Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 19: Kiều Thượng Ngu muốn tiền, bà ta không phải là không thể cho



Trong điện thoại, bà Hác im lặng vài giây.

Bà ta đã biết chuyện mẹ Kiều bị bệnh nặng từ lâu, cho nên không khó để đoán ra, với chút tiền lương và tiền gửi ngân hàng ít ỏi của Beta kia, vốn không thể nào gánh nổi tiền chữa bệnh trên trời của mẹ Kiều.

Nhà họ Thành có tiền.

Phú khả địch quốc.

Kiều Thượng Ngu muốn tiền, bà ta không phải là không thể cho.

Có điều.

Thân là một nhà tư bản, bà ta không thích tự dưng vô cớ đưa tiền làm từ thiện.

Bà ta muốn thăm dò xem rốt cuộc Kiều Thượng Ngu muốn tiền, là vì chữa bệnh hay là…

Nếu là vế đầu tiên thì bà ta có thể cho.

Xem như là vì hành vi đột nhiên từ hôn của nhà họ Thành mà tiến hành bồi thường tinh thần cho cậu.

Nếu là vế sau…

Bà ta sẽ dứt khoát tống cậu vào tù.

Nhà họ Thành xác thật không thiếu tiền.

Nhưng không phải dễ dãi để ai cũng có thể lừa gạt.

Còn về chuyện Kiều Thượng Ngu đe dọa sẽ quấy rầy Thành Quyết sau khi kết hôn, bà Hác hoàn toàn không thèm quan tâm. 
Thành Quyết bận rộn công việc, ngày thường bà ta đều có khó thể gặp hắn một lần, huống chi là Kiều Thượng Ngu?

Hơn nữa, Thành Quyết đi ra ngoài sẽ mang theo vệ sĩ, có vệ sĩ bên cạnh, Kiều Thượng Ngu không thể nào có cơ hội tiếp cận được.

Với lại, nếu cậu thật sự tìm được cách đến gần Thành Quyết, thì với thủ đoạn của nhà họ Thành, muốn cậu hoàn toàn biến mất khỏi thành phố S, vĩnh viễn bốc hơi khỏi cuộc đời Thành Quyết, chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Beta này vốn không có bản lĩnh đó, cũng không có cơ hội gặp được Thành Quyết, chứ đừng nói đến đeo bám la liếm, chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.

Có điều, nghe giọng nói lạnh nhạt cùng với lời giải thích của Kiều Thượng Ngu trong điện thoại, trái lại khiến bà Hác hơi để ý.

Cho dù nói chuyện qua điện thoại, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu, nhưng bà Hác vẫn có thể cảm nhận được Beta ở đầu dây bên kia, từ trước đến giờ luôn vâng vâng dạ dạ, luồn cúi ngoan ngoãn trước mặt bà ta, dường như tính cách đã thay đổi chút ít.

Là vì nguyên nhân mẹ bị bệnh nặng sao…

Bà Hác lặng lẽ suy tư.

Tính cách của Kiều Thượng Ngu biến hóa cũng khiến bà ta cảm thấy thú vị hơn hồi xưa nhiều, chứ không như dĩ vãng, nhìn muốn khen nhưng chẳng tìm ra chỗ để khen.

Còn về lời nói của Beta này… Nếu thật sự vì tiền chữa bệnh cho mẹ mình, vậy thì xem ra cậu đã nhìn rõ thực tế, muốn buông tha Thành Quyết?

Bà Hác cảm thấy vi diệu trong lòng.

Mấy giây sau, bà Hác khoan thai lên tiếng: “Tôi nhớ lúc trước khi cậu theo đuổi Thành Quyết, chính miệng cậu nói không phải vì tiền.”

Nói xong, bà ta kiên nhẫn chờ Kiều Thượng Ngu trả lời.

Bà ta tò mò Beta đã thay đổi tính tình này sẽ trả lời như thế nào.

Ở đầu dây bên kia, Kiều Thượng Ngu đứng tư thái lười biếng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, trong tay kẹp một điếu thuốc lá đang cháy.

Nói dối một lần, đến lần thứ hai sẽ không còn thấy áp lực nữa.

Kiều Thượng Ngu bình tĩnh ồ một tiếng, không thèm đếm xỉa đáp: “Tôi nói dối đấy.”

