Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 3: Chiếc nhẫn đính hôn 78 triệu



Chớp mắt đã đến thứ sáu.

Đối tượng hợp tác là một Alpha trội.

Giống như Thành Quyết.

Nghe nói vị đối tác này trước kia mắc chứng hậm hực, tính tình không được tốt, thậm chí có lần suýt phát điên.

Có điều sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà bệnh tự nhiên khỏi.

Mà vị đối tác này cực kỳ bắt bẻ, hơn nữa còn tạo cho người đối diện cảm giác áp bức cực mạnh.

Trong quá trình bàn chuyện hợp tác, cấp trên luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ, tinh thần căng thẳng, toàn bộ quá trình không dám thả lỏng. 

Kiều Thượng Ngu cũng vậy.

Một cái hợp đồng mà phải bàn tới bàn lui tận năm ngày mới thành công ký kết.

Cuối cùng tới ngày kí hợp đồng, cấp trên thở phào một hơi dài, rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Kiều Thượng Ngu cũng vậy.

Vào ngày kí hợp đồng, Kiều Thượng Ngu may mắn gặp được bạn đời của vị đối tác cực kỳ kén chọn đối tượng hợp tác kia.

Cậu không ngờ người đó lại là một Beta.

Điều làm Kiều Thượng Ngu kinh ngạc hơn là, vị đối tác này luôn luôn không nở nụ cười, trông cực kỳ lạnh lùng suốt năm ngày qua, sau khi bạn đời của mình xuất hiện lại thay đổi vẻ mặt trong chớp nhoáng.

Alpha mạnh mẽ cao ngạo và độc lập này giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, trở nên dính người và thích cười.

Mặc dù bạn đời kia của hắn không thích cười, hơn nữa trông có vẻ không thích thân mật với Alpha trước mặt người ngoài, nhưng bầu không khí ngọt ngào giữa hai người họ là không thể giấu được.

Kiều Thượng Ngu nhìn đối tác và bạn đời Beta của hắn, trong lòng cực kỳ hâm mộ.

Chờ đến sau này cậu kết hôn với Thành Quyết rồi…

Cũng sẽ ngọt ngào như vậy sao?

Kiều Thượng Ngu rũ mắt, lặng lẽ suy nghĩ.

Hợp đồng được ký xong, Kiều Thượng Ngu và cấp trên không cần tiếp tục ở lại thành phố A.

Sau một đêm nghỉ ngơi ở khách sạn, ngày hôm sau, cậu và cấp trên lên máy bay quay về thành phố S.

Kiều Thượng Ngu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện về nhà thăm mẹ Kiều, vì vậy lúc trên máy bay, cậu đặc biệt thử hỏi cấp trên liệu thứ sáu tuần sau cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi được không.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của cấp trên, cậu mới yên lòng.



Ba ngày sau.

Thứ sáu.

Vì định cho mẹ Kiều một bất ngờ nên Kiều Thượng Ngu không gọi điện báo trước nói với bà là hôm nay cậu sẽ về nhà.

Buổi sáng tám giờ, Kiều Thượng Ngu dậy sớm thay quần áo, vào phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt.

Đứng trước bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, cậu nhìn khuôn mặt mình trong gương, trên mặt không kiềm được nở một nụ cười ngô nghê tràn ngập mong đợi.

Đến lúc đó mẹ thấy cậu bất ngờ về nhà, chắc chắn sẽ bị dọa giật mình, sau đó là ngạc nhiên mừng rỡ.

Kiều Thượng Ngu vừa nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Đang vui vẻ rửa mặt trong phòng vệ sinh, di động trong túi đột nhiên đổ chuông.

Là tiếng chuông đặc biệt dành cho số điện thoại cá nhân của cậu.

Nhưng người biết số điện thoại này chỉ có mẹ Kiều và Thành Quyết.

Mà Thành Quyết sẽ không chủ động gọi điện cho cậu, cho nên là mẹ gọi sao?

Kiều Thượng Ngu nghĩ thầm, lấy di động trong túi ra, cúi đầu nhìn màn hình.

Khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cậu khẽ sửng sốt.

…Là dãy số lạ chưa từng thấy bao giờ.

Là ai?

Người đó làm sao biết được số di động này?

Không lẽ… Là lừa đảo?

Nhưng cậu đã cài đặt ứng dụng chống lừa đảo rồi mà?

Làm sao còn nhận được điện thoại lừa đảo?

Kiều Thượng Ngu buồn bực thầm nghĩ, chần chừ bắt máy.

“A lô… Xin hỏi bên kia là?”

Trong điện thoại, một giọng nữ lạnh nhạt lên tiếng ra lệnh.

“Xuống lầu.”

Kiều Thượng Ngu ngẩn ra, bất ngờ không kịp phản ứng.

