Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 44: Mất tích



Đầu tháng chín, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, nguyên lai mỗi ngày đều hơn bốn mươi độ cực kỳ nóng bức, sau một trận mưa thì không khí thế nhưng giảm xuống không đến hai mươi lăm độ.

Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn vẫn như cũ mang theo mọi người chạy ra ngoài căn cứ. Hai tháng gần đây, toàn bộ chung quanh cách khu an toàn năm km cơ hồ đều bị mọi người thu thập hết.

Trước mắt các tiểu đội đều càng ngày càng gian khi tìm kiếm vật tư, một là bọn họ muốn đi đến nơi xa hơn, cũng không phải tiểu đội nào cũng may mắn mà có phương tiện giao thông, điều này yêu cầu càng phải có càng nhiều nhân lực cùng thế lực, cũng đồng nghĩa với việc vật tư mang về phi thường hữu hạn.

Hai là bởi vì bên ngoài cách khu an toàn năm km, mỗi ngày đều có binh lính tuần tra bắn chết tang thi, cho nên khu vực này tương đối an toàn, mà ngoài năm km này thì bởi vì có hai tháng tích lũy, mật độ tang thi trở nên phi thường dọa người.

Trước mắt vẫn còn chưa nghe được có tiểu đội nào dám đi ra khỏi khu vực năm km an toàn này.

Ngày thường, Đường Kiếm Phong đều xuất phát cùng với bọn họ ở tứ hợp viện, một người đến quân đội, những người khác lại chạy đi đăng ký ra ngoài đánh tang thi.

Nhiệm vụ thông thường của Đường Kiếm Phong đều là một ít nhiệm vụ có tính bảo mật tương đối cao, có khi anh đi chính là vài ngày đều không có trở về.

Lần này Đường Kiếm Phong đã đi ra ngoài gần một tuần, cho đến giữa tháng chín vẫn chưa nghe thấy tin tức gì. Đường Mặc Kỳ rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, nhưng chưa đợi cậu hành động, Đường Thanh Thù đã tìm tới đây. Nha𝑛h‎ 𝑛hất‎ tại‎ (‎ 𝘛rUm𝘛r‎ 𝑢ye𝑛.𝒱N‎ )

Trời còn chưa sáng, Đường Mặc Kỳ cũng không có ngủ, nghe được động tĩnh liền chạy ra, không nghĩ tới nhìn thấy không phải là Đường Kiếm Phong, ngược lại là Đường Thanh Thù.

Vẻ mặt Đường Thanh Thù nôn nóng, hôm nay Diệp Cẩn gác đêm, cũng theo tới chỗ hai người.

"Sao cậu lại tới đây? Có phải nhận được tin tức của anh trai cậu rồi hay không?" Không đợi Đường Thanh Thù nói chuyện, Đường Mặc Kỳ đã bắt lấy hắn mà vội vàng hỏi.

Đường Thanh Thù gật đầu, gian nan mà nói: "Anh ấy mất tích."

"Mất tích?" Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn trăm miệng một lời mà hô lên, sắc mặt của cậu tái mét, nắm chặt lấy bả vai Đường Thanh Thù nói: "Rốt cuộc là sao lại thế này? Mất tích đã bao lâu? Cậu làm sao mà biết được?"

Ánh mắt Đường Thanh Thù đen tối không rõ, nói: "Hai ngày, tôi thật sự cũng không có cách nào mới đến tìm cậu, trên người bọn họ đều có thiết bị định vị, là do viện nghiên cứu vừa mới chế tạo ra sản phẩm mới từ thiết bị vệ tinh, nhưng mà tin tức của đội ngũ lại biến mất từ hai ngày trước, đến hiện tại vẫn chưa có phản ứng."

Đường Mặc Kỳ nghe được 'viện nghiên cứu', đồng tử liền co rụt một chút, cưỡng bách bản thân đem lực chú ý kéo trở về, nói: "Mất tích ở chỗ nào, tôi hiện tại liền đi tìm anh ấy."

Đường Thanh Thù trầm ngâm một chút, mới mở miệng: "Vào tháng tám, chúng tôi nhận được tin tức từ khu an toàn của H thị, từ đó về sau, cũng không có thu được tin tức nào của thành phố J. Cho nên đội ngũ của anh trai được nhận nhiệm vụ tiến đến thành phố J điều tra tin tức."

Đường Mặc Kỳ nghe xong, mày nhíu lại thật sâu. Theo như cậu biết, đời trước thành phố J không có khu căn cứ an toàn, tuy rằng thành phố J là một tỉnh nhỏ, dân cư cũng không nhiều lắm, thêm nữa là nơi này rất gần thủ đô, không có quá nhiều quân đội.

Huống chi trước khi virus tang thi bùng nổ, tất cả lực lượng vũ trang ở thành phố J đều đã được điều vào thủ đô, nói cách khác là thành phố J căn bản không có đủ lực lượng quân sự để thành lập khu an toàn.