Bà Hác hơi khựng lại.

Bà ta tỏ vẻ kinh ngạc.

Dù có nằm mơ bà ta cũng không ngờ, câu trả lời của đối phương lại là như vậy.

Bà ta cứ nghĩ Kiều Thượng Ngu sẽ giải bày, sẽ nói trúc trắc không mạch lạc, sẽ há hốc mồm cứng lưỡi—

Nhưng mà đều ngoài dự đoán.

Kiều Thượng Ngu lại nói thẳng cậu khi đó là nói dối.

Tâm trạng của bà Hác trở nên phức tạp.

Sau khi Kiều Thượng Ngu chính miệng thừa nhận lúc đó là nói dối, mục đích theo đuổi Thành Quyết từ đầu tới cuối chỉ là vì tiền, trái lại bà ta bỗng cảm thấy, có lẽ Kiều Thượng Ngu… Thật sự chỉ là đơn thuần thích Thành Quyết.

Bà Hác ở bên kia im lặng mấy giây, sau đó chầm chậm lên tiếng.

“Có thể cho cậu tiền.”

“Nhưng tôi sẽ cho cậu hai lựa chọn trước.”

“Thứ nhất, năm mươi triệu sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của cậu. Thứ hai, tôi sẽ mời bác sĩ có chuyên môn cao chữa trị cho mẹ cậu, hơn nữa còn chuyển mẹ cậu vào phòng bệnh VIP, và mời hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc cho mẹ cậu, toàn bộ quá trình, tiền chữa bệnh, tiền thuê hộ lý và tiền khám bệnh của bác sĩ, đều do nhà họ Thành chi trả. Nhưng đồng thời, trong tài khoản của cậu sẽ không nhận được một đồng nào.”

“Cậu chọn một, hay là hai?”

Kiều Thượng Ngu ngẩn người.

Câu trả lời của bà Hác khiến cậu bất ngờ ngoài ý muốn, cực kỳ kinh ngạc.

Đi kèm với kinh ngạc và khiếp sợ, cậu cảm thấy chuyện này giống như ông trời ban phước xuống vậy, kinh ngạc vui mừng và sửng sốt. 

Sau đó, cậu trả lời không chút do dự: “Tôi chọn hai.”

Đáp ứng xong, đồng thời trong lòng cậu không khỏi sinh ra một chút hy vọng.

Nếu nhà họ Thành mời bác sĩ chuyên môn cao tới chữa trị, mẹ cậu được vào phòng bệnh vip, có tài nguyên chữa bệnh tốt nhất… Liệu mẹ cậu có cơ may sống sót không?

Nói ra lựa chọn xong, Kiều Thượng Ngu bỗng nhớ ra gì đó.

Cậu nói một tiếng cảm ơn với bà Hác.

Mặc dù bà ta vẫn luôn xem thường cậu, nhưng bây giờ cậu là thật lòng thật dạ cảm ơn bà ta.

Nói cảm ơn xong, Kiều Thượng Ngu lại trầm giọng nói: “Bà Hác yên tâm, tôi sẽ trả tiền lại.”

Ở bên kia, bà Hác cầm điện thoại, tâm trạng phức tạp.

Nếu Kiều Thượng Ngu chọn một, vậy thì đúng như lời cậu đã nói, mục đích cậu theo đuổi Thành Quyết cũng chỉ là vì tiền, như vậy bà ta sẽ không do dự ghi âm lại đoạn hội thoại này và gửi đến đồn cảnh sát, sau đó mời Beta ăn cơm tù mười năm.

Nhưng cậu lại chọn hai, bà ta cũng hiểu phần nào tình hình bệnh tật hiện giờ của mẹ cậu, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nghe nói đã sớm di căn. Dưới tình huống tế bào ung thư đã di căn lan tràn, cho dù là mời bác sĩ chuyên môn cao nhất cũng vô phương cứu chữa. Trong tình trạng như vậy mà đi vay nợ để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, không khác gì rải tiền xuống cái động không đáy. 

Ngoài việc tốn tiền tốn sức ra, cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì cả.

Nhưng dưới tình huống này, đối phương lại chọn hai.

Không hề có chút do dự nào.

Có lẽ… Beta này theo đuổi Thành Quyết, thật sự chỉ đơn thuần là thích Thành Quyết.