Là giọng nói của Hác Kim Thiến.

Hác Kim Thiến là em gái ruột của Thành Quyết.

Cũng là một Alpha.

Có điều cô ta theo họ mẹ, còn Thành Quyết theo họ cha.

Nhưng mà… Tại sao cô ta lại có số điện thoại này?

Kiều Thượng Ngu ôm một bụng đầy nghi ngờ, theo phản xạ lên tiếng hỏi: “Chuyện đó, làm sao cô biết số…”

Nhưng đối phương không cho cậu nói hết lời, thô lỗ cắt ngang, mất kiên nhẫn phun ra một câu: “Cho anh ba phút.”

Nói xong không nhiều lời thêm, cúp máy.

Kiều Thượng Ngu đứng trong phòng vệ sinh, nhìn di động trong tay với vẻ mặt mờ mịt.

Nếu nói Thành Quyết lạnh lùng như một tảng băng, không có chút nhiệt độ nào, thì em gái Hác Kim Thiến của hắn lại sôi động giống như quả bom.

Tính tình của Hác Kim Thiến không tốt, càng đừng nói đến tính nhẫn nại.

So sánh với Thành Quyết, chắc chắn chính là hai thái cực tương phản rất lớn.

Kiều Thượng Ngu rất sợ chọc giận Hác Kim Thiến, nhanh chóng rửa mặt, sau đó hốt hoảng thay giày ở thềm cửa rồi chạy ra ngoài.

Đi thang máy xuống lầu mới ra khỏi khu chung cư, vừa ngẩng đầu thì đập ngay vào mắt Kiều Thượng Ngu là một chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật.

Cậu nhìn chiếc xe thể thao, không dám chắc đó có phải là xe của Hác Kim Thiến không, vì vậy bồn chồn đứng tại chỗ, trong nhất thời liên tục do dự.

Hác Kim Thiến thấy Kiều Thượng Ngu chậm chạp không đi tới, cô ta sầm mặt, mất kiên nhẫn hạ kính xe xuống.

“Kiều Thượng Ngu, anh ở đó đứng phạt hay gì?” Hác Kim Thiến lạnh lùng giễu cợt.

Kiều Thượng Ngu theo tiếng nói ngẩng đầu lên, nhìn về hướng chiếc xe thể thao.

Một giây sau, khuôn mặt tựa tranh vẽ của Hác Kim Thiến xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Dung mạo của Thành Quyết xuất chúng, Hác Kim Thiến thân là em gái ruột của hắn, đương nhiên dung mạo sẽ không thua kém.

Chỉ thấy trên cổ Hác Kim Thiến đeo một chiếc vòng ngăn chặn pheromone vì thân phận Alpha của mình khi đi ra ngoài, trên mặt cô ta đeo kính mát rộng che khuất nửa khuôn mặt, bên trên gọng kính có đính logo của hãng kính xa xỉ màu vàng rất dễ thấy. 

Môi của cô ta được thoa màu son đỏ mọng như máu, lông mày khẽ nhếch, nở một nụ cười cực kỳ khinh thường lẫn chế giễu với Kiều Thượng Ngu.

Hác Kim Thiến vẫn xem thường cậu như vậy.

Cho dù hai tuần sau cậu và Thành Quyết tổ chức lễ đính hôn, cô ta cũng vẫn khinh thường cậu.

Hác Kim Thiến xuất thân từ nhà họ Thành, dung mạo xuất sắc, thành tích ưu tú, người theo đuổi đông đảo, coi khinh một Beta có hoàn cảnh tầm thường, tướng mạo cũng tầm thường không có gì lạ như Kiều Thượng Ngu là hiển nhiên.

Kiều Thượng Ngu có thể hiểu cho cô ta.

Giống như cậu không thể thay đổi xuất thân của mình vậy, cậu không có sức lực đó, cũng cảm thấy không có năng lực thay đổi cái nhìn của Hác Kim Thiến về cậu.

Vì vậy đối mặt với sự khinh thường và châm chọc của Hác Kim Thiến, tới nay cậu đều không hề phản bác, chỉ âm thầm nhịn.

Dưới ánh mắt và điệu cười khinh khỉnh của Hác Kim Thiến, Kiều Thượng Ngu nở nụ cười lúng túng với cô ta, sau đó ngại ngùng chạy vội tới chiếc xe thể thao, mở cửa sau ngồi vào.

Sau khi lên xe, Kiều Thượng Ngu cứng ngắc áy náy ngồi hàng ghế sau, vô cùng thấp thỏm lí nhí hỏi: “À… Hác tiểu thư, chúng ta là định đi đâu…?”

Hác Kim Thiến nâng kính xe lên, khởi động xe, không quay đầu lại phun ra ba chữ: “Đi lấy nhẫn.”

