bồi bên người em có được hay không?"

Đường Mặc Kỳ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng không cầm được mà nhảy lên thình thịch thình thịch. Hai người tuy rằng đều có cùng một cha, nhưng hai người bọn họ không có chút chỗ nào tương tự nhau.

Thân hình Đường Kiếm Phong cao lớn, ước chừng cao hơn Đường Mặc Kỳ nửa cái đầu, trên người đường cong cơ bắp rắn rỏi, khuôn mặt soái khí lãnh ngạnh, thật ra anh lại rất giống với ngoại hình thời trẻ của ông nội Đường Mặc Kỳ.

Mà Đường Mặc Kỳ từ nhỏ đã không được coi trọng, nhưng cũng là con nhà giàu, được nuông chiều từ bé. Cậu lớn lên rất giống mẹ, khuôn mặt tinh xảo có thừa, nhưng không đủ dương cương. Hai người như vậy đứng cùng nhau, nếu không đề cập đến huyết thống, thoạt nhìn cũng là trời đất tạo thành một đôi.

Thấy Đường Mặc Kỳ chỉ nhìn anh mà không nói lời nào, Đường Kiếm Phong gợi lên khoé miệng, khuôn mặt lãnh ngạnh lập tức nhu hoà. Đến khi nhìn thấy Đường Mặc Kỳ muốn chảy cả nước miếng, sau khi phát sinh tình cảm với Đường Mặc Kỳ từ đời trước, cậu liền không chống cự được "mỹ nhân kế" của anh. Đường Mặc Kỳ ở trong lòng không ngừng mắng thầm anh đã phạm quy.

Đường Kiếm Phong nhịn không được giơ đôi tay nhanh chóng phủ lên hai má Đường Mặc Kỳ, nhẹ nhàng hôn một chút lên trán cậu. Đường Mặc Kỳ hoảng sợ, quay người nhìn nhìn xung quanh, tuy rằng đây là một khúc rẽ, nhưng người đến người đi cũng không ít đâu.

Đường Kiếm Phong thấy trong mắt Đường Mặc Kỳ cũng không có phản cảm, ngược lại mặt có hơi đỏ một chút, đỏ đến tận tai, cặp mắt hoa đào kia trừng anh, trong lòng anh phấn khích từng trận, khoé miệng tươi cười càng rõ hơn, vươn tay nhu loạn đầu tóc Đường Mặc Kỳ.

Đường Mặc Kỳ nhìn người trước mặt cười vô sỉ, gân xanh trên trán nhảy nhảy lên. Lập tức duỗi chân đạp anh một cái, ném lại một câu, "Em ở thủ đô chờ anh", liền chạy xa.

Đường Kiếm Phong mặt mày hớn hở tiễn ba người Đường Mặc Kỳ đi. Trước đó anh đã được cậu nhắc nhở là mùng một tháng sáu nhất định phải trở lại.

Nghĩ đến trong mắt Đường Mặc Kỳ rõ ràng đều là quan tâm, Đường Kiếm Phong cười còn muốn rạng rỡ hơn, tiểu binh đi theo bên cạnh anh không cẩn thận liếc mắt thấy nụ cười của Đường Kiếm Phong, cả người không hiểu sao rét lạnh một chút. Người này vẫn là vị huấn luyện viên ma quỷ máu lạnh, không hề có nhân tính của bọn họ đây sao? Cầu xin anh vẫn là đừng cười, chân của hắn đều muốn mềm nhũn luôn rồi!

Mãi cho đến mười giờ tối thì ba người Đường Mặc Kỳ mới xuống xe nghỉ ngơi, lúc này vừa mới ra khỏi tỉnh J, vừa lúc có một cái trấn nhỏ trên đường.

Xung quanh nơi này không gần tâm địa chấn, cấp độ động đất không đến cấp năm, chịu ít tổn thất, chỉ có một hai nơi bị sập, đã chết một người. Lúc này đang khua chiêng gõ trống làm tang sự, toàn bộ trấn nhỏ đều có thể nghe thấy.

Vài phút sau, Diệp Cẩn đem xe dừng ở trước cửa một nhà cho thuê. Có thể bởi vì là động đất, đã trễ như thế này mà nhà nào cũng sáng đèn, toàn bộ trấn nhỏ đều đèn đuốc sáng trưng.

Nhà thuê thực đơn sơ, chỉ có một phòng ngủ. Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn cũng không có bắt bẻ. Diệp Cẩn là quân nhân, hoàn cảnh gian khổ nào cũng đã từng trải qua, Đường Mặc Kỳ càng không cần phải nói, đời trước đã trải qua cả cái chết. Mà Diệp Trạch Việt đã mệt đến mở mắt không lên, dính vào gối đầu liền ngủ say.

Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn cũng rất mệt, nhưng là càng đói hơn, hai người dạo một vòng ở bên ngoài, tìm thấy một quán ăn nhỏ, hai người liền ngồi xuống tuỳ tiện chọn vài món, ăn lấy ăn để. Từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ bọn họ không có ăn uống đàng hoàng, lúc này nghe được mùi cơm đều ăn ngấu nghiến.

Trong tiệm trừ bỏ bọn họ cũng chỉ có chủ tiệm, ngồi ở bàn kế bên cùng bọn họ nói chuyện phiếm. Trò chuyện một hồi liền nói tới tang sự ở thị trấn.

Chủ tiệm vỗ tay lên đùi một cái, giọng điệu mang theo tia quỷ dị hưng phấn mà hạ giọng xuống, "Các cậu cho là người kia chết do bị động đất làm sụp đổ nhà hay sao?"

Thấy hai người bọn họ mờ mịt nhìn ông, chủ tiệm vươn một bàn tay ra ngoài cửa chỉ chỉ, vẫn thấp giọng như cũ, nói: "Đây đều là để lừa những người bên ngoài vào như các cậu, chủ yếu để ứng phó thôi, trấn của tôi ai cũng biết Lý Tứ là chết ở quặng. Ban đêm mà động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ thị trấn đều rõ ràng." Bộ dáng của chủ tiệm mau cầu ông đi, cầu ông nói cho bọn họ, thần thái hưng phấn mà nhìn chằm chằm vào hai người.

"Quặng? Quặng gì cơ?" Đường Mặc Kỳ trong lòng vừa động, bộ dáng như có chút hứng thú hỏi.

Tâm hư vinh của chủ tiệm được thỏa mãn, lập tức như mở ra máy hát, nói chuyện thao thao không ngừng đến nửa giờ. Diệp Cẩn thấy cậu có hứng thú, cũng không đánh gãy, chỉ có thể nhẫn nại ngồi nghe bát quái.

Nguyên lai là một năm trước, gần thị trấn này có một gia đình mới chuyển đến, người nhà quê mỗi nhà mỗi hộ đều đào một cái giếng, gia đình kia cũng chuẩn bị đào giếng. Chỉ là đào rồi lại đào, rồi đào ra được than đá, bọn họ tìm chuyên gia giám định một chút, thì phát hiện than đá là loại có chất lượng rất tốt.

Chất lượng than đá tuy rằng rất tốt, nhưng số lượng lại không có nhiều. Quốc gia lại chậm chạp không có động tĩnh đăng báo gì, chủ nhân gia đình này liền nổi lên tâm tư, than đá này là do hắn đào giếng phát hiện, căn nhà mới được xây lên có lẽ không thể ở được nữa, không bằng liền trộm than đá của nhà mình đem bán ra ngoài, đây chính là một món hời có thể kiếm cả bộn tiền a.

Vì thế chủ nhân gia đình này liền mua một vài máy móc thiết bị, thuê vài người ở trên trấn bắt đầu đào than đá. Bởi vì số lượng than đá không nhiều, hắn lại hối lỗ cho quan viên trên trấn không ít chỗ tốt, những vị đại gia kia liền mở một mắt nhắm một mắt coi như không biết.

Vốn dĩ đã đào hơn nửa năm, đem than đá ra bên ngoài bán kiếm lời không ít. Nhưng một hồi động đất kia làm sụp nửa cái quặng mỏ, một công nhân ở trên trấn bị chôn vùi, mãi cho đến tối mới đào ra được, có mạng người đã chết thì không phải là chuyện đơn giản nữa.

Chủ nhân căn nhà kia sợ sự tình bại lộ, nháo lớn sẽ không dễ thu thập. Hắn ngay lập tức bồi thường cho gia đình người đã mất kia, sau đó cấm không cho bọn họ nói ra ngoài, đối với người ngoài lại nói là do động đất làm sập nhà dẫn đến chết.

Hiện giờ chủ nhân căn nhà chỉ vừa mới bán được mấy tháng than đá, lại phải bồi thường, còn có mấy công nhân kia cũng sợ nguy hiểm nên đều muốn lấy tiền lương rồi từ chức, lúc này đang loạn túi bụi cả lên.

Đường Mặc Kỳ nghe thế thì trong lòng cũng đã có ý tưởng, liếc mắt nhìn Diệp Cẩn một cái rồi thanh toán tiền, trở lại căn nhà thuê trước đó.

Diệp Cẩn cũng nghĩ tới vấn đề mà Đường Mặc Kỳ từng nói về mạt thế, chính là khí hậu cực đoan như kỷ băng hà, trong lòng cũng ngầm hiểu được tính toán của cậu, nhìn thấy tròng mắt đang lăn long lóc của Đường Mặc Kỳ, khóe miệng hơi hơi gợi lên.