Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 32: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (32)



Editor: Cà Chua

Hãy ủng hộ mình tại wattpad cachuajoojoo nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

- -----------------------------

Cùng lúc đó, Bạc Tư Yến vừa tiến vào phòng ăn, đứng trước cửa sổ nhìn qua nam nữ phía ngoài.

Hắn mắt đen u lãnh đột nhiên híp lại.

Sau lưng, cô gái cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Yến Thiếu, chúng ta không đi nhập tọa sao?”

Bạc Tư Yến bóng lưng anh tuấn mà lạnh mạc, không để ý cô ta.

Ánh mắt của hắn khóa chặt Phó Đình Xuyên bên ngoài cách đó không xa.

Chỉ thấy Phó Đình Xuyên ôm Khúc Yên, ngu ngốc đứng thật lâu, do dự mấy lần, cúi đầu muốn hôn trộm bờ môi béo mập Khúc Yên.

Bạc Tư Yến nhìn thấy động tác của hắn, trong mắt tia sáng phát lạnh, quay người liền ra ngoài phòng ăn.

“Yến Thiếu! Yến Thiếu......”

Cô gái la lên.

Bạc Tư Yến cũng không quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Cô tự ăn, giấy tờ tôi kí.”

“Không phải vấn đề giấy tờ, Yến Thiếu......”

Bạn gái bực tức giậm chân, cũng không dám đuổi theo quấn quít chặt lấy, hối hận muốn chết.

Nàng hiếm có cơ hội một lần có thể leo lên Yến Thiếu, cứ như vậy bị lỡ!

Cái nữ nhân uống say kia rốt cuộc là ai?!

Bạc Tư Yến bước chân rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền đến vị trí Phó Đình Xuyên.

“Phó thiếu.” Hắn lạnh lùng mở miệng.

Phó Đình Xuyên cả kinh!

Hắn lén nhìn Khúc Yên, nhìn mê mẩn, đang muốn hôn một cái liền bị câu nói lạnh giội tỉnh.

“Yến, Yến Thiếu?” Phó Đình Xuyên ngẩng đầu lên, mang theo một tia không che giấu được địch ý, “Anh có chuyện gì không?”

“Khúc Yên uống say.” Bạc Tư Yến khuôn mặt tuấn tú không ấm, lãnh đạm trần thuật sự thật.

“Đúng, nàng uống say, cho nên tôi đang chuẩn bị mang nàng về nhà.” Phó Đình Xuyên theo bản năng ôm chặt người trong ngực, phòng bị địa nói.

“Ngươi là muốn đưa nàng về nhà, hay là muốn sàm sỡ nàng?” Bạc Tư Yến không chút lưu tình đâm thủng cử động hắn.

“Tôi......” Phó Đình Xuyên không hiểu sao chột dạ, nhưng hắn nghĩ lại, hắn là lão công danh chính ngôn thuận của Khúc Yên trên phương diện pháp luật, hắn có gì hảo tâm giả!

Phó Đình Xuyên nhô lên cái eo, đánh bạo tuyên bố, “coi như tôi bên đường hôn nàng, cũng không thể gọi là chiếm tiện nghi, tối đa chỉ có thể xem như tình thú giữa vợ chồng.”

Bạc Tư Yến khóe môi nhếch lên lạnh buốt: “ngươi tôn trọng qua ý nguyện của nàng?”

“Nàng......” Phó Đình Xuyên cúi đầu, cực nhanh liếc mắt nhìn tiểu nữ nhân trong ngực.

Nếu như nàng thanh tỉnh, chắc chắn không muốn.

Nhưng, thì sao?

Nàng là vợ của hắn, hắn có quyền đối với nàng kết thân rậm rạp chuyện.

“Nàng tự nhiên nguyện ý.” Phó Đình Xuyên kiên định nói.

“Sao?...... Cái gì nguyện ý?” Khúc Yên bị bọn hắn đánh thức, nhập nhèm mà mở mắt ra, phát hiện hai người đàn ông đang giằng co.

Nàng kỳ quái nói, “các ngươi đang nói cái gì?”

“Em đã tỉnh? Chúng ta về nhà.” Phó Đình Xuyên ôn nhu nói.

“Anh trước thả tôi xuống.” Khúc Yên thoáng tỉnh rượu một chút, từ trong ngực hắn tránh thoát xuống.

Nàng nhìn Bạc Tư Yến, lại nhìn Phó Đình Xuyên, giữa hai người đàn ông tựa hồ có một cỗ bầu không khí kiếm bạt nỗ trương.

Nàng hướng bọn hắn khoát khoát tay, nói, “tôi tự mình đánh xe trở về căn hộ, không cần tiễn tôi.”

“Yên Yên! Đợi đã!”

Phó Đình Xuyên đuổi theo, bắt lấy cổ tay của nàng.

Hắn kiên trì nói, “Anh đưa em về.”

Khúc Yên nhăn mày, cổ tay đáng thương, hôm qua mới bị trói phỉ dây thừng siết ra máu ứ đọng, hôm nay lại bị hành tội.

“Yên Yên, em đừng tùy hứng. Đêm nay em uống nhiều, một người không an toàn.” Phó Đình Xuyên không có chú ý tới nàng khó chịu, nắm chặt tay của nàng, chỉ sợ nàng chạy đi, “chúng ta cùng tới ăn cơm, anh khẳng định muốn an toàn đưa em trở về.”

Khúc Yên thật thấp mà đau hừ một tiếng: “