Kiều Thượng Ngu khẽ sững sờ, lúc này mới nhớ ra.

À đúng rồi.

Hôm nay là ngày phải đi lấy nhẫn đính hôn!

Nghĩ đến đây, Kiều Thượng Ngu nhếch khóe môi, trong mắt không tự chủ lộ ra ý cười vui vẻ.

Nói như vậy, cô ta có số di động của cậu chắc là do Thành Quyết đưa.

Có điều nhắc tới Thành Quyết, một giây sau cậu lại nổi lên nghi ngờ.

“Nhưng mà, tại sao Hác tiểu thư lại tới đi lấy nhẫn với tôi…?” Kiều Thượng Ngu nghi ngờ nhỏ giọng hỏi.

“Anh tôi trăm công nghìn việc, không rảnh.” Hác Kim Thiến mất kiên nhẫn trả lời.

“À…” Kiều Thượng Ngu rũ mắt, buồn bã.

Nhưng mà cậu nhanh chóng tươi tỉnh trở lại.

Dù sao Thành Quyết bận nhiều chuyện, không rảnh đi lấy nhẫn với cậu, hoàn toàn có thể hiểu.

Một giờ sau, xe thể thao đi tới địa điểm.

Hác Kim Thiến đạp giày cao gót đi xuống trước, Kiều Thượng Ngu vội vàng theo sát phía sau.

Đi tới trước một cửa hàng kim cương đá quý được trang hoàng lộng lẫy xa xỉ, Hác Kim Thiến lưu loát rút thẻ hội viên VIP của Thành Quyết trong túi xách ra, sau khi xác nhận thân phận thì mới được phép tiến vào.

Đi vào bên trong cửa hàng kim cương được mạ vàng lộng lẫy xa hoa, nhân viên mặc tây trang phẳng phiu sau khi lấy được thông tin về kích cỡ ngón tay và chữ kí của Kiều Thượng Ngu, cùng với thân phận hội viên VIP của Thành Quyết, tác phong chuyên nghiệp mang tới một chiếc nhẫn đặt trước một tháng cho Kiều Thượng Ngu.

Bên trong hộp nhẫn nhỏ, chiếc nhẫn được đính kim cương xung quanh thân, tản ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Kiều Thượng Ngu nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trước mặt, hai mắt nhìn chằm chằm không nỡ chớp.

…Thật đẹp.

Kiều Thượng Ngu cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, sau đó từ từ đeo vào ngón áp út của mình.

Vừa khít.

Cậu không chớp mắt nhìn ngón áp út của mình, bị ánh sáng lấp lánh lóa mắt của chiếc nhẫn làm cho nói không nên lời.

Ở một bên, Hác Kim Thiến nhìn Kiều Thượng Ngu lộ ra vẻ mặt của tên hai lúa chưa trải sự đời, nhất thời không nhịn được nhếch môi cười khinh miệt.

Cô ta nhếch môi, không đếm xỉa hỏi: “Đừng nói anh định sẽ mỗi ngày đeo nó?”

Kiều Thượng Ngu khẽ sửng sốt, sau đó kiên định gật đầu.

Đây là nhẫn đính hôn của cậu và Thành Quyết, tất nhiên là mỗi ngày phải đeo trên tay rồi!

Thấy Kiều Thượng Ngu gật đầu, Hác Kim Thiến cười như không cười, mỉa mai hỏi ngược lại: “Vậy anh có biết chiếc nhẫn này bao nhiêu không?”

Kiều Thượng Ngu hơi sửng sốt, sau đó chầm chậm lắc đầu.

Hác Kim Thiến bâng quơ nói ra một con số: “Bảy mươi tám triệu, không thiếu một xu.”

Kiều Thượng Ngu bỗng chốc đớ người.

Cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Cái này… Sao lại đắt thế?!” Kiều Thượng Ngu chấn động hỏi.

Lúc đầu khi Thành Quyết đưa album nhẫn cho cậu chọn lựa, trong đó chỉ có bản vẽ phác thảo cùng với tên người thiết kế, sau đó hai bên bàn bạc thêm một số chỗ cần sửa đổi với người thiết kế.

Còn về phần giá cả, thì chưa bàn đến.

Cậu nghĩ là, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mấy trăm ngàn…

Nhưng không ngờ lại tới tận mấy chục triệu?!

Kiều Thượng Ngu trố mắt nghẹn họng, thậm chí còn nghĩ vừa rồi mình nghe nhầm.

Thấy vẻ mặt sững sờ há hốc của Kiều Thượng Ngu, Hác Kim Thiến lại nhếch môi cười chế giễu.

“Anh muốn mỗi ngày đều đeo trên tay cũng không phải là không được, có điều… Nhớ giữ gìn cẩn thận, nếu không may đánh mất… Đem bán anh cũng không đền nổi.” 

