Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 26: Tiểu Kiều, điện thoại của con đổ chuông kìa



Đối diện với dáng vẻ thẹn thùng của Bùi Giác, khuôn mặt của Thành Quyết lạnh tanh, không có chút cảm xúc gì.

Hắn lạnh nhạt liếc Bùi Giác.

Môi mỏng của Thành Quyết hơi hé, một giọng nói máy móc hóa vang lên: “Ra xe.”

Nghe thấy vậy, Bùi Giác vô cùng mắc cỡ nhìn Thành Quyết thêm cái nữa, sau đó xoay người nói tạm biệt với cha mẹ đứng sau lưng mình: “Cha, mẹ, con đi đây!”

Nói xong, tầm mắt dời sang Bùi Thiểu Khuynh: “Cả anh nữa!”

Bùi Thiểu Khuynh khẽ nhếch mép nở nụ cười nhạt nhẽo, không đáp lại.

Ở phía đối diện Bùi Giác, mẹ Bùi tựa đầu vào ngực cha Bùi, lấy khăn mùi soa ra lau những giọt lệ đau lòng.

Đứa con trai nhỏ ngoan ngoãn bất ngờ lập gia đình, nhìn tình cảnh này trước mắt, mẹ Bùi không khỏi tức cảnh sinh tình, trong lòng vừa nghẹn ngào vừa chua xót.

Một bên, Thành Quyết lẳng lặng đứng đó, không nói một lời.

Giống như một người dưng nước lã đứng ngoài vây xem.

Với thái độ lạnh lùng hờ hững của Thành Quyết, đương nhiên là cha mẹ Bùi đều thấy rõ.

Nhưng bọn họ cũng không lo lắng. Mặc dù bây giờ Thành Quyết không có cảm tình với Bùi Giác bé bỏng nhà họ, nhưng bọn họ tin tưởng sau này tình cảm của Thành Quyết dành cho Bùi Giác chắc chắn sẽ thay đổi.

Đây là điều hiển nhiên, vì độ pheromone xứng đôi của hai người là 99%.

Cho dù ngày thường Thành Quyết trưng mặt lạnh cho Bùi Giác ra sao đi nữa, nhưng một khi đến kỳ nhạy cảm, phàm chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone của Bùi Giác, cho dù Thành Quyết bễ nghễ trên cao đến mấy rồi cũng sẽ quỳ gối khuất phục dưới pheromone của Bùi Giác. 
Bọn họ là được ông trời tác hợp cho.

Không ai có thể thay đổi.

Sau khi Bùi Giác vui mừng chào tạm biệt cha mẹ và anh trai xong, cậu ta liền xoay người lên ngồi chung xe với Thành Quyết.

Bên trong xe, Bùi Giác nũng nịu ngồi bên cạnh Thành Quyết, thỉnh thoảng lén nhìn gò má lạnh nhạt của hắn.

Ánh mắt của cậu ta tràn đầy tình cảm dịu dàng, hai má ửng hồng như thoa phấn.

Sau khi Bùi Giác và Thành Quyết lên xe rời khỏi nhà họ Bùi không bao lâu, cha mẹ Bùi và Bùi Thiểu Khuynh cũng lên xe đến nơi tổ chức lễ cưới.

Hôn lễ long trọng của hai nhà Thành Bùi, không chỉ có bà Hác và cha Thành, còn có cha mẹ Bùi, thậm chí đám dân mạng toxic trên internet cũng thành tâm chúc phúc cho Thành Quyết và Bùi Giác.

Hôm nay nhà họ Thành, nhà họ Bùi, truyền thông, diễn đàn các thứ…Tất cả mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng của hôn lễ. 
Trừ mỗi mình Thành Quyết.



Nửa giờ sau, đoàn xe hoa sang trọng đã đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Tới nơi, Thành Quyết không nói nhiều, vừa đẩy cửa xe bước xuống liền nhấc chân đi vào.

Bùi Giác thấy vậy lập tức dính người chạy chầm chậm theo sau.

