Màu Xanh Mê Hoặc

Chương 21: Cái gì gọi là hạnh phúc



Trần Khẩn trở lại đại đội, không đi đưa tin cùng Thẩm Mặc Tâm, mà là trực tiếp đến văn phòng đoàn trưởng của Trần Uyên Bác.

Trần Uyên Bác tiếp nhận huy hiệu mà Trần Khẩn đưa cho, ông thực cẩn thận nhìn, thật cẩn thận vuốt ve hai chữ Báo Đen khắc sau lưng huy hiệu.

Mặt sau huy hiệu đích xác có khắc biệt hiệu Báo Đen của Trần Khẩn, sau khi xác nhận Trần Khẩn là quán quân, phía ban tổ chức điêu khắc ngay tại chỗ xong mới trao cho Trần Khẩn.

Đây cũng là một loại biện pháp bảo vệ, mặt sau huy hiệu cũng sẽ không khắc tên thật lên, mà là khắc biệt hiệu của lính đặc chủng ở trong phân bộ.

Trần Uyên Bác có chút không nỡ trả lại cho Trần Khẩn, ông ngẩng đầu nhìn đến vẻ nghi hoặc trong mắt Trần Khẩn.

"Tặng cho Tiểu Trần đi, chú ấy càng cần huy hiệu này của con hơn cha, nếu con tặng cho chú ấy, chú ấy sẽ rất vui vẻ."

"À, vâng, vậy chờ khi nào quay về phân bộ, con sẽ tặng cho chú Trần."

Trần Khẩn bỏ huy hiệu trong tay vào trong túi áo, nàng không nghĩ tới huy hiệu có ý nghĩa như vậy, vậy mà nàng phải tặng ba lượt mới có thể tặng được.

"Tiểu Khẩn, tin tức con tham gia giải đấu so tài và tin giành được giải nhất, cha đều không để lọt ra ngoài. Cha cũng hy vọng tất cả mọi người đều biết đến niềm vinh dự mà con đoạt được, thế nhưng xuất phát từ sự bảo vệ đối với thân phận của con, cha lựa chọn che giấu."

"Con hiểu được, cảm ơn cha." Trần Khẩn vốn đã là một người không thích khoe khoang, đối với việc Trần Uyên Bác vì bảo vệ thân phận của mình mà lựa chọn che giấu, nàng lại càng cảm kích, nên cũng sẽ không oán giận.

"Kể cả mọi người trên núi, cha cũng không nói, bây giờ bọn họ vẫn chưa có tư cách biết."

"Dạ, con biết mà cha."

"Con và Mặc Tâm cùng nhau trở về, xem ra hai đứa cũng muốn làm chuẩn bị cho giải đấu quốc tế tháng ba năm sau. Con mới vừa đi đến bệnh viện phụ thuộc à, lão Lý nói như thế nào?"

"Dì Lý nói không có vấn đề, thân thể con đã hoàn toàn khôi phục. Giáo quan nói trận huấn luyện kế tiếp sẽ rất tàn khốc, con có chuẩn bị tâm lý rồi, cha yên tâm đi."

Mặc Tâm, em cũng muốn gọi chị như vậy, thế nhưng... Có lẽ đời này cũng không thể nào thực hiện được. Trần Khẩn chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, không thể biểu hiện ra bên ngoài.

"Ừ, có thể được Mặc Tâm đích thân chỉ đạo cũng là hồi báo cho con sau nhiều năm kiên trì huấn luyện. Khi quá mệt mỏi không cần phải gồng căng, Mặc Tâm không phải người tàn bạo như vậy, tuy rằng cô ấy nhìn qua lạnh như băng, dáng vẻ rất xa cách. Nhưng con theo cô ấy nhiều năm như vậy, sự hiểu biết và cô ấy hẳn là đã hơn cha rồi."

Trần Khẩn theo Thẩm Mặc Tâm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Trần Uyên Bác đánh giá Thẩm Mặc Tâm. Lúc chị ấy ở cùng con không hề lạnh như băng như thế đâu, tuy rằng cũng không phải rất dịu dàng, thế nhưng ít nhất chị ấy sẽ cười, sẽ cười vui vẻ, chỉ là mọi người không nhìn thấy được mà thôi.