Trừ bỏ người bị cảm nhiễm virus, tuyệt đại đa số người dân ở thành phố J đều bỏ trốn khắp nơi, như Đường Mặc Kỳ nhớ vào đời trước, thành phố J chỉ còn một số ít người sống sót chưa kịp bỏ trốn. Một đời này cũng không có khả năng xuất hiện một khu an toàn.

Diệp Cẩn thấy sắc mặt Đường Mặc Kỳ không đúng, nhưng là bởi vì Đường Thanh Thù còn đang ở đây nên hắn cũng không có hỏi nhiều, chỉ đi kêu mọi người dậy, biết được đã xảy ra chuyện, mọi người đều lập tức thức dậy.

Mười phút sau, mọi người đã tập hợp đầy đủ ở phòng khách, tùy thời có thể xuất phát.

Đường Thanh Thù nhịn không được ở trong lòng cảm thán đối với hiệu suất hành động của bọn họ, bảy người lên hai chiếc xe chạy về phía cổng khu an toàn.

Trời còn chưa sáng, toàn bộ khu an toàn đều cấm đi lại vào ban đêm, trừ bỏ binh lính tuần tra, cơ bản là trên đường không có người, có Đường Thanh Thù lái xe quân đội, dọc theo đường đi không có phiền toái gì. Đi đến cổng khu, mọi người mới phát hiện Đường lão gia tử đã đứng chờ ở nơi đó.

"Ông nội, sao ông lại đến đây." Đường Thanh Thù hạ cửa sổ xe xuống, hắn cũng không có đem tin tức nói với Đường lão gia tử, nhưng hiển nhiên là Đường lão gia tử có con đường khác để lấy được tin tức.

Đường lão gia tử đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Thanh Thù, nói: "Cánh của con cũng lớn rồi phải không? Chuyện lớn như vậy cũng dám gạt ông!"

Đường Thanh Thù ấp úng không dám phản bác, Đường lão gia tử cũng không hề để ý đến hắn, mà đi tới chiếc xe bên cạnh. Đường Mặc Kỳ không kiên nhẫn mà hạ cửa sổ xe xuống, thần sắc Đường lão gia tử bình tĩnh, đối với Đường Mặc Kỳ nói: "Nếu anh của cậu coi cậu còn quan trọng hơn mạng của nó, tôi hi vọng cậu cũng có thể tận dụng hết mọi khả năng mà mang nó về đây."

Đường Mặc Kỳ cười lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn Đường lão gia tử: "Tôi không cần ngài phân phó, anh ấy là của tôi, tôi đương nhiên sẽ đem anh ấy về đây." Nói xong cũng mặc kệ Đường lão gia tử tức giận, dẫm mạnh chân ga nghênh ngang mà đi.

Ra khỏi căn cứ, Đường Thanh Thù móc ra mấy cây súng đưa cho mọi người. Hắn ở phía trước lái xe dẫn đường, chạy khỏi vùng an toàn năm km thì đường đi dần hung hiểm lên, ngắn ngủn hơn mười phút, Đường Thanh Thù bởi vì bị tang thi tấn công mà xém xíu nữa lật xe hai lần.

Trương Tử Thành lập tức đổi người lái xe, nhưng đường đi vẫn hết sức gian nan như cũ. Vì phòng ngừa tang thi vây xe, Diệp Cẩn mở cánh cửa trên đầu xe của Đường Mặc Kỳ, lộ ra nửa người trên bắn về phía những tang thi đang có ý định tập kích bọn họ. Nhưng vẫn như cũ là trị ngọn không trị gốc, càng ngày càng nhiều tang thi tụ tập về đây.

Lúc mọi người đang tiến thoái lưỡng nan, Hứa Sĩ Thanh đột nhiên nhảy xuống từ trên xe Đường Thanh Thù, Đường Thanh Thù khiếp sợ mà nhìn tang thi cư nhiên không tấn công hắn.

Hứa Sĩ Thanh cầm một thanh đao, nghiêng người chạy ra cách đó một trăm mét mới dừng lại, đem một bịch máu ném lên mặt đất, lấy một cục đá bén nhọn ném tới.

Máu trong bịch đều là máu người, thường ngày bọn họ đều rút ra một chút để dự phòng, lúc này liền phát huy công dụng.

Sau khi bịch máu vỡ ra, mùi máu tươi mới mẻ của nhân loại nháy mắt lan tỏa xung quanh, tang thi như được tiêm máu gà mà nhào tới hướng phát ra mùi máu, áp lực bên xe cũng giảm đi đáng kể.

Mọi người nhân cơ hội nhanh chóng chạy khỏi khu tang thi dày đặc này. Hứa Sĩ Thanh ở đằng sau dùng hết hai túi máu, mới có thể để cho hai chiếc xe miễn cưỡng chạy khỏi đoạn tang thi dày đặc này.

Mọi người vừa chuẩn bị thở một hơi, lại phát hiện phía trước đường đi đặt một đống chướng ngại vật, mà mười mấy nam nhân che mặt từ chỗ tối xông ra, đối với bọn họ như hổ rình mồi.