Thành Quyết bước vào khách sạn, vừa vào hội trường yến tiệc thì các khách mời có thiệp cưới tới trước đều lập tức tươi cười đi đến nâng ly chúc mừng.

Các khách mời bưng ly rượu tập trung tới chỗ Thành Quyết và Bùi Giác đều cùng mặc lễ phục trắng tinh khôi, liên tục nâng ly chúc mừng và lấy lòng.

“Hai vị nhìn thật xứng đôi—”

“Nếu cậu cả Thành và cậu út Bùi không đến với nhau, tôi không nghĩ ra ai có thể xứng đáng sánh đôi với hai người!”

“Cậu cả Thành cưới được một Omega trội như cậu út Bùi, sau này không biết sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.”

“Không bằng nói là cậu út Bùi gả cho một Alpha trội hoàn mỹ như cậu cả Thành đây, mới gọi là hạnh phúc mỹ mãn!”

“Ha ha, hôm nay sếp Lưu thật biết nói chuyện!”

Những lời tâng bốc nịnh nọt của đám khách mời khiến tâm tình của Bùi Giác cực kỳ đắc ý và mừng rỡ.

Tâm trạng bây giờ của cậu ta rất vui.

Bùi Giác đỏ mặt nói lời cảm ơn với đám khách mời này: “Cảm ơn các vị đã chúc phúc.”

Trước những lời ra sức thổi phồng của đám khách mời, tâm tình của Bùi Giác trở nên bồng bềnh phiêu đãng, giống như đang bước đi trên mây.

Nhưng ngó sang Thành Quyết thì lại thấy tâm tình của hắn đang cực độ kiềm nén.

Tiệc cưới sang trọng linh đình, khách khứa quần áo lụa là, địa vị cao quý, và cả những lời chúc phúc nhiệt tình… Tất cả đều khiến hắn cực kỳ ngứa mắt.

Từ khi cơn ác mộng kia bắt đầu tối hôm qua, cộng thêm sáng nay trái tim vô cớ đập mạnh, cùng với tâm trạng nặng nề trên đường tới nhà họ Bùi rước dâu hồi nãy, Thành Quyết cảm thấy trong lòng vô cùng phiền phức rối loạn…

Giờ phút này.

Tâm tình của Thành Quyết bị đè ép đến cực điểm.

Vốn đã không thể chịu đựng nổi khung cảnh náo nhiệt tức cười trước mắt, Thành Quyết không do dự quay đầu bước đi.

Bùi Giác thấy vậy vô thức nhấc chân đuổi theo.

Thành Quyết đang đi phía trước không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng bỏ lại bốn chữ.

“Cách xa tôi ra.”

Bước chân của Bùi Giác bỗng dừng lại.

Cậu ta trơ mắt nhìn bóng lưng xa dần của Thành Quyết, thầm tự nhủ trong lòng.

Chờ sau khi kết hôn, chờ Thành Quyết ngửi được mùi pheromone của cậu ta, chờ Thành Quyết bước vào kỳ nhạy cảm… Như vậy Alpha mà cậu ta thương thầm đã lâu sẽ từ từ yêu lấy mình.

Dù sao độ pheromone xứng đôi của bọn họ tới tận 99% lận.

Bọn họ là cặp đôi được ông trời se duyên.

Bây giờ cần phải từ từ vun đắp bồi dưỡng tình cảm.

Trên lầu.

Rời khỏi sảnh tiệc, Thành Quyết vào thang máy đi lên tầng cao nhất của khách sạn.

Bởi vì là hôn lễ thế kỷ của hai nhà Thành Bùi, nên nhà họ Thành đặc biệt bao trọn toàn bộ khách sạn, tất cả phòng của khách sạn đều dành cho khách mời tới ở, mà phòng tổng thống sang trọng ở tầng cao nhất là phòng dự bị được đặc biệt chuẩn bị sẵn cho Thành Quyết. 

Đến phòng, sau khi cách xa sảnh tiệc xa hoa ồn ào, tâm trạng bức bối khó chịu của Thành Quyết bây giờ mới được dịu xuống một chút.

Hắn ngồi trên sofa, lạnh lùng cởi áo khoác của bộ lễ phục ra, sau đó vô cảm tháo phăng cái nơ trên cổ mình.

