Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 45: Đơn ly hôn



Ban đêm yên tĩnh vắng lặng.

Thành Quyết nằm trên giường nhắm mắt, lại mơ thấy giấc mộng kia.

Nhưng lần này, làn sương mù dày đặc đã biến mất, khuôn mặt của luôn bị che đậy của người đàn ông trong mộng lúc này đã để lộ ra khuôn mặt thật sự của mình. 

Không phải ai xa lạ.

Chính là thư ký mới của hắn, Kiều Bất Quy.

Thành Quyết đứng tại chỗ, lẳng lặng đối diện với Kiều Bất Quy.

Phía đối diện, Kiều Bất Quy giống như ngày thường, miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ trông sa sút tinh thần không buồn nói chuyện.

Cậu mặc áo thun giặt đến bạc màu, cúi đầu rũ mắt, nghiêm túc hút thuốc, khói thuốc xung quanh như muốn nhấn chìm cậu.

Thành Quyết đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lần này trong mộng, hai chân của Thành Quyết không bị dính cứng ngắc bất động nữa.

Nhưng mà khi hắn nhìn dáng vẻ trước mắt của Kiều Bất Quy, hai chân giống như bị mọc rễ, không tài nào nhấc chân nổi.

“Cậu…” Một lúc lâu sau, Thành Quyết mới ngập ngừng lên tiếng: “Tại sao lại nói dối tôi?”

Thành Quyết nhìn vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng của Beta trước mặt, viền mắt hơi nóng lên.

Hắn cảm thấy vô cùng tủi thân và bất lực.

Đối phương vẫn không nhìn hắn.

Chỉ thấy Beta lạnh nhạt nghiêng mặt sang một bên, miệng ngậm thuốc lá, im lặng không nói gì.

Sau đó Beta hờ hững lên tiếng: “Cần gì phải cố chấp như thế, sếp Thành? Sếp đã kết hôn rồi, vì sao vẫn cố chấp với quá khứ làm gì?”

Thành Quyết há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng trong mộng khó có thể làm chủ bản thân.

Hắn tủi thân muốn nói nhưng khi há miệng thì lại không thể nói ra một câu nào.

Hắn không thể phát ra tiếng.



Năm giờ sáng, Thành Quyết mở mắt tỉnh dậy.

Hắn ngồi trên chăn nệm xốp êm, vẻ mặt trầm tĩnh đến lạ chưa từng có trước đây.

Hình ảnh trong mộng vẫn hiện rõ ràng trước mắt.

Tiềm thức nói cho hắn biết, nhất định phải ly dị với Bùi Giác.

Hơn nữa còn phải ngay lập tức.

Không được chậm trễ dù chỉ một giây.

Còn về phần nguyên nhân tại sao, hắn không biết, cũng không hiểu.

Hắn ở trước mặt Bùi Thiểu Khuynh dõng dạc nói ‘Tôi không nghĩ người kia đáng giá để mình để làm chuyện lớn như vậy’ mà không hề vấp một chữ, nhưng sau khi biết người đó là Kiều Bất Quy, ý nghĩ này lập tức biến mất.

Không.

Hắn phải ly dị ngay lập tức.

Làm chuyện lớn?

—Đây không phải là chuyện lớn gì.

Sau khi nhận ra người mà mình luôn tìm kiếm bấy lâu là Kiều Bất Quy, chuyện hắn kết hôn với Bùi Giác, thân phận người đàn ông đã có gia đình của hắn, hơn nữa còn tự miệng hắn đồng ý… Một loạt chuyện này đủ khiến hắn cảm thấy khủng hoảng và bất an.

Trái tim của hắn như thể bị treo lơ lửng trên trời, không tìm được chỗ đặt chân, không có cảm giác an toàn.

Thành Quyết thở hổn hển, sau đó nhắm mắt lại.

Sau khi mở mắt ra lần nữa, hắn bước xuống giường đi tìm di động.

Hắn mở khóa rồi bấm số gọi cho luật sư.

Sau khi vang lên mấy tiếng tút, luật sư mới bắt máy.

“…A lô? Sếp Thành?” Giọng nói ngập ngừng của luật sư vang lên.

“Bây giờ soạn cho tôi đơn ly hôn.” Thành Quyết cất giọng trầm thấp mang theo sự ưu phiền: “Tiền thù lao gấp năm lần, một tiếng sau đưa tới đây.”