Đưa ra kết luận này, tâm trạng của bà Hác càng thêm phức tạp.

Nhưng—

Cũng chỉ có như vậy.

Dù sao tình yêu đơn phương không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Vả lại.

Độ pheromone xứng đôi của Bùi Giác và Thành Quyết lên đến 99%, còn cậu chỉ là một Beta lặn thấp hèn, cho dù thế nào đi nữa, Bùi Giác và Thành Quyết sẽ ở bên nhau, thích hợp hơn cậu nhiều.

Nghĩ đến đây, bà Hác lại lên tiếng.

Bà ta thản nhiên nói: “Không cần, nhà họ Thành không thiếu chút tiền đó.”

Kiều Thượng Ngu hơi khựng lại.

Trong điện thoại, chỉ nghe bà Hác tiếp tục nói: “Hy vọng cậu có thể giữ đúng lời hứa của mình.”

Cậu dứt khoát đáp: “Dĩ nhiên, thưa bà.”

Bà Hác hài lòng cúp máy.

Cùng ngày thực hiện cam kết với bà Hác.

Buổi chiều, khi Kiều Thượng Ngu chạy đến bệnh viện, bác sĩ thông báo với cậu là mẹ cậu đã được chuyển vào phòng bệnh vip, đồng thời bác sĩ chuyên môn cao sẽ ngồi phi cơ riêng đến thành phố S vào chiều mai.

Tất nhiên, bởi vì là phòng vip nên sự ra vào càng hạn chế gấp bội, vì thế ngoài bác sĩ và hộ lý chuyên nghiệp phụ trách ra, không được ai tùy tiện ra vào.

Bao gồm cả người nhà bệnh nhân là Kiều Thượng Ngu.

Mặc dù không thể vào thăm mẹ, nhưng cậu đã yên tâm hẳn ra.

Trong lòng Kiều Thượng Ngu dấy lên chút hy vọng.

Nói không chừng… Bệnh của mẹ thật sự sẽ được chữa khỏi.



Nhà họ Thành.

Thành Quyết đột nhiên đeo nhẫn.

Là chiếc nhẫn mà Bùi Giác đã tìm thấy trong tủ quần áo của hắn.

Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh chói mắt cứ như vậy đeo trên ngón áp út của hắn khoảng vài ngày, nhưng không một ai trong nhà hỏi tới. 

Giống như hoàn toàn xem chiếc nhẫn trên tay hắn là vật vô hình.

Trong mấy ngày này, thậm chí một câu ‘chiếc nhẫn này từ đâu có’ cũng chẳng có ai dám nói ra.

Không chỉ có vậy.

Thậm chí còn chẳng có ai dám nhìn vào chiếc nhẫn.

Đều câm như hến.

Giống như chiếc nhẫn này là vật cấm trong lệnh vi phạm mà không ai dám trái lệnh nói ra.

Thành Quyết hơi sầm mặt.

Chiếc nhẫn này… Có cất giấu bí mật.

Là bí mật không muốn để hắn biết.



Mấy ngày sau.

Trong bệnh viện đã có hộ lý chuyện nghiệp chăm sóc nên không cần Kiều Thượng Ngu phải nhọc lòng.

Vì thế cậu lại quay về công ty tiếp tục làm việc.

Sau khi Kiều Thượng Ngu quay về công ty, đồng nghiệp phát hiện Kiều Thượng Ngu đã thay đổi.

Biến hóa long trời lở đất.

Tính tình của Kiều Thượng Ngu trở nên lạnh lùng ít nói, trên mặt không còn hay nở nụ cười như trước nữa.

Với lại từ trước đến nay Kiều Thượng Ngu không hề hút thuốc lá, vậy mà bây giờ đã bắt đầu bật lửa châm thuốc một cách thuần phục, miệng liên tục phì phèo khói thuốc.

Ánh mắt của cậu trở nên trầm tĩnh và u tối.

Một đám đồng nghiệp thầm run sợ trong lòng, nhìn dáng vẻ của Kiều Thượng Ngu bây giờ, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi. 

Vì vậy không ai dám chủ động bắt chuyện với Kiều Thượng Ngu nữa, càng không dám ở sau lưng cậu đàm tiếu lung tung.

===Hết chương 19===