"Con biết rồi, giáo quan không phải người như vậy. Nếu thân thể của con không chịu đựng nổi, con sẽ kịp thời phản ánh với chị ấy, thật ra chị ấy rất biết chăm sóc cho con, cha, cha yên tâm đi."

"Ừm, đi thôi. Con đi ra ngoài trong khoảng thời gian dài như vậy, khẳng định cô ấy đang đợi con trở về."

Trần Khẩn không lập tức đến phòng Thẩm Mặc Tâm để báo danh mà là về nhà. Bởi vì sắp đến thời gian cơm chiều, nàng chuẩn bị chờ Từ Manh làm xong cơm chiều, đóng gói rồi mang đi, cùng nhau ăn cơm với Thẩm Mặc Tâm.

Từ khi nàng gõ cửa phòng của Thẩm Mặc Tâm, bắt đầu từ đó, ba tháng huấn luyện kế tiếp của nàng thật sự như lời Thẩm Mặc Tâm nói, vô cùng khắc nghiệt.

Thẩm Mặc Tâm không còn nhằm vào chuyện đơn đả độc đấu cá nhân, mà mỗi ngày dẫn nàng lên núi đến căn cứ. Mỗi lần chỉ đạo võ thuật biến thành Trần Khẩn biểu diễn tài năng.

Từ ngày đầu tiên lên núi, Thẩm Mặc Tâm sai khiến hai người lính đặc chủng đặc luyện thực chiến cùng Trần Khẩn, hơn nữa hạ mệnh lệnh phải công kích toàn lực, không cho phép thừa nước đục thả câu.

Thẩm Mặc Tâm liền đứng ở bên cạnh xem, không có một lính đặc chủng nào dám lén nhẹ tay.

Bọn họ không biết vì sao Trần Khẩn lại đột nhiên trở về, càng không biết vì sao Thẩm Mặc Tâm lại đột nhiên trở nên ngoan như vậy. Giáo quan hạ mệnh lệnh, chính mình chỉ có phần nghe lệnh, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.

Sau khi đối chiến với Trần Khẩn, các lính đặc chủng mới biết được vì sao vừa bắt đầu lại cần hai người hợp tác. Hoá ra Tiểu Khẩn của bọn họ lại lợi hại như thế, ngay từ đầu đối chiến, Trần Khẩn một chút cũng không bị tổn hại, chiêu thức của nàng thực kỳ lạ, nàng ra chiêu rất nhanh, né tránh cũng rất nhanh. Hơn nữa thể lực cũng rất kinh người, đợi đến lúc hai lính đặc chủng đều hơi thở gấp, nàng mới chầm chậm bắt đầu lộ ra sơ hở, chầm chậm bắt đầu có chút mỏi mệt.

Ngay cả Thẩm Mặc Tâm cũng không có nghĩ đến, lần đầu tiên một mình Trần Khẩn đấu hai mà có thể kiên trì một giờ. Cả người toàn là mồ hôi, nằm sấp trên nệm êm không đứng dậy được, nàng đã hoàn toàn thoát lực. Hai người lính đặc chủng nhìn thấy nàng đã nằm trên mặt đất cũng không muốn tiến lên công kích nữa, nhưng Thẩm Mặc Tâm không nói gì, bọn họ không dám ngừng tay lại.

"Huấn luyện kết thúc, buổi tối mọi người có thể tự mình cân nhắc chiêu thức mà bọn họ đối chiến hôm nay. Nếu đổi thành mọi người, mọi người có kỹ xảo hoặc chiêu thức hay hơn để đối phó với Trần Khẩn hay không. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục phái hai người đối chiến với Trần Khẩn, giải tán đi."

Giọng nói của Thẩm Mặc Tâm lạnh lùng, khiến hai người lính đặc chủng thở phào một hơi, rốt cục có thể nghỉ rồi. Thế nhưng lập tức tim của mọi người lại treo lên, ngày mai còn phải tiếp tục sao? Thân thể Tiểu Khẩn có thể chịu được sao? Nàng đã mệt đến lết dậy không nổi, sao giáo quan lại có thể còn muốn nàng ngày mai tiếp tục? Hung ác, chưa từng phát hiện giáo quan Thẩm hoá ra lại ngoan hung ác như vậy.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trần Khẩn còn đang nằm sấp trên đệm êm, sau đó yên lặng rời khỏi phòng dạy võ.