“À, xin lỗi, tôi quên.”

Hác Kim Thiến đột nhiên chậc lưỡi.

Cô ta khinh miệt liếc mắt nhìn một vòng toàn thân Kiều Thượng Ngu.

“Anh không có nhan sắc, không có bối cảnh lớn, tính cách yếu đuối cục mịch như bao Beta khác, không đáng tiền.”

Kiều Thượng Ngu không thể phản bác, đỏ mặt tháo nhẫn xuống, không dám đeo nữa.

Thấy Kiều Thượng Ngu biết điều tháo nhẫn ra, Hác Kim Thiến hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng dời mắt đi.

Kiều Thượng Ngu cầm chiếc nhẫn cẩn thận đặt vào hộp, sau đó lại cẩn thận đặt hộp nhẫn vào túi giấy nhung sang trọng của nó.

Cậu cẩn thận cất nhẫn của mình xong, ánh mắt chần chừ nhìn tới một hộp nhẫn khác.

Hộp nhẫn còn lại tất nhiên là đựng chiếc nhẫn thuộc về Thành Quyết.

“Chiếc nhẫn này, là cô mang về đưa cho anh ấy, hay là tôi…” Cậu cẩn thận đặt câu hỏi.

Nghe vậy, Hác Kim Thiến nhất thời liếc xéo cậu.

Cô ta thô lỗ nói: “Anh ấy là anh trai tôi, chứ không phải chồng tôi, anh không đưa nhẫn thì ai đưa?”

Cậu nghe thế vội vàng cầm hộp nhẫn lên, nhỏ giọng nói.

“Đúng, thật xin lỗi…”

Hác Kim Thiến lạnh lùng nhìn Kiều Thượng Ngu luống cuống đặt hộp nhẫn vào túi giấy nhung, nhíu mày cảm thấy cậu lại phát bệnh ngu xuẩn không thuốc chữa.

Đến khi Kiều Thượng Ngu cẩn thận đặt hai túi giấy nhung nhỏ vào trong một cái túi lớn, Hác Kim Thiến giống như không nhìn nổi bộ dáng ngu xuẩn của cậu, cũng không muốn ở chung với cậu thêm một giây nào, không nói gì quay gót rời đi. 

Kiều Thượng Ngu cầm túi giấy lớn vội vàng chạy chậm đuổi theo.

Mặc dù cô ta không thích Kiều Thượng Ngu, cho tới nay luôn xem thường cậu, nhưng Hác Kim Thiến vẫn là nhịn xuống cái tính nóng nảy của mình, ‘quan tâm’ lái xe chở Kiều Thượng Ngu về khu chung cư.

Có điều Kiều Thượng Ngu lại nghĩ là vì một nguyên nhân thực tế duy nhất, chiếc nhẫn đính hôn quá đắt tiền.

Nếu cậu cầm chiếc nhẫn xấp xỉ tám chục triệu nghênh ngang đi trên đường lớn, vậy thật sự quá nguy hiểm.

Trở về trước cổng khu chung cư, Kiều Thượng Ngu mở cửa xuống xe, sau đó lễ phép cúi chào cảm ơn với chỗ ngồi tài xế.

“Cảm ơn Hác tiểu thư đã lái xe đưa tôi về…” Vẻ mặt của cậu vô cùng chân thành.

Kính xe hạ xuống, khuôn mặt diễm lệ kiêu căng của Hác Kim Thiến lại xuất hiện trong tầm mắt Kiều Thượng Ngu.

Chỉ thấy khóe môi của cô ta nhếch lên, đột nhiên lên tiếng chúc mừng cậu.

“Chúc mừng.”

Kiều Thượng Ngu sửng sốt, trong phút chốc không biết phản ứng thế nào.

Không chờ cậu đáp lời, Hác Kim Thiến tiếp tục châm chọc: “Vắt hết óc, hao phí nhiều tâm tư với anh trai tôi suốt năm năm, hôm nay xem như thành công leo lên nhà chúng tôi.” 

Kiều Thượng Ngu cười khanh khách.

Lúc này cậu mới hiểu, câu chúc mừng hồi nãy của cô ta là có ý gì.

…Tuyệt đối không có ý chúc phúc cho cậu.

Hác Kim Thiến nói xong, lại lạnh lùng quét mắt khắp cả người cậu.

Không nói gì, nhưng mang ý giễu cợt rõ ràng.

Nhìn xong, cô ta hừ nhẹ một tiếng, sau đó nâng kính xe lên, lạnh lùng khởi động xe rời đi.

Kiều Thượng Ngu đứng im tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa cử động.

===Hết chương 3===

Tác giả có lời muốn nói: Công mất trí nhớ trong vòng 10 chương đầu.