Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 19: Virus



Khi Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn trở lại khách sạn vừa lúc gặp phải một đoàn du khách đang đợi xử lý thủ tục để vào ở, bên trong đại sảnh khách sạn cãi cọ ồn ào, ríu rít không thể chịu được.

Hai người đang đứng chờ thang máy, Đường Mặc Kỳ mệt đến không nhịn được, cảm xúc không được tốt lắm, nhiều người cãi cọ như vậy, mày của cậu nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi.

Diệp Cẩn lại rất có hứng thú quan sát đám người kia. Nhìn nhìn trong đám người, Diệp Cẩn cũng nhíu mày, đột nhiên duỗi tay chọc chọc Đường Mặc Kỳ đang dựa vào tường ngáp, nói: "Tôi như thế nào lại cảm thấy đám người bên kia bị cảm mạo có chút nhiều, chẳng lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều?"

Đường Mặc Kỳ nghe vậy cũng vực dậy tinh thần, thăm dò mà nhìn sang hướng bên đó. Đoàn người có khoảng bốn đến năm mươi người, nam nữ già trẻ đều có. Bọn họ đều giống như Diệp Cẩn nói, tuy không có bệnh trạng đặc thù giống nhau, nhưng ho khan, hắt xì, xoa nước mũi đều có đủ, rất là náo nhiệt.

Đường Mặc Kỳ cau mày không nói một lời. Đời trước, vi-rút gây bệnh cũng bắt đầu có những biểu hiện như cảm mạo, nhưng dựa theo tin tức báo chí, trường hợp đầu tiên phát bệnh tử vong chính là vào ngày mười tháng sáu.

Hôm nay mới là ngày hai mươi ba tháng năm, thời kì ủ bệnh sơ kì đại khái khoảng tầm ba ngày ngắn ngủn, theo đạo lý mà nói thì không có khả năng xuất hiện sớm như vậy.

Đường Mặc Kỳ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, nói: "Hẳn là sẽ không sớm như vậy, Diệp ca, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn căn tứ hợp viện đi, bên ngoài sẽ càng ngày càng loạn."

Diệp Cẩn gật gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng mà liếc mắt nhìn đám người kia một cái, vào thang máy đi lên.

Trở về phòng Đường Mặc Kỳ ngã đầu liền ngủ, Diệp Cẩn ngược lại có chút khác thường, Diệp Trạch Việt còn đang lướt mạng mua sắm.

Trước đó Diệp Cẩn nghe Đường Mặc Kỳ nói về mạt thế thì vẫn có chút mơ hồ, nhưng là theo thời gian càng ngày càng gần, những người xung quanh cũng càng ngày càng dị thường. Hắn cũng càng ngày càng kinh hoàng, cảm nhận được nguy cơ nồng đậm, thời thời khắc khắc đều cảm thấy kinh khủng.

Nhưng mà không muốn cho Diệp Trạch Việt cảm thấy lo lắng, vì muốn để đứa nhỏ có thể cảm thấy bình an vui vui vẻ vẻ, Diệp Cẩn vẫn luôn áp chế sợ hãi của chính mình.

Mạt thế đến, hắn có thể bảo vệ tốt cho Diệp Trạch Việt và chính hắn sao? Ở khắp nơi đều có quái vật ăn thịt người cùng thời tiết hạ thấp cực đoan, hắn thực sự có thể làm được sao?

"Anh?"

Diệp Cẩn đang miên man suy nghĩ thì bị đánh gãy, nhìn em trai đơn thuần trước mặt, Diệp Cẩn cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết tâm, nói với chính mình rằng không cần phải lo sợ, hắn còn có em trai, chẳng sợ mất hết tất cả, chỉ cần có thể bảo vệ em trai thật tốt là được rồi!

Diệp Trạch Việt có chút lo lắng nhìn Diệp Cẩn, Diệp Cẩn sờ sờ đầu của y, cười cười, ra vẻ thoải mái mà nói: "Không có việc gì, anh đang suy nghĩ những chuyện khác, em mua vật tư thế nào rồi?"

Diệp Trạch Việt thấy Diệp Cẩn xác thực không có việc gì, lại nghĩ đến thành quả ngày hôm nay, cũng rất cao hứng nói: "Em đã mua rất nhiều đồ luôn á, không biết chỗ ở của Kỳ ca có thể chứa hết tất cả những thứ đó hay không."

Hai người vô cùng cao hứng mà thảo luận cần thiết mua thêm những thứ gì nữa.

Đường Mặc Kỳ bị một trận tiếng ồn ào đánh thức, mới phát hiện trời đã tối rồi, duỗi thẳng cái eo, chuẩn bị đi ra ngoài tìm gì đó ăn.

Mở cửa ra mới phát hiện, cánh cửa phòng đối diện cũng mở ra. Diệp Cẩn đang đứng ở bên kia hành lang, thấy Đường Mặc Kỳ bước ra, lập tức duỗi tay chỉ chỉ ý bảo Đường Mặc Kỳ đi qua xem.

Mấy người hộ sĩ ra ra vào vào, giống như đang cấp cứu cho người nào đó, cáng giường được đưa tới bên ngoài cửa phòng.

Diệp Cẩn nhỏ giọng nói: "Chính là cái nhóm lữ đoàn kia."