Ngón tay thon dài của hắn khẽ vén cổ áo ra, dưới cổ áo lấp ló lộ ra cái vòng ngăn chặn pheromone.

Trong căn phòng tổng thống rộng rãi sang trọng chỉ có một mình hắn.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, dưới bầu không khí yên lặng thoải mái này, trong đầu Thành Quyết không nhịn được hiện ra chuỗi số gồm bốn số mà hắn vừa nhớ ra vào buổi sáng trước khi lên đường.

Rốt cuộc đó có phải là mật khẩu của chiếc di động cũ hay không thì hắn không biết.

Cho nên phải thử một chút mới được.

Về phần trong di động có cái gì… Hắn phải xem thì mới biết.

Thành Quyết lạnh lùng thầm nghĩ, sau đó nhấc tay cầm lấy áo khoác bên cạnh.

Hắn vô cảm thò tay vào túi áo khoác.

Rất nhanh, hắn móc ra chiếc di động cũ mà sáng nay hắn đã tiện tay nhét vào.

Điện thoại được lấy ra, màn hình theo đó sáng lên.

Thành Quyết nín thở bình tĩnh.

Hắn không muốn thấy lại dòng chữ đỏ nhắc nhở chói mắt trên màn hình

—Nhập sai mật khẩu.

Mật khẩu được nhập vào, một giây sau.

‘Ting’

Điện thoại giải khóa thành công.

Thành Quyết hơi ngẩn ra.

Không ngờ thế mà thành công thật.

Cho nên… Chuỗi bốn con số này, có ý nghĩa gì với hắn?

Thành Quyết nhíu mày suy tư.

Thành Quyết vừa suy nghĩ, ngón tay thon dài cứng cáp vô thức bắt đầu lướt xem nội dung trong điện thoại.

Hắn mở album ra đầu tiên.

Trong album trơ trọi, chỉ có duy nhất một tấm ảnh.

Hình như là tấm ảnh của một người đàn ông.

Thành Quyết nhìn bức ảnh nhỏ, sau khi phát hiện đó là bức ảnh của một người đàn ông, hắn nhíu mày bấm mở ảnh.

Sau khi bức ảnh được phóng to ra, toàn bộ nội dung trong bức ảnh hiện ra rõ ràng trước mặt Thành Quyết.

Quả thực là một người đàn ông.

Nhưng chỉ chụp bóng lưng của người đó.

Hơn nữa, nhìn khung cảnh xung quanh thì có vẻ là được chụp ở sân trường.

Như vậy hắn đã chụp lén bức ảnh này trong bốn năm đại học?

Nhưng mà.

Có một điều khiến Thành Quyết rất để ý.

Bởi vì dưới góc chụp này, cho dù nhìn kiểu gì cũng không giống như góc chụp bình thường, mà càng giống như là… Chụp lén.

…Hắn chụp lén đối phương?

Nhận ra được điều này, ánh mắt của Thành Quyết trở nên quái dị, bỗng chốc vẻ mặt nhăn nhó khó coi.

Tại sao hắn lại chụp lén?

Mà đối phương là ai?

Có quan hệ thế nào với hắn?

Trong ảnh, tóc sau gáy của người đàn ông vừa đủ dài che khuất phần cổ, cho nên không thể nhìn rõ đối phương có đeo vòng cổ ngăn chặn pheromone hay không, vì vậy cũng không thể biết được rốt cuộc đối phương là Omega hay Beta.

Về phần tại sao biết đó không phải Alpha… Chiều cao trung bình của Alpha tuyệt đối không thấp như vậy.

Thành Quyết tỉ mỉ quan sát bóng lưng của người đàn ông không biết tên trong ảnh, định từ đó suy ra được nhiều thông tin hơn, ngoại trừ phong cách ăn mặc giản dị là có thể thấy hoàn cảnh người này không khá giả, hoặc có thể nói bần hàn, còn lại thì không còn biết thêm được gì khác. 

Thành Quyết nhíu mày quan sát thêm lần nữa, sau khi nhận thấy không thể tìm ra được thêm thông tin nào khác, hắn mới thoát khỏi album.

