Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 34: Nghĩ cách cứu viện



Mọi người vẫn luôn chờ đến khi trời tối, đàn tang thi đều chưa tan đi, ngược lại bọn chúng vây lại còn nhiều hơn, bọn họ chỉ có thể ở trên sân thượng chờ đợi, cái gì cũng không làm được, nhưng đạn dược vẫn còn một ít, nhưng chỉ như là muối bỏ biển.

Phía dưới là thanh âm tang thi gào rống, mọi người trợn tròn mắt đợi một đêm. Đường Mặc Kỳ có chút lo lắng Đường Kiếm Phong tìm không thấy cậu sẽ sốt ruột, nhưng mà hiện tại lại không có cách để liên hệ.

Đường Mặc Kỳ nhìn đàn tang thi trước mặt, mang theo nhiều người để thoát ra là không có khả năng, trong lúc nhất thời bọn họ như lâm vào cục diện bế tắc.

Đường Kiếm Phong tới rạng sáng mới trở về tứ hợp viện, cứ tưởng rằng lúc này mọi người đã đi ngủ hết, nhưng không nghĩ tới trừ bỏ Trương Vân Phi đang gác đêm, tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng khách.

Đường Kiếm Phong sửng sốt một chút, nhíu mày. Diệp Cẩn đứng lên, hai bước đi đến trước mặt Đường Kiếm Phong, nói: "Kiếm Phong, tôi vừa muốn đi ra ngoài tìm cậu..."

"Mặc Mặc đâu?" Đường Kiếm Phong đánh gãy lời nói của hắn, giọng điệu lạnh lẽo.

"Thời điểm chúng tôi đang xếp hàng, nghe người ta nói có công tác ra ngoài tìm vật tư, chúng tôi cũng không biết là Tiểu Kỳ cũng tiếp nhận công tác đó, cho đến khi..... cho đến khi trời tối mà Tiểu Kỳ còn chưa về, tôi đi đại sảnh hỏi thì mới biết được..... Tiểu Kỳ đi ra ngoài." Diệp Cẩn có chút tự trách, ba người cùng đi đại sảnh, hắn lại không chú ý tới nhiệm vụ mà Tiểu Kỳ tiếp nhận, nếu sớm biết cậu muốn đi ra ngoài, hắn đã cùng theo với cậu.

Ánh mắt Đường Kiếm Phong lạnh lùng, không nói thêm câu gì, xoay người liền đi ra ngoài. Diệp Cẩn kêu hai tiếng rồi đi theo. Dưới chân Đường Kiếm Phong dồn dập, Diệp Cẩn chạy chậm mới có thể đuổi được trước khi anh lái xe đi.

Nhìn sắc mặt Đường Kiếm Phong xanh mét, thở dài nói: "Cậu sẽ không định ra ngoài bây giờ đi? Tôi biết cậu lo cho Tiểu Kỳ, nhưng hiện tại ra ngoài thì rất nguy hiểm, không bằng chờ đến hừng đông rồi mang theo nhiều người ra ngoài tìm kiếm."

Đường Kiếm Phong cau mày không nói chuyện, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, gân xanh trên tay bạo nổi. Nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Bây giờ tôi cần đi xem thông tin bọn họ đã nhận nhiệm vụ gì, đi nơi nào."

Thấy Đường Kiếm Phong còn chưa mất đi lý trí hoàn toàn, trong lòng Diệp Cẩn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này đại sảnh phân phối công tác khẳng định không có ai, Đường Kiếm Phong trực tiếp lái xe đến địa điểm của chính phủ lâm thời, nói là chính phủ lâm thời, kỳ thật lại giống một bộ phận của trung tâm chỉ huy quân sự.

Trước mắt người cầm quyền ở thủ đô trừ bỏ vài vị đại lão chính giới có thực quyền, dư lại đều là nhân viên quân giới. Chính phủ lâm thời trên cơ bản đều là người trong quân đội tạo thành.

Lúc này chỗ của chính phủ lâm thời cũng chỉ còn lại nhân viên trực ban, Đường Kiếm Phong đưa thẻ chứng nhận thân phận ra, nhân viên trực ban ân cần mà tìm đơn đăng kí trước đó cho anh, thực mau liền nhìn thấy lá đơn của Đường Mặc Kỳ, anh nhanh chóng ghi nhớ địa điểm và tình huống cụ thể, sau đó mang theo Diệp Cẩn rời đi, đi thẳng đến khu đóng quân của quân đội.

Diệp Cẩn ở lại trên xe, thời kỳ đặc thù nên quân đội kiểm tra an toàn đặc biệt nghiêm, ai không có đặc quyền không thể đi vào, Diệp Cẩn đành phải ở bên ngoài chờ Đường Kiếm Phong.

Đường Kiếm Phong chỉ đi vào mười lăm phút, liền mang ra xe thiết giáp cùng sáu đội viên đội đặc chủng được trang bị võ trang hạng nặng.

Chờ đến khi bọn họ đi đến cổng khu an toàn, chỉ mới rạng sáng hơn ba giờ. Sắc trời vẫn còn tối,từ tường vây thiết võng của khu an toàn nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn tối om, giống như cất giấu vô số quái thú cắn nuốt người.

Vào ban đêm năng lực hoạt động của tang thi càng cường đại hơn so với ban ngày, nhân loại cũng mất đi ưu thế thị giác, đối mặt với tang thi không sợ chết, không có cảm giác đau đớn, cùng mỏi mệt, nếu hành động vào ban đêm thì tính nguy hiểm đem lại là cực cao.