Đường Mặc Kỳ nghe vạy trong lòng liền nhảy dựng, cùng Diệp Cẩn liếc mắt nhìn đối phương. Hai người ra vẻ tò mò mà đi qua hướng bên kia, nơi đó đã có ba bốn người đang vây xem, Diệp Cẩn lấy mấy điếu thuốc ra mời, vẻ mặt nghi hoặc hỏi một nam nhân trung niên, "Vị đại ca này, đây là làm sao vậy? Còn kêu cả xe cứu thương tới."

Nam nhân trung niên nhăn cái mi, vẻ mặt khổ sở, thở dài, nhận lấy điếu thuốc kẹp lên lỗ tai, nói: "Tôi cũng không hiểu vì sao, đang vui vẻ đi chơi, lại mắc phải cảm mạo, vừa nãy là vợ của một người trong nhóm bị sốc nhiệt gì đó, hù chết chúng tôi."

"Chính là hình như bị cảm, đoàn của chúng tôi đều có nhiều người bị mắc phải, lần này đi chơi cũng không có thoả thích." Người trẻ tuổi khác đang đứng ở một bên cũng oán giận.

Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn theo chân bọn họ hàn huyên một hồi, hiểu biết không ít tình huống, nhưng mà Đường Mặc Kỳ vẫn như cũ không thể xác nhận được đây có phải là vi-rút tang thi hay không.

Hai người thấy người bệnh được nâng đi rồi, cũng giải tán theo đám đông mà trở về phòng của mình.

"Vô luận có phải hay không, đều không thể ở lại nơi này, Diệp ca, chúng ta ngày mai liền trả phòng đi."

Đường Mặc Kỳ biết cậu cùng với Diệp Cẩn không phải là nhóm người bị lây nhiễm lần đầu tiên, nên sẽ không sợ uy hiếp của sơ kỳ mạt thế, nhưng còn tình huống của Diệp Trạch Việt thì không rõ, Đường Mặc Kỳ cũng không có ý định mạo hiểm. Cũng may là ngày mai đồ gia dụng cũng đã được đưa đến, còn có đồ trong không gian, trở về tứ hợp viện đều không có vấn đề gì.

Đường Mặc Kỳ cùng hai anh em Diệp gia đi ăn cơm chiều, sau đó lại trở về phòng. Trở lại phòng khoá cửa, cậu lại đi vào không gian.

Đường Mặc Kỳ đem đậu đũa ngày hôm qua thu hoạch đi làm dưa chua, bỏ thêm dưa chuột cùng ít rau dưa linh tinh, ngâm chung với muối, bột ớt, giấm và đường, niêm phong chúng lại trong một cái bình, còn có cải trắng ướp chút gia vị bọc chút đồ chua.

Bởi vì rau quả trong không gian là vô tận, không tiêu hao được, nên chúng đều được Đường Mặc Kỳ làm thành dưa muối và đồ chua, nếu không thể dùng được cũng có thể đem những thứ này đi nấu cháo cho heo ăn, một chút cũng không có lãng phí.

Khi Đường Mặc Kỳ ra khỏi không gian cũng đã rạng sáng hơn hai giờ, cậu tắm rửa một chút liền ngủ.

Đường Mặc Kỳ là bị tiếng đập cửa đánh thức, nhìn xuống đồng hồ trên tay vừa mới tới 5 giờ sáng, cậu bực bội thầm mắng một tiếng, nổi giận đùng đùng mà đi ra mở cửa, tốt nhất là tìm cậu có việc, nếu không cậu không cam đoan sẽ không động thủ đánh người.

Ngoài cửa cư nhiên có hai người mặc đồng phục sinh hoá bảo hộ màu trắng, trong lòng Đường Mặc Kỳ rùng mình, bất động thanh sắc nhìn hai người, nói: "Các người là ai? Ăn mặc như vậy là để quảng cáo cái gì?"

Hai người đối diện xuất trình giấy chứng nhận, nói: "Khách sạn này xuất hiện vi-rút truyền nhiễm cấp 4, trung tâm khống chế bệnh tật muốn phong toả khách sạn này, thu xếp cách ly cho người ở trong khách sạn. Xin mời tiên sinh thu thập một chút rồi đi theo chúng tôi."

Đường Mặc Kỳ quan sát hai người trước mặt, chú ý tới trên eo bọn họ có mang theo súng, nói: "Tôi còn hai người bạn đi chung đang ở phòng đối diện, tôi muốn đi cùng với bọn họ."

Nếu Đường Mặc Kỳ muốn thoát thân thì cũng rất đơn giản, nhưng còn Diệp Cẩn và Diệp Trạch Việt lại không dễ làm, Đường Mặc Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là nên đi cùng hai người bọn họ.

Ba người mặc đồng phục sinh hoá bảo hộ, từ cửa sau khách sạn ngồi lên một chiếc xe bị phong kín, lúc này trong xe đã có bảy tám người ngồi, sau khi ba người bọn họ lên, xe liền lập tức khởi động rời đi.

Diệp Trạch Việt thoạt nhìn có chút bị doạ sợ, nắm chặt cánh tay của anh trai, khuôn mặt nhỏ giấu sau lớp mắt kính trong suốt cùng bộ bảo hộ sinh hoá có chút kinh hoàng thất thố.

Đường Mặc Kỳ vỗ vỗ đầu của đứa nhỏ, nói: "Không cần lo lắng, không có việc gì, anh đảm bảo."

Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, thoạt nhìn đã yên tâm hơn, dừa vào người anh trai đánh ngáp một cái.