“Vâng, sếp Thành.” Luật sư nhanh chóng đáp ứng.

Sáu giờ sáng.

Luật sư đích thân cung kính đưa đơn ly dị cho Thành Quyết.

Thành Quyết nhận được đơn ly hôn, sau đó ngồi trong phòng khách rộng rãi yên tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Tám giờ rưỡi.

Bùi Giác tỉnh dậy, cậu ta leo xuống giường, dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng.

Không ngờ.

Vừa mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy Thành Quyết đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách.

Bùi Giác sợ hết hồn, còn tưởng mình bị ảo giác.

Bởi vì bình thường vào giờ này là đối phương đã đến công ty từ lâu, không thể nào còn ngồi trong nhà.

Nhưng sau khi Bùi Giác dụi mắt lần nữa, phát hiện bản thân không bị ảo giác thì mới hiểu rõ.

…Chuyện hôm qua vẫn chưa giải quyết xong.

Hiển nhiên sáng nay sẽ nói tiếp.

Nhận ra được điều này, Bùi Giác cúi đầu xuống, muốn xoay người về lại phòng.

“Dậy rồi?” Nghe thấy sau lưng truyền đến bước chân, Thành Quyết không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tới ký tên vào đơn ly hôn.”

“Đơn, đơn ly hôn?” Bùi Giác chớp mắt, tỏ vẻ mờ mịt.

Bùi Giác ngu ngơ đi tới chỗ Thành Quyết, lúc này mới nhìn thấy trên bàn trước mặt đối phương có đặt hai tờ giấy.

Trên giấy viết ba chữ đơn ly hôn rõ to.

Bùi Giác sửng sốt, trên mặt bỗng chốc trắng bệch.

Cậu ta lảo đảo lui ra sau một bước, ánh mắt dại ra, đầu óc trống rỗng.

Cậu ta khẽ hé khuôn miệng nhỏ nhắn, vô thức nói ra lời cự tuyệt: “Không… Em không muốn ký… Em không muốn ly dị với anh Thành…”

Cùng trong lúc đó.

Ở công ty.

Thành Quyết xưa nay vốn đến công ty sớm hơn cả nhân viên để xử lý công việc, vậy mà bây giờ vẫn chưa tới.

Sắp tới chín giờ, nhưng Thành Quyết thủy chung vẫn chưa xuất hiện.

Kiều Bất Quy ngồi ở vị trí làm việc, nghiêng đầu nhìn sang cửa phòng làm việc của Thành Quyết, lại nhớ đến cuộc gọi hôm qua với Bùi Giác, trong lòng dần cảm thấy bất an. 

Trở lại bên chỗ Thành Quyết.

Sự cự tuyệt của Bùi Giác khiến Thành Quyết không hiểu sao cảm thấy chán ghét.

Thành Quyết nhíu mày hỏi lại: “Nguyên nhân?”

Bùi Giác mím môi, hai mắt rưng rưng: “Anh Thành quên rồi sao? Độ pheromone xứng đôi của em và anh Thành là 99%, không ai có thể xứng đôi với anh bằng em…”

“Tôi đã nói rồi, với tôi, độ xứng đôi gì đó chỉ là con số được máy móc đo lường ra mà thôi.” Thành Quyết trào phúng.

“Nhưng… Nhưng em không cảm thấy vậy…” Bùi Giác uất ức nói nhỏ.

Thành Quyết yên lặng nhìn Bùi Giác một chốc, dứt khoát đổi cách nói khác: “Chỉ là 99% độ pheromone xứng đôi mà thôi, cậu út Bùi, tôi tin sẽ có người khác thích hợp với cậu hơn, là Alpha chân chính được ông trời tác hợp với cậu.”

“Sẽ không có nữa!” Bùi Giác bỗng nói lớn tiếng với vẻ chắc chắn.

“Sẽ có.” Thành Quyết bâng quơ phủ nhận: “Chẳng qua chỉ là 99%, rồi đây sẽ có Alpha có độ pheromone xứng đôi 100% với cậu út Bùi.”

“Em…” Bùi Giác tức thở.

Viền mắt của cậu ta đỏ hoe, nước mắt rưng rưng chực trào.