Hắn thoát khỏi album, tiếp tục mở mục tin nhắn ra.

Trong mục tin nhắn, đa số đều là nội dung liên quan đến công việc.

Thành Quyết giơ ngón tay lướt xuống dưới, cơ bản đều là công việc và công việc, không có gì khác.

Trong một dãy tin nhắn về công việc, bỗng xuất hiện một cái tên cực kỳ nổi bật.

—Bà xã.

Thành Quyết hơi khựng lại.

Thoáng chốc trong mắt hắn trở nên đờ đẫn… Và không thể tin nổi.

Hắn thật không dám tưởng tượng đây là cái tên danh bạ do tự tay hắn đặt ra.

Vì bảo đảm tính riêng tư và an toàn của điện thoại, hắn không cài mật khẩu bằng vân tay, hoặc là nhận dạng đồng tử hay khuôn mặt các thứ.

Nếu muốn mở khóa di động, chỉ có một đường tắt duy nhất.

Đó chính là mật khẩu của di động.

Nhưng với tính tình của hắn, bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, mật khẩu di động của hắn tuyệt đối không thể nào biết mọc miệng tiết lộ với người ngoài.

Nói cách khác, chỉ có một mình hắn biết được mật khẩu di động. Mà có thể đặt ra… Cái tên danh bạ kỳ quặc này, cũng chỉ có hắn của trước kia tự tay đặt ra.

Cho nên, hắn của trước kia thật sự có cảm tình, chân thành thật lòng yêu một người khác?

Thành Quyết không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng cho dù hắn muốn chối bỏ thế nào, sự thật trần trụi vẫn chình ình ngay trước mặt hắn.

Bởi vì hắn không phải là Bùi Thiểu Khuynh thích nói linh tinh tùy tiện, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng đặt tên số điện thoại của người khác là hai chữ… Bà xã.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn nhất định phải thừa nhận, tình cảm của hắn dành cho chủ nhân của tin nhắn này trước kia không phải vậy.

Hoặc là nói…

Càng thô bạo thẳng thừng một chút— Càng thích.

Nhận ra được những điều này, tâm tư của Thành Quyết trở nên phức tạp.

Có điều, dù tâm trạng của hắn phức tạp đến mấy thì cũng sẽ nhanh chóng xẹp xuống.

Dù sao hắn vẫn không quên sự thật mà Bùi Thiểu Khuynh đã nói với hắn.

Có thể là hắn thật lòng thích đối phương, nhưng người kia lại không phải thích hắn thật dạ, mà là ôm mục đích gây rối.

Nghĩ đến đây, Thành Quyết nhìn hai chữ bà xã trong tin nhắn, trong mắt không khỏi mang theo ý giễu cợt và châm biếm.

Hắn nhếch mép châm chọc mở tin nhắn ra.

[Bà xã: Thành Quyết, anh đang bận à? Em gọi cho anh không được…]

Trong tin nhắn, hắn chỉ trả lời hai chữ.

[Công việc.]

Lãnh đạm, ngắn gọn.

Lời ít đủ ý, không hề có chút tình cảm.

Lạnh nhạt đến mức khiến Thành Quyết đang mất trí nhớ cũng không khỏi nhíu mày nghi ngờ.

Hắn có thể xác định lúc trước hắn là thích đối phương thật.

Nhưng cái thái độ lạnh nhạt này… Nhìn kiểu gì cũng không giống như là thích đối phương, mà là càng giống ghét bỏ hơn.

Vô cùng mâu thuẫn.

Quá mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức khiến Thành Quyết nảy sinh nghi ngờ với bản thân của trước đây.

Tại sao lại lạnh nhạt như vậy?

Chẳng lẽ khi đó hắn đã nhận ra đối phương cũng không phải thật lòng thích hắn?

Thành Quyết vô thức nhìn thời gian đối thoại của tin nhắn.

Một năm trước.

Thành Quyết thầm tính toán một chút.