Thẩm Mặc Tâm lấy ra một tấm chăn đã chuẩn bị tốt rồi bọc xung quanh Trần Khẩn, sau đó ôm lấy Trần Khẩn, đi ra ngoài rồi trực tiếp đi về phía Hummer. Kéo cửa ghế phụ ra, đặt Trần Khẩn ở trên ghế, giúp nàng thắt dây an toàn xong. Sau đó mới trở lại trên ghế của mình, khởi động xe, lái xuống núi.

"Giáo quan, chị để em nghỉ ngơi một lát, em có thể tự mình đi, chị..."

Trần Khẩn kỳ thật thích mê sự săn sóc này của Thẩm Mặc Tâm đối với mình, thế nhưng cứ như vậy, nàng sợ chính mình sẽ không khống chế được tim mình.

"Từ ngày mai, em gọi Tiểu Hậu lại đây đưa cơm, thời gian kế tiếp chúng ta cũng sẽ không ở lại căn cứ trên núi ăn cơm chiều nữa. Hôm nay chỉ là bắt đầu, đừng tưởng rằng một ngày huấn luyện cứ kết thúc như vậy, em vẫn chưa qua cửa ải này của tôi đâu. Loại huấn luyện như này đều sẽ tiến hành mỗi ngày, mãi đến một ngày em chống đỡ không nổi, hoặc là em chống đỡ hết ba tháng, bằng không em đừng nghĩ có thể nghỉ ngơi."

Thẩm Mặc Tâm ngắt lời của Trần Khẩn, cô không muốn nghe Trần Khẩn nói những chuyện vô nghĩa này, hẳn nên làm gì, trong lòng cô rất rõ ràng. Chờ nàng khôi phục? Ít nhất phải nửa giờ nữa, bằng không nàng đừng nghĩ đứng lên.

"Ba tháng sao? Em sẽ kiên trì cho đến lúc đó, tuyệt đối sẽ không khiến chị thất vọng."

Xe của Thẩm Mặc Tâm lái cực nhanh, không nhìn ra kiểu người ổn trọng như Thẩm Mặc Tâm mà lái xe cũng dã man hệt như Trần Khẩn. Đường núi gập ghềnh, hai người một chút cũng không sợ hãi, một chút cũng không lo lắng....

"Woah.... Tôi phải chống mắt lên mà xem rồi, xem xem em thật sự có thể kiên trì ba tháng hay không."

Hai người không nói nữa, một người chuyên tâm lái xe, một người... là không có sức lực nói chuyện. Trần Khẩn mệt mỏi quá rồi, thật sự mệt mỏi quá, chưa từng mệt như vậy.

Thế nhưng đầu óc nàng cũng rất tỉnh táo, nàng vẫn luôn nhớ lại những chiêu thức được sử dụng trong trận huấn luyện thực chiến vừa rồi. Còn có khi mình bị công kích, đối phương hai người phối hợp công kích, khi mình phòng thủ, chiêu thức có chính xác hay không, phải như thế nào mới có thể tránh thoát đòn công kích của đối phương một cách hoàn mỹ hơn, phải như thế nào mới có thể khiến mình không bị thương tổn nữa.

Trong lúc suy nghĩ, Trần Khẩn không phát hiện xe đã dừng lại, không phát hiện Thẩm Mặc Tâm đầy mặt thưởng thức mà nhìn mình.

Thẩm Mặc Tâm không muốn gián đoạn suy nghĩ của Trần Khẩn, cô cứ như vậy mà nhìn Trần Khẩn đang hấp thu kinh nghiệm.

Trời đã bắt đầu u ám, Trần Khẩn không hề động, Thẩm Mặc Tâm cũng không động. Nhưng âm thanh gõ cửa kính xe thình lình vang lên, bừng tỉnh hai con người đang im lặng trong xe.

Trần Hậu, khuôn mặt một chút cũng không tương xứng so với cái tên, một chút cũng không chất phác, ngược lại có điểm thanh tú, xuất hiện ở cạnh cửa kính xe của Thẩm Mặc Tâm.

Thẩm Mặc Tâm hạ kính xe xuống: "Chị Thẩm, chị Tiểu Khẩn, vì sao hai người còn ở trên xe vậy."