“Anh Thành, anh thật sự đã quên rồi?” Rốt cuộc Bùi Giác không nhịn được hỏi.

“Cái gì?”

“Lúc em năm tuổi… Tới nhà anh chơi… Đụng phải mấy đứa trẻ nhà khác… Bọn nó ăn hiếp em… Là anh Thành ra mặt căn ngăn, cứu em!”

Thành Quyết nhíu mày, không do dự đáp: “Tôi không nhớ chuyện này.”

“Em nhớ!” Bùi Giác nói lớn: “Kể từ lúc đó, em luôn muốn sau này lớn lên được gả cho anh Thành…”

Thành Quyết nhấc tay xoa mi tâm, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.

Hắn không ngờ đối phương vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể của nhiều năm trước mà cố chấp muốn gả cho hắn.

“Đây là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.” Thành Quyết thả tay xuống, lạnh lùng nói: “Cậu nên biết rõ, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nói rõ ràng với cậu, cho dù tôi và cậu có kết hôn, tôi cũng sẽ không có khả năng nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với cậu.”

Nói xong, Thành Quyết lại lạnh nhạt bổ sung thêm.

“Còn nữa, tối qua tôi cũng đã nói, tôi ghét nhất có người nói dối tôi.”

“Nhưng, nhưng— Thư ký Kiều không phải cũng đã nói dối anh—”

“Cậu ta không giống.”

“Không giống chỗ nào?” Bùi Giác lập tức gặng hỏi.

“Tất cả đều không giống.”

“Nhưng cụ thể là không giống chỗ nào…” Bùi Giá uất ức: “Em là một Omega trội, rốt cuộc có gì không bằng một Beta…”

“Cậu út Bùi, cậu hẳn là chưa quên, tôi và cậu chỉ là hôn nhân thương mại.” Thành Quyết từ tốn nói: “Không có bất kỳ cảm tình nào.”

Thành Quyết còn đặc biệt nhấn mạnh câu không có bất kỳ cảm tình nào.

Bùi Giác cắn môi, không nói gì.

Cậu ta biết.

Nhưng cậu ta cứ nghĩ, sau khi mình kết hôn với anh Thành sẽ lâu ngày sinh tình.

Cậu ta cứ nghĩ… Anh Thành sẽ rung động vì pheromone của mình…

Bùi Giác cắn môi, đột nhiên nói nhỏ: “Chuyện anh Thành muốn ly dị… Mẹ… Có biết không?”

Thành Quyết nhướng mày, nói một cách vô cảm: “Mặc kệ là cha tôi hay mẹ tôi, phàm là chuyện mà tôi đã quyết định, không ai có thể lay chuyển.” 

Bùi Giác nghe vậy im lặng mấy giây, sau đó không khỏi rơi nước mắt lã chã: “Tại sao anh Thành lại đột ngột muốn ly dị với em? Là vì… Chuyện em lén lút xóa ảnh hôm qua sao?”

‘Không.” Thành Quyết phủ nhận: “Tôi chỉ là cảm thấy không nên tiếp tục cuộc hôn nhân vô nghĩa này, đó chẳng qua là vì lấy lệ với mẹ tôi để hoàn thành nhiệm vụ hôn nhân, không cần thiết tiếp tục duy trì.”

“Vậy… Là vì thư ký Kiều ư?” Bùi Giác đánh liều hỏi.

“Tôi nghĩ mình đã trả lời vấn đề này rồi.” Thành Quyết không cảm xúc nói.

Bùi Giác chợt khựng lại, sau đó lại cúi đầu tỏ ra như đưa đám.

Cậu ta buồn bã mím môi, không kiềm được đau lòng nói: “Rõ ràng hôm qua anh ta gọi điện nói anh Thành sẽ không vì một bức ảnh mà ly dị với em…”

“Ồ? Thế à? Cậu ta nói như vậy?” Thành Quyết lên tiếng hỏi lại.

Nghe vậy, Bùi Giác mới nhận ra bản thân đã lỡ miệng nói gì, lập tức sợ hãi ngậm miệng lại.

Cậu mang theo vẻ mặt trắng bệch sợ rúm người đối diện với Thành Quyết.

Đôi mắt sâu thẳm như đại dương của Thành Quyết lẳng lặng nhìn Bùi Giác.

“Ký tên.” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

“Hay là, cậu muốn tôi lãng phí nguyên một ngày ở đây với cậu, không thành vấn đề.” Thành Quyết thờ ơ nói: “Hôm nay tôi hoàn toàn dư dả thời gian.”

“Em…” Bùi Giác ngước mắt nhìn hắn: “Anh Thành, thật sự không còn… Cứu vãn được nữa?”

Thành Quyết không đáp.

Sự im lặng đã thay cho câu trả lời của hắn.

Rất dễ nhìn thấy, suy nghĩ của Thành Quyết không thể bị bất kỳ ngôn ngữ hay ngoại vật nào tác động được, kiên định không dời.

Bỗng chốc Bùi Giác lộ ra vẻ mặt xấu xí hơn cả khóc.

Cậu ta tuyệt vọng cầm bút lên.

Sau khi Bùi Giác ký tên vào đơn ly dị, trái tim của Thành Quyết bị treo cao lơ lửng giữa không trung, tựa như theo đó đồng thời rớt xuống trở lại vị trí cũ. 

Nửa tiếng sau, luật sự lật đật chạy tới.

Thành Quyết vô tình đưa hai tờ đơn ly hôn đã ký cho luật sư.

Luật sư cẩn thận nhận lấy, sau đó từ từ lùi ra sau rồi xoay người rời khỏi.

Kể từ khi bọn họ ký đơn ly dị, đã định sẵn sau này không còn cơ hội tái hợp nữa.

Bùi Giác nhìn luật sư vội vàng rời đi, mang theo tâm trạng ũ rũ cúi đầu xuống.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Cậu ta thật muốn khóc to một trận.

Sau khi luật sư rời khỏi, Thành Quyết nghiêng đầu nhìn người làm yên tĩnh đứng đợi bên cạnh.

“Đi làm bữa sáng cho cậu út Bùi.”

“Vâng.”

Người làm lên tiếng đáp, rồi xoay người vào phòng bếp.

Bùi Giác thấy Thành Quyết đã đạt được mục đích nhưng vẫn chưa có ý định đi làm, cậu ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt mê mang.

Nhưng Thành Quyết không nhìn cậu ta, ánh mắt của hắn lại rơi vào điện thoại trên tay.

Bùi Giác ngơ ngác nhìn Thành Quyết, không dám lên tiếng hỏi gì cả.

Dù sao đây cũng là nhà của anh Thành, hắn muốn ở nhà hay đi làm đều là quyền của hắn.

Ngược lại cậu ta… Mới là người phải rời đi.

Trước khi đi, anh Thành còn kêu người làm nấu bữa sáng cho cậu ta, anh Thành đúng là thật săn sóc.

Nếu anh Thành không ly dị với cậu ta thì tốt biết mấy.

Bùi Giác vừa cảm động vừa tủi thân nghĩ.



Người làm nấu bữa sáng rất nhanh.

Bùi Giác ngồi trước bàn ăn, vừa cắm cúi ăn bữa sáng nóng hổi, vừa hồi tưởng lại chuyện tối qua lén trộm di động thì bị Thành Quyết phát hiện.

Kêu cậu ta lén xóa bức ảnh… Liệu có phải là cái bẫy mà Beta đáng ghét kia bày ra cho cậu ta không?

Mục đích là khiến cậu ta và anh Thành ly dị?

Không…

Nếu cậu ta cẩn thận hơn một tí, sau khi lấy được di động liền chạy ra khỏi phòng, đứng bên ngoài xóa bỏ bức ảnh…

Hoặc là…

Cậu ta vào phòng anh Thành trễ hơn một tí, ví dụ như tầm ba-bốn giờ sáng…

Bùi Giác càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, nước mắt tích tụ trong khóe mắt ngày càng nhiều.

Cậu ta không chút hình tượng hít mũi sụt sịt.

Cậu ta mở to mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được lại để nước mắt rơi xuống.

Khi Bùi Giác đang lén lau nước mắt, tài xế của nhà họ Bùi đã tới.

Thấy tài xế nhà mình đến, Bùi Giác biết đã đến lúc phải rời khỏi đây.

Cậu ta bất đắc dĩ đứng lên.

Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe Thành Quyết đang ngồi trên sofa bỗng lên tiếng: “Anh có thể về.”

“Dạ…” Bùi Giác rũ vai, ỉu xìu đáp lại.

“Cậu ở lại.”

“Dạ…?” Bùi Giác dừng chân lại, không hiểu hai câu vừa nãy là Thành Quyết muốn nói ai.

Nhưng khi cậu ta ngẩng đầu nhìn Thành Quyết thì mới hiểu, hắn là kêu cậu ở lại.

Người bị kêu về là tài xế.

…Tại sao?

Bùi Giác không hiểu.

Trong khi đang thấy khó hiểu, cậu ta không khỏi sinh ra ý nghĩ ngây thơ hy vọng.

Bên kia, tài xế nhận được mệnh lệnh của Thành Quyết, không hỏi nhiều liền rời đi ngay.

Bùi Giác mở to hai mắt sáng lấp lánh nhìn Thành Quyết.

Tâm trạng của cậu ta phấn khởi trở lại, Bùi Giác nhanh nhẹn đi tới ngồi trên sofa đối diện với Thành Quyết.

Thành Quyết ngồi im bất động trên sofa, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn màn hình di động, không hề ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Giác.



Buổi trưa.

Công ty.

Thành Quyết vẫn chưa đến công ty.

Chuyện hôm nay Thành Quyết không đến công ty không có một ai biết trước cả.

Ngay cả thư ký đáng lẽ là người nên biết trước, nhưng trái lại không hề biết gì.

Càng nghĩ càng thấy kì quái, đến thời gian nghỉ trưa, Kiều Bất Quy ra khỏi công ty, đến buồng điện thoại công cộng gần đó, bấm số gọi cho Bùi Giác.

Cậu phải gọi cho Bùi Giác để xác nhận.

Cùng trong lúc đó.

Bên chỗ Bùi Giác.

Điện thoại trong túi Bùi Giác đột nhiên đổ chuông.

Tiếng chuông điện thoại đặc biệt kêu to trong phòng khách vốn dĩ tĩnh lặng, vô cùng chói tai và bất ngờ.

Bùi Giác bị dọa hết hồn, lập tức thò tay vào túi lấy di động ra.

Sau khi lấy ra thì phát hiện trên màn hình đang hiện lên dãy số lạ của điện thoại công cộng, Bùi Giác sững sờ phút chốc liền nhận ra được gì đó.

Nhất thời trên mặt cậu ta tỏ ra vô cùng mất tự nhiên.

Bùi Giác nuốt nước miếng cái ực, rồi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Thành Quyết.

Khi cậu ta ngẩng đầu nhìn Thành Quyết thì cũng phát hiện Thành Quyết đã nhìn cậu ta từ khi nào.

Thành Quyết không cảm xúc đối mặt với Bùi Giác.

Hắn hất cằm về phía điện thoại trong tay cậu ta, ra lệnh.

“Nghe máy.”

“Mở loa ngoài lên.”

Dưới mệnh lệnh của Thành Quyết, Bùi Giác vô thức làm theo.

Bấm nút nghe máy.

Đúng như dự đoán, hay là nói Thành Quyết đã đoán trúng, người gọi tới không ai khác chính là thư ký Kiều.

Hôm nay hắn vô cớ không đến công ty, theo tính tình của đối phương tất nhiên sẽ sinh ra nghi ngờ.

Sau đó, vì xác nhận câu trả lời mà gọi điện cho Bùi Giác.

Vì thế hắn mới kêu tài xế nhà họ Bùi trở về, để Bùi Giác ở lại.

Hắn ngồi ngốc ở đây suốt cả buổi sáng, chính là vì chờ cuộc gọi của Kiều Bất Quy.

Mà chuyện xảy ra sau đó không ngoài dự đoán của hắn.

Sau khi bắt máy, Kiều Bất Quy lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Xóa ảnh chưa?”

Bùi Giác há miệng, theo bản năng muốn thành thật trả lời, nhưng chợt nhớ Thành Quyết đang ngồi đối diện nhìn sang đây, vì vậy những gì muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng.

Đối diện, Thành Quyết cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay với ánh mắt tối đen.

[Có/Không]

[Có]

Nếu chủ nhân của bóng lưng trong bức ảnh đã được tìm ra, như vậy không cần phải giữ lại bức ảnh này làm gì.

Hơn nữa, hắn đã hoàn toàn ghi tạc vào đầu.

Chỉ cần vừa nhắm mắt, hắn có thể mô tả ra bức ảnh này một cách không thể chi tiết hơn.

Sau khi Thành Quyết xóa bức ảnh, hắn cầm điện thoại ném qua cho Bùi Giác.

Bùi Giác ngu ngơ chụp lấy, phát hiện trong album đã không còn tấm ảnh nào.

Bức ảnh đó đã bị xóa sạch.

Không phải cậu ta xóa, mà là tự tay Thành Quyết xóa.

Bùi Giác kinh ngạc ngẩng đầu.

Sau khi ngẩng đầu lên thì thấy Thành Quyết dùng khẩu hình miệng nói với cậu ta một chữ.

—‘Nói’.

Bùi Giác há miệng, nghe lời nói nhỏ: “…Đã xóa.”

Kiều Bất Quy ở đầu dây bên kia rốt cuộc yên tâm.

Cậu dứt khoát cúp điện thoại.

Sau khi bên kia cúp máy, Thành Quyết lập tức lấy lại di động của mình.

Cho đến lúc này, Bùi Giác mới hoàn toàn hiểu ra, tại sao sau khi ký đơn ly dị rồi mà Thành Quyết vẫn còn ngồi ở đây, không đến công ty. 

Thì ra là vậy.

Tất cả hy vọng và tâm tình phấn khởi hồi nãy chớp mắt hóa thành cảm giác ngơ ngác mất hồn.

Trong khi Bùi Giác đang ngơ ngẩn như mất hồn, Thành Quyết ngồi một bên trầm giọng nói: “Nếu cậu út Bùi thích sống ở đây như vậy, thế thì tiếp tục ở lại đi.”

Bùi Giác nghe vậy không khỏi sửng sốt, cậu ta kinh ngạc lẫn vui mừng nói: “Có, có thật không?”

Nhưng mà chỉ nghe Thành Quyết ra lệnh cho người làm đứng bên cạnh: “Một khi cậu út Bùi nhận được số lạ nào đó gọi đến, hoặc là cậu ta lén lút gọi cho ai đó, phải lập tức gọi điện báo với tôi.”

Người làm cung kính đáp.

Bùi Giác ngơ ngẩn, hai mắt đờ ra.

Thay vì nói để cậu ta tiếp tục sống ở đây, không bằng nói là… Để tiện giám thị.

Giám thị những lần sau khi Kiều Bất gọi điện cho cậu ta, kêu cậu ta tiếp tục làm chuyện gì đó.

Thành Quyết ra lệnh xong liền vô tình đứng dậy rời khỏi biệt thự.

Hắn sửa sang lại cổ áo rồi bước lên xe đến công ty.

Đến công ty, khi đi ngang qua chỗ làm việc của Kiều Bất Quy, chỉ thấy người kia vô cùng tự nhiên đứng dậy chào hỏi hắn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. 

Thành Quyết nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt không rõ ý nghĩ, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Hắn bước nhanh qua vị trí làm việc của cậu rồi đi vào văn phòng của mình.

Xác nhận đã tìm được chủ nhân của bóng lưng trong bức ảnh.

Cũng đã biết được thân phận.

Nhưng Thành Quyết vẫn không cảm thấy thoải mái, sự nghi ngờ và cố chấp muốn biết chân tướng trong lòng càng lớn dần thêm.

Tại sao ngay từ lúc bắt đầu đã nói dối hắn?

Chỉ là vì không muốn bị phát hiện?

Tất cả mọi người đều nói cậu vô liêm sỉ, đeo bám hắn không tha, nhưng hắn lại không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu vô liêm sỉ la liếm nào trên người cậu.

Đeo bám không tha?

Muốn để người có tính tình như Kiều Bất Quy dây dưa đeo bám hắn, sợ rằng kiếp sau cũng không thể.

Trực tiếp lật bài ngửa, hỏi thẳng Kiều Bất Quy?

Đối phương nói dối hắn ngay từ lúc đầu, làm sao có thể nói thật với hắn chứ?

Nhưng không sao.

Chỉ cần Kiều Bất Quy ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó hắn sẽ tìm ra câu trả lời thật sự.

===Hết chương 45===

Hay thật, cả hai bạn thụ đều phải lòng công vì màn anh hùng cứu mỹ nhơn =)))))))