Một năm trước, hẳn là một khoảng thời gian ngắn sau khi hắn tốt nghiệp, đã vào công ty của gia đình làm việc, và vừa mới cầm quyền quản lý công ty chưa được bao lâu.

Có lẽ thái độ lạnh nhạt trước kia của hắn, thật sự là vì đang bận công việc?

Thành Quyết không rõ lắm.

Hắn định nhớ lại, nhưng trí nhớ trong năm năm qua vẫn như vậy, một mảnh trắng xóa không có gì.

Trong tin nhắn, đối phương cực kỳ nghe lời và biết điều.

[Bà xã: Xin lỗi, em không biết… Em không làm phiền anh nữa, anh cố gắng làm việc nhé.]

Sau đó, không còn bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Đối phương nghe lời, biết điều và dè dặt.

—Đây là kết luận của Thành Quyết sau khi đọc đoạn tin nhắn.

Thành Quyết lẳng lặng nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình di động chốc lát, sau đó thoát ra rồi tiếp tục lướt xem những tin nhắn khác, nhìn xem xem có thể tìm ra còn tin nhắn nào giữa hắn và đối phương nữa không.

Nhưng hắn lục tung các mục tin nhắn, lướt tới tin nhắn cuối cùng nhưng đều không tìm thấy tin nhắn nào có tên bà xã nữa.

Trừ các tin nhắn về nội dung công việc ra thì không còn gì khác.

Không biết tại sao, Thành Quyết không tìm được tin nhắn có tên bà xã thì trong lòng cảm thấy hơi phiền não.

Hắn thầm hừ một tiếng.

Không tìm được tin nhắn liên quan đến đối phương, hắn đành phải thoát khỏi mục tin nhắn, sau đó đi kiểm tra nội dung khác trong điện thoại.

Nhưng những ứng dụng trong điện thoại cũng chỉ toàn liên quan đến công việc.

Không thú vị.

Nhàm chán.

Trong điện thoại, nội dung liên quan đến người đàn ông không biết tên kia ngày càng ít, thậm chí ít đến đáng thương.

Mặc dù bây giờ hắn đã biết được mật khẩu của di động cũ, nhưng trừ công việc ra, những chuyện khác đều không có bất kỳ trợ giúp nào.

Vốn không thể nào giúp hắn nhớ lại một chút ký ức trong năm năm qua.

Nhưng lại có một nội dung ghi chú khiến người ta nghi ngờ.

Vô cùng ngắn gọn.

Chỉ có bốn chữ.

—Không được đáp lại.

Thành Quyết biết tính tình của bản thân, hắn sẽ không tạo bất kỳ dòng ghi chú không có ý nghĩa trong điện thoại, huống chi chỉ là bốn chữ ngắn ngủi khó hiểu này.

Trong đây chắc chắn có thâm ý.

Không muốn đáp lại ai?

Rốt cuộc là lúc nào và với tâm trạng gì mà hắn lại ghi chú bốn chữ này vào trong điện thoại?

Thành Quyết muốn nhớ lại nhưng trong đầu của hắn trống rỗng trắng xóa. Bây giờ rõ ràng đã biết được mật khẩu di động, tất cả những nghi ngờ trong lòng hắn không có cái nào được giải quyết cả, trái lại giống như càng nhiều thêm.

Trước mắt hắn dường như là một mê cung vô tận.

Sau khi chiếc di động trong tay được giải khóa, mê cung này không những không được phá giải, trái lại càng lúc càng rộng thêm.

Tâm trạng của Thành Quyết cực kỳ sầu não.

Lúc này, trong đầu hắn chợt lóe sáng.

Hắn bỗng nhớ ra gì đó.

Bây giờ nếu di động đã được giải khóa, bên trong cũng có số điện thoại của đối phương, vậy tại sao hắn không trực tiếp gọi tới để hỏi thẳng đối phương cho rõ ngọn ngành?

Chứ cứ ngồi đây suy tới đoán lui hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Gọi thẳng trực tiếp cho đối phương, hỏi rõ sự thật, đơn giản lại bớt chuyện, cũng sẽ không tiếp tục tra tấn tinh thần của hắn nữa.