Trần Hậu ở nhà nghe được tiếng xe của Thẩm Mặc Tâm phanh lại rất gấp, rất tự giác mà đến phòng bếp chờ Từ Manh xếp cà mên.

Trần Khẩn đang suy nghĩ trước tiên phải gọi điện thoại cho Từ Manh, nói với bà rằng hôm nay hai người phải về ăn cơm. Trần Hậu là một đứa trẻ khôn ngoan, cậu biết trọng trách đưa cơm hộp này khẳng định cần mình hoàn thành.

Không thể không bội phục người mẹ lao khổ công cao là Từ Manh. Hai người con trong nhà đều không đến trường, tất cả tri thức đều cần một mình bà chỉ dạy.

Trần Uyên Bác chính là một lãnh đạo chỉ tay năm ngón, ông chưa bao giờ dạy, nhưng mỗi lần ông đi dạy khóa chính trị đều sẽ dẫn con theo.

Trần Uyên Bác lấy mình làm gương, lời nói và việc làm đều mẫu mực, Từ Manh là người mệt nhất, vừa phải dạy con học tập, vừa phải dạy hai đứa đối nhân xử thế. Hai người con của nhà họ Trần tuy rằng không đi học, nhưng gia giáo của hai người, tu dưỡng của hai người đều vô cùng tốt, công lao của Từ Manh là lớn nhất.

Thẩm Mặc Tâm đưa chìa khóa cho Trần Hậu,

"Tiểu Hậu, em đi mở cửa, sau đó đặt cà mên và chìa khóa ở trên bàn học là được rồi."

Nhìn Trần Hậu cầm lấy chìa khóa rời đi, Thẩm Mặc Tâm mới quay đầu lại nhìn Trần Khẩn.

"Có thể động rồi sao?"

"Để em nghỉ ngơi thêm đi, một lát là được rồi." Trần Khẩn vẫn không động đậy được, bởi vì nàng vẫn luôn ngồi ở trên ghế, thời gian dài không động đậy, thân thể đã cứng đờ.

"Không động thì không động, cũng không ai cười em đâu."

Thẩm Mặc Tâm xuống xe, đi đến ghế phó lái kéo cửa xe ra, ôm Trần Khẩn ra.

"Đóng cửa xe lại đi."

Trần Khẩn nghe lời, đưa tay đóng cửa xe lại, Thẩm Mặc Tâm cứ như vậy ôm nàng về phòng.

Thẩm Mặc Tâm nhìn Trần Hậu đang đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Hậu không cần lo lắng, chị em chỉ bị mất sức, một lát sẽ không sao."

Trần Hậu nghe thấy chỉ bị mất sức, an tâm mà lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Chị Thẩm, chị Tiểu Khẩn, em trở về ăn cơm, ngày mai em lại đưa cơm hộp cho hai người."

"Ừ, cảm ơn Tiểu Hậu, thật sự làm phiền em rồi."

"Đừng khách sáo, chị Thẩm, chị Tiểu Khẩn, tạm biệt."

Khuôn mặt Trần Khẩn vẫn luôn không ngẩng lên, nàng vẫn luôn nằm ở trong lòng Thẩm Mặc Tâm. Mãi đến khi xác nhận Trần Hậu rời đi rồi, nàng mới ngẩng đầu.

"Lần này mất hết mặt mũi luôn, bị em trai nhìn thấy một mặt vô dụng của mình như vậy."

"Em vẫn luôn là vị người chị lợi hại nhất trong lòng Tiểu Hậu mà, tin tưởng tôi."

Thẩm Mặc Tâm đặt Trần Khẩn trên sô pha, còn giúp nàng mở điều hòa trong phòng chưa từng mở bao giờ.

Xách cái cà mên trên bàn học lại đây, giúp Trần Khẩn mở ra, đặt trên tay nàng.

"Nhân lúc còn nóng ăn đi, lát nữa tôi giúp em bôi một chút rượu thuốc."

Cái gì gọi là hạnh phúc, đây là loại hạnh phúc mà Trần Khẩn muốn. Lúc mình không thể động đậy, người yêu ở bên cạnh không ghét bỏ mình, săn sóc chăm nom mình, giúp mình sắp xếp tất cả.