Màu Xanh Mê Hoặc

Chương 17: Tiểu Khẩn, cố lên!!!



Trần Khẩn an phận nằm yên trên giường bệnh trọn hai tuần. Hôm nay cắt chỉ vết thương, rốt cuộc có thể xuất viện rồi. Trần Khẩn cảm thấy thân thể của mình sắp mốc meo luôn rồi.

"Tiểu Khẩn, trong hai tháng không thể vận động mạnh, không thể tập luyện kịch liệt, có thể làm được không? Nếu như không làm được thì cháu tiếp tục nằm trên giường cho dì." Viện trưởng Lý không ký tên cho nàng xuất viện lập tức, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.

"Vận động mạnh? Tập luyện kịch liệt? Cháu tập thái cực quyền có được không?"

"Thái cực quyền? Cái này có thể nhưng không được quá lâu cũng như không được quá mạnh."

"Được rồi, dì Lý, những chuyện này cháu có thể làm được."

"Lão Lý, Tiểu Khẩn muốn tham gia giải đấu tán thủ, không có vấn đề gì chứ?" Ở bên cạnh nghe viện trưởng Lý dặn dò, Từ Manh bỗng nhiên nhớ đến vấn đề nghiêm trọng này.

"Cái gì? giải đấu tán thủ? Tiểu Khẩn, cháu muốn tham gia sao? Cháu không thể đợi tham gia xong rồi mới làm phẫu thuật sao? Thật là một đứa nhỏ không thể làm người khác yên tâm."

"Thực xin lỗi, dì Lý, cháu không biết để hồi phục cần thời gian dài như vậy." Đợi đến lúc giải đấu kết thúc, giáo quan cũng đã trở về. Cô chắc chắn không cho phép mình tổn thương thân thể của bản thân.

"Trong khoảng thời gian này, cố gắng không tập luyện để miệng vết thương khôi phục tốt. Chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nhưng mà sau khi thi đấu trở về, cháu đến chỗ dì để dì kiểm tra lại một chút, có thể làm được không?"

"Có thể."

"Ừ, lão Từ, có thể đưa cô bé đi rồi, đảm bảo cô bé không tập luyện lung tung."

Mặc dù Trần Khẩn nói rằng sẽ vâng lời nhưng nhìn bộ dáng háo hức kia của nàng, viện trưởng Lý thật có chút lo lắng. Giải đấu tán thủ của lính đặc chủng, cô nhóc này lại dám đến đây mổ trước khi tham gia. Thật sự không biết nên nói nàng tài giỏi hơn tuổi hay là ngu ngốc nữa.

"Này, Tiểu Khẩn, đi thôi." Trần Uyên Bác phải họp, không có cách nào đến đón mẹ con các nàng, chỉ phái lính cảnh vệ đến đón. Xe đang đợi dưới lầu.

Lính cảnh vệ của Trần Uyên Bác biết Trần Khẩn vào viện nhưng không biết tại sao nàng phải nhập viện, nhìn sắc mặt nàng tốt cũng yên tâm.

Kỳ thật, Trần Khẩn rất biết điều. Nàng không gạt viện trưởng Lý. Nàng thật sự đã không tập luyện kịch liệt. Cứ năm giờ rưỡi sáng nàng tự mình mang theo ghế nằm bằng gỗ, chạy đến chân núi luyện tập phương pháp hô hấp Thẩm Mặc Tâm dạy, còn nữa chính là tập thái cực quyền.

Nàng cũng không vận động liên tục bởi viện trưởng Lý nói không có thể vận động nhiều. Lượng vận động của thái cực quyền không phải lớn nhưng cũng không thể một lúc luyện tập quá lâu. Đối với thân thể, Trần Khẩn vô cùng bảo vệ.

Cho nên nàng đều luyện chừng một giờ thì đến trên ghế nằm nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ đến sự am hiểu của mình với thái cực quyền. Kể từ khi thái cực quyền lưu truyền đến nay đều không có dấu hiệu suy tàn, chứng tỏ nó khẳng định có chỗ hơn người.

Trần Khẩn đều ngày ngày đến chân núi theo tốc độ của mình, từ từ luyện tập. Giữa trưa quay về ăn cơm, sau đó nàng lại trở lại chân núi. Cho đến tận năm giờ rưỡi chiều nàng mới mang theo ghế nằm trở về.

Thẩm Mặc Tâm đang ở nhà họ Thẩm tại thủ đô, mỗi sáng sớm đều thức dậy rèn luyện thân thể với ông nội.

"Ông nội, ông có thể nói với chú và thím một chút được không, đừng dẫn người lại đây nữa? Cháu thật sự không nhịn nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cháu thật sự sẽ nổi giận."