Còn về chuyện ‘không biết liêm sỉ’ tiếp tục đeo bám hắn— Ngày thường bên cạnh hắn có nhiều vệ sĩ đi theo, chỉ cần hắn không cho đối phương cơ hội thì đối phương không thể nào xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Cho nên không cần phải lo lắng gì cả.

Hắn vô cảm bấm số gọi đến.

Nếu những gì Bùi Thiểu Khuynh nói là đúng, mục đích tiếp cận của đối phương không trong sạch, ôm mưu đồ gây rối với hắn, như vậy hắn mà chủ động gọi điện đến, đối phương không thể nào không bắt máy.

Thậm chí là thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nhảy cẩng lên. =)))))

Nhưng mà ngoài dự đoán… Đầu dây bên kia mãi không chịu bắt máy.

“Tút…”

“Tút…”

“Tút…”

“Tút…”

Cho dù Thành Quyết gọi đến bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối đều vang lên tiếng tút báo bận.

Hắn đành phải bấm gọi thêm lần nữa.

Nhưng vẫn như cũ không ai bắt máy.

“Tút… Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được…”

Sau khi gọi đến cuộc thứ tám nhưng bên kia vẫn không chịu bắt máy, Thành Quyết không khỏi nghi ngờ nhìn màn hình di động.

Điện thoại không ở bên người?

Đang bận?

Tại sao người kia không nghe máy?



Cũng trong lúc đó.

Linh đường.

Bên tai vẫn là tiếng kèn đám tang eo éo khó nghe.

Âm thanh của kèn xô na phảng phất như đang gọi hồn.

Nhạc chuông của điện thoại trong túi vẫn reo lên không dứt.

Cậu làm như không nghe thấy.

Cứ như thể không biết gì.

Khi nhạc chuông điện thoại vang lên lần thứ mười một, dì Từ mặc đồ tang màu trắng đứng bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng nói với Kiều Thượng Ngu: “Tiểu Kiều, điện thoại của con reo kìa.”

Cậu dạ một tiếng, vẻ mặt hờ hững.

Không động đậy.

Dì Từ nhìn vẻ mặt chết lặng của Kiều Thượng Ngu, thấy cậu không có ý định lấy điện thoại ra nghe, bèn thở dài nói: “Hay là lấy ra xem thử đi, biết đâu là chuyện công việc thì sao?”

Nghe thấy hai chữ công việc, lúc này Kiều Thượng Ngu giống như mới tìm về ba hồn bảy phách của mình, cơ thể khẽ nhúc nhích.

Cậu chết lặng thò tay vào túi quần một cách máy móc, từ từ lấy điện thoại ra.

Sau khi lấy di động ra, trên màn hình hiện ra một cái tên không ngờ đến.

Cái tên này đột ngột xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, thật giống như một giấc mộng hoang đường.

—Bởi vì đây là người từ trước đến nay đều không chủ động gọi cho cậu dù chỉ một lần, tuyệt đối không xuất hiện trong các cuộc gọi đến trong điện thoại của cậu. 

Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt nhìn hai chữ Thành Quyết trên màn hình, sau đó nhấc tay bấm vào nút đỏ cúp máy không chút do dự.

Điện thoại từ chối nhận cuộc gọi, nhạc chuông theo đó dừng lại.

…Cuối cùng điện thoại cũng chịu yên lặng.

Cậu bình tĩnh đặt di động xuống, tiếp tục quay mặt nhìn sang linh đường.



Khách sạn.

Ở đầu dây bên kia, Thành Quyết thấy trên màn hình biểu thị cuộc gọi bị từ chối nhận thì cảm thấy khó có thể tin nổi, cực kỳ kinh ngạc, trong nhất thời cả người ngơ ngác tại chỗ.

Hắn cứ nghĩ, đối phương sẽ bắt máy.

Hắn cứ nghĩ, đối phương sẽ vui mừng bắt máy…

Nhưng toàn bộ đều không phải.

Còn thực tế chân chính thì lại là—

Đối phương vốn không hề muốn nghe máy.

===Hết chương 26===

Một sự quê độ đến từ vị trí anh công =))))))