Diệp Cẩn xuống xe, đi theo Đường Kiếm Phong qua chỗ lính gác. Vị chiến sĩ đứng gác tỏ vẻ, nếu không có lệnh thông hành thì trước năm giờ mọi người không được đi ra ngoài.

Mắt thấy Đường Kiếm Phong đã sắp mất đi lý trí mà lao đầu về súng, Diệp Cẩn chạy nhanh đi lên kéo anh lại, nói: "Cậu bình tĩnh lại một chút!"

Đường Kiếm Phong đẩy hắn ra, gầm nhẹ nói: "Anh nói tôi như thế nào mà bình tĩnh? Em ấy đến bây giờ còn chưa trở về, khẳng định là bị nhốt ở đâu đó rồi, tôi nếu chậm một giây em ấy có thể nguy hiểm thêm một giây."

Nhìn ánh mắt điên cuồng của Đường Kiếm Phong, trong lòng Diệp Cẩn ngẩn ra, thần sắc của Đường Kiếm Phong quá kỳ quái, Diệp Cẩn vẫn luôn cho rằng Đường Kiếm Phong là một người bị đệ khống, đối với Đường Mặc Kỳ chỉ là quá mức để ý muốn bảo hộ mà thôi.

Nhưng vào giờ khắc này, nhìn đến thần sắc của Đường Kiếm Phong, Diệp Cẩn không thể xác định, cảm tình rõ ràng như vậy đã vượt qua mức độ tình cảm của anh em.

Đường Kiếm Phong hít sâu một hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, xoay người lên xe rời đi một mình. Diệp Cẩn cắn răng, oán giận mà liếc trắng mắt chiếc xe đang bỏ đi kia, cùng với mấy đội viên đội đặc chủng mắt to trừng mắt nhỏ ngồi trên xe chờ.

Lúc này Đường Mặc Kỳ còn canh giữ trên sân thượng, không xong chính là theo thời gian ngày càng dài, tang thi vây lại ở phía dưới cũng ngày càng nhiều. Mọi người vẫn luôn quan sát tình huống, càng nhìn càng tuyệt vọng.

Bọn họ đi lên gấp, cũng không kịp mang theo đồ ăn gì. Một ngày một đêm không ăn không uống, ai nấy cũng đều có chút thoát lực. Nhưng cũng không ai dám ngồi nghỉ ngơi, chỉ sợ từ nơi nào nhảy ra mấy con tang thi cắn nuốt bọn họ.

Đường Kiếm Phong chỉ đi nửa giờ đã mang theo giấy thông hành trở lại, chiến sĩ đứng gác thật cẩn thật kiểm tra giấy thông hành, sau đó rốt cuộc cũng đồng ý mở cổng cho bọn họ.

Chờ cổng vừa mở ra, hai chiếc xe lập tức liền xông ra ngoài, một lòng một dạ chui đầu vào trong bóng tối.

Có xe thiết giáp mở đường, dọc theo đường đi nghiền qua vô số tang thi đang nhào tới, cuối cùng cũng vọt tới trước cổng một trung tâm thương mại cách nơi bọn Đường Mặc Kỳ bị nhốt không xa.

Hai đại binh xuống xe kéo lên hai cái cửa cuốn, chặn lại tang thi ở bên ngoài bị hấp dẫn lại đây.

Nhóm đại binh xuống xe sửa sang lại vũ khí, lắp súng giảm thanh vào, Đường Kiếm Phong đưa cho Diệp cẩn một khẩu súng, hắn cười cười, cầm lấy súng giơ lên kiểm tra.

Đường Kiếm Phong cầm kính viễn vọng hồng ngoại từ sau cửa sổ của trung tâm thương mại quan sát bên ngoài, quả nhiên phát hiện trên sân thượng ở tòa nhà đối diện có vài người, trong lòng Đường Kiếm Phong cũng ổn định lại.

Đem kính viễn vọng đưa cho Diệp Cẩn quan sát, anh trở lại sửa sang đám súng ống đạn dược.

Diệp Cẩn không chỉ phát hiện trên sân thượng có người, còn nhìn thấy tình cảnh đám tang thi đang ở dưới lầu vây lại chật như nêm cối.

Hắn xoay người chặn lại Đường Kiếm Phong đang muốn lao ra bên ngoài, hướng bên ngoài nói: "Cậu xác định rõ chưa? Cậu nhìn thấy tình huống ở bên dưới?"

Đường Kiếm Phong đương nhiên biết đống tang thi dưới lầu nhiều bao nhiêu, anh cũng sẽ không cứ như vậy mà xông lên, chưa nói đến việc cứu người, có khi chính anh cũng bị gặm cho sạch sẽ.

Đường Kiếm Phong vỗ vỗ bên hông, nơi đó có hai trái lựu đạn, nói: "Tôi đi tạo chút động tĩnh đem tang thi dẫn dắt rời đi, anh cùng mọi người ở đây yểm trợ cho bọn họ, tận lực mang theo súng có ống giảm thanh xạ kích khoảng cách gần."

Diệp Cẩn thấy anh đã có kế hoạch, cũng không nhiều lời thêm, chỉ vỗ vỗ vai anh nói: "Cậu yên tâm, bên này giao cho chúng tôi."

Đường Kiếm Phong gật đầu, sau đó đi ra ngoài không hề quay đầu lại. Đường Kiếm Phong vừa đi, mọi người cũng lập tức đi ra bên ngoài, đôi bên ngược hướng với nhau mà đi.