Thẩm Mặc Tâm vừa nói vừa giúp ông nội mát-xa vai. Chả trách kỹ thuật mát-xa của cô lại tốt như vậy, thì ra là do có đối tượng luyện tập.

"Cháu cũng trưởng thành như vậy rồi, cũng nên cân nhắc chuyện của mình, bọn họ cũng muốn tốt cho cháu thôi."

Thẩm Thổ Căn nhắm mắt lại, hưởng thụ tấm lòng hiếu thảo của cháu gái bảo bối.

"Chính vì biết rõ bọn họ muốn tốt cho cháu, cháu mới nhịn hai tháng nay, nếu không cháu đã nổi giận từ lâu."

"Tiểu Mặc, cháu có phát hiện ra rằng mình đã thay đổi rồi hay không?"

Thẩm Thổ Căn tiếp tục nhắm mắt lại, Thẩm Mặc Tâm trở về đã gần hai tháng. Tuy rằng cô vẫn giống như trước kia, không thích đi ra ngoài, cô không có bạn bè. Phần lớn thời gian của cô đều dùng để làm bạn với lão già hom hem nhà mình.

Cô bắt đầu biết làm nũng, đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Tuy rằng từ nhỏ cô đã luôn gần gũi lão già này, hơn nữa còn có phần tôn kính. Nhưng chưa hề có chuyện như bây giờ, giống y như một cô nhóc làm nũng mình vậy.

So với trước kia, hiện tại cô giống một cô nhóc, hơn nữa càng quý trọng thời gian đoàn tụ gia đình. Nếu là lúc trước, khi phát hiện người nhà lén lút sắp xếp xem mắt, cô sẽ giận dữ, sẽ bỏ đi. Nhưng hiện tại cô đã khoan dung hơn, cô đã biết thông cảm cho nỗi khổ tâm của người nhà.

Trước kia, trừ mình ra, cô đều lạnh như băng, khó gần, hầu như phớt lờ mọi người. Bây giờ thì không như vậy, cô sẽ quan tâm đến sức khỏe của người nhà, không lạnh lùng như trước. Lúc có người ngoài, cô sẽ khôi phục dáng vẻ băng sơn trước kia, chứng tỏ cô vẫn là cô như trước. Chỉ trước mặt người nhà thì mới có chỗ thay đổi mà thôi.

Toàn bộ là do từ sau khi cô đến đến bộ đội đảm nhiệm vị trí chỉ đạo viên thì mới thay đổi. Rốt cuộc là ai đã thay đổi được cô? Mà vị cháu gái băng sơn này lại không phát hiện tính cách đã thay đổi.

Vài ngày sau khi cô trở về, ông phát hiện cô nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng khi nói điện thoại hoàn toàn khác giọng bình thường của cô. Cô cũng sẽ thoải mái cười to, cũng sẽ nhẹ nhàng chào hỏi ư? Rõ ràng, cô rất rất quan tâm đến cái người trong điện thoại kia.

Mình đã hỏi điện thoại đó là ai gọi, cô nói là một học trò, là con gái của Tiểu Trần. Nhưng sau cuộc gọi ngày hôm đó thì cũng không còn nhìn thấy cô gọi cho ai nữa.

"Cháu thay đổi? Chỗ nào của cháu thay đổi chứ? Ông nội." Nghe ông nội nói mình thay đổi, tay Thẩm Mặc Tâm không khỏi chậm lại. Mình thay đổi sao? Hình như không có mà.

"Không phải sao? Có nhiều thứ cháu tự mình đánh giá lại đi. Tháng sau cháu muốn đi xem giải đấu tán thủ còn gì? Trước kia cháu đều không có hứng thú, vậy sau bỗng nhiên năm nay lại có hứng thú."

Haiz, tháng sau cô lại phải rời nhà rồi, lần trước đi một lần chính là năm năm. Cô là cháu gái mình thương nhất mà, cớ sao ở chung cùng mình thì ít mà xa cách thì nhiều thế này.

"Bởi vì năm nay có Tiểu Khẩn, cô ấy là học trò của cháu. Cô ấy đã nói muốn giành lấy chức quán quân cho cháu xem nên cháu nhất định phải đi. Cháu muốn tận mắt thấy cô ấytrưởng thành."

Thẩm Mặc Tâm không phát hiện, khi vừa nhắc đến Trần Khẩn, trên mặt cô không tự chủ mà mỉm cười.

Tiểu Khẩn, không biết hai tháng nay em huấn luyện như thế nào. Tháng sau em có khiến chị mở rộng tầm mắt không đây? Đối với sự hiểu biết và cố gắng của người học trò này, Thẩm Mặc Tâm rất mong chờ, mong chờ nàng trưởng thành.

Chỉ cần Thẩm Mặc Tâm lưu tâm một chút thì cô cũng sẽ biết rõ mọi hành động của Trần Khẩn, nhưng cô lại không làm như thế. Cô muốn một sự vui mừng bất ngờ. Cô muốn Trần Khẩn cho mình sự vui mừng bất ngờ ấy. Cho nên, cô không hề biết Trần khẩn nằm viện nửa tháng, không biết hai tháng nay Trần Khẩn không có huấn luyện, chỉ mỗi ngày ở dưới chân núi tập Thái Cực quyền.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Đối với Trần Khẩn mà nói thì thật sự là rất nhanh. Ba tháng nhanh chóng trôi qua, mỗi ngày nàng đều ở đây tập Thái Cực quyền và nhớ nhung Thẩm Mặc Tâm.

"Chị Tiểu Khẩn, chú Trần tới đón chị rồi." Trần Hậu cũng là đứa trẻ được huấn luyện từ nhỏ, đã nhanh chóng chạy tới báo tin cho Trần Khẩn biết Trần Bá Trung đến rồi.

Trần Khẩn đứng lên, duỗi cái lưng mỏi nhừ: "Cám ơn Tiểu Hậu, chúng ta về thôi."

"Vâng, chị Tiểu Khẩn, để em giúp chị mang ghế về." Trần Hậu thu dọn ghế nằm, vui vẻ trở về.

Trần Khẩn quay đầu nhìn lại khu rừng nhỏ ở chân núi, nơi nàng chờ đợi tròn hai tháng. Cám ơn mọi người đã làm bạn với tôi hai tháng qua. Không biết khi nào tôi mới có thể trở về thăm mọi người. Hy vọng lúc tôi không ở đây, mọi người có thể giúp tôi chăm sóc chị ấy. Bởi khi trở lại, chắc chắn chị ấy sáng nào cũng sẽ tới đây luyện tập.

Thì ra hai tháng nay, ngày nào Trần Khẩn cũng ở đây, tâm sự với cây cối xung quanh về nỗi nhớ nhung lẫn yêu thương dành cho Thẩm Mặc Tâm, những lời mà nàng không thể giải bày cùng người khác.

"Chú Trần, cám ơn chú đã đến đón cháu." Trần Khẩn nói với Trần Bá Trung đang đứng cạnh trực thăng quân dụng, mỉm cười nhìn nàng.

"Tiểu Khẩn, năm nay cháu là thành viên dự thi duy nhất của phân bộ, cũng là lính đặc chủng đầu tiên dự thi từ khi chú tiếp nhận phân bộ vào một năm trước. Nhìn sắc mặt cháu không tệ, hơn hai tháng qua chắc đã nghỉ ngơi đầy đủ. Thứ hạng không quan trọng, thân thể mới quan trọng nhất, hiểu không?"

"Cháu biết rồi."

Trần Khẩn quay lại nhìn Từ Manh đang nắm tay Trần Hậu ở phía xa, nàng cúi đầu thật sâu với Từ Manh, sau đó mới xoay người leo lên trực thăng quân dụng.

Dưới sự dẫn dắt của Trần Bá Trung, Trần Khẩn vội vã đến thành phố nơi tổ chức giải đấu. Cùng lúc đó, Thẩm Mặc Tâm cũng đang tạm biệt ông nội, chuẩn bị lên đường.

"Ông nội, cháu đi đây."

"Ừ, đi đi, nhưng mà đừng để ông chờ quá lâu. Ông nội không còn nhiều cái năm năm nữa đâu, nhớ về sớm thăm ông."

"Ông nội đừng nói gở, ông sẽ sống lâu trăm tuổi mà." Thẩm Mặc Tâm biết rõ ông nội không muốn miễn cưỡng mình, cho nên mới khoan dung việc mình bỏ đi đã nhiều năm. Trừ việc gia nhập lính đặc chủng, cái gì ông cũng đồng ý với mình.

"Tiểu Mặc à, cứ coi như ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi, nhưng đừng quên ông đã sắp chín mươi rồi."

"Biết rồi, ông nội... lần này cháu sẽ không lâu như vậy mới trở về, được không ạ?"

Haiz, lại bắt đầu làm nũng, càng ngày càng giống con nít, nhưng lại càng ngày càng giống phụ nữ. Không biết nơi ở của Tiểu Mặc như thế nào, không biết mình có thể nhìn thấy được không.

"Ừ, trong lòng biết là được rồi, đi đi."

Trần Khẩn và Thẩm Mặc Tâm đến nơi tổ chức cùng một ngày. Thẩm Mặc Tâm biết rõ Trần Khẩn đang ở đây nhưng cô không đi gặp.

Trần Khẩn ngốc không biết Thẩm Mặc Tâm cũng đang ở thành phố này. Thẩm Mặc Tâm cũng không nói cô sẽ đến đây nên nàng cho rằng Thẩm Mặc Tâm vẫn còn đang ở nhà.

Thí sinh dự thi giải đấu tán thủ không nhiều do bị hạn chế tuổi, cộng với việc nhất định phải tham gia phân bộ mới có tư cách dự thi. Năm nay có khoảng một trăm người dự thi, mà Trần Khẩn là thí sinh nữ duy nhất, giống như Thẩm Mặc Tâm trước đây.

Trước giờ quân nhân nữ trong phân bộ đặc chủng không nhiều lắm, lại còn không nổi bật giống như Thẩm Mặc Tâm. Tuy nhiên, là một quân nhân nữ, còn đoạt giải nhất nên Thẩm Mặc Tâm là mục tiêu hướng đến của rất nhiều lính đặc chủng nữ. Đáng tiếc vì quan hệ trong gia đình mà Thẩm Mặc Tâm rời phân bộ, làm nhiều người cảm thấy đáng tiếc.

Năm nay, nghe nói có học trò nữ mới do Thẩm Mặc Tâm huấn luyện dự thi, rất nhiều người có thời gian rảnh đều tập trung tại thành phố này để xem, mong đợi được thấy mặt thật của băng sơn Thẩm Mặc Tâm, ngoài ra còn muốn xem thử người được cô đào tạo cũng có thể đoạt giải nhất hay không.

Không ai nói cho Trần Khẩn biết ngoài kia có bao nhiêu người đang chờ đợi biểu hiện của nàng, bởi không muốn tạo cho nàng áp lực. Ngay cả Thẩm Mặc Tâm đang ở cùng một thành phố với nàng cũng không báo cho nàng, cũng không đến thăm nàng vì không muốn nàng có áp lực khi thi đấu.

Bởi vì chính Thẩm Mặc Tâm cũng vô cùng mong chờ biểu hiện của Trần Khẩn. Cô muốn nhìn xem cô nhóc mà mình đã huấn luyện suốt năm năm, đã rời xa mình một năm, có thể mang lại niềm vui bất ngờ cho mình hay không.

Thẩm Mặc Tâm không tìm Trần Khẩn không có nghĩa Trần Khẩn sẽ không tìm cô. Trần Khẩn cầm điện thoại trong tay, suy nghĩ thật lâu mới bấm xuống số điện thoại mà ba tháng nay muốn gọi.

"Tiểu Khẩn?"

Thẩm Mặc Tâm bất ngờ khi thấy Trần Khẩn gọi cho cô. Cô cho rằng Trần Khẩn đợi thi đấu xong mới gọi cho mình.

"Giáo quan, ngày mai bắt đầu rồi."

Kỳ thật Trần Khẩn muốn nói, giáo quan, chị có thể đến xem em thi đấu không. Nhưng nàng không dám. Nàng cho rằng mình không đủ tư cách đưa ra yêu cầu. Thẩm Mặc Tâm không phải là người có thể tùy tiện để đưa ra yêu cầu.

"Ừm, giờ gọi cho tôi, có phải em đang lo lắng hay không?"

"Không có, chỉ là muốn nghe chị cổ vũ một chút, như vậy em sẽ tự tin hơn."

"Ha ha, Tiểu Khẩn đáng yêu của tôi. Được rồi. Tiểu Khẩn, cố lên!"

"Vâng, cảm ơn chị, giáo quan. Chờ tin tốt của em. Em không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa."

Trần Khẩn bị một câu "Tiểu Khẩn đáng yêu của tôi" của Thẩm Mặc Tâm dọa sợ, không dám nói tiếp. Là cô nói nhầm chăng? Cô không có ý định nói "Tiểu Khẩn đáng yêu" đúng không?

Thẩm Mặc Tâm cầm điện thoại trong tay, cô không ý thức được mình có nói sai gì hay không. Đây là lần đầu Trần Khẩn nói chuyện như vậy với cô, là lần đầu tiên cô cảm giác được Trần Khẩn ỷ lại vào mình. Cô thích cảm giác này. Cô thích Trần Khẩn ỷ lại vào mình. Thích ư? Đúng, là thích. Cô thích cảm giác được Trần Khẩn ỷ lại.

"Tiểu Khẩn, cố lên. Tôi sẽ tận mắt chứng kiến thành công của em, chứng kiến em trưởng thành. Em cứ chăm chỉ đuổi theo bước chân của tôi, cuối cùng còn cách tôi bao xa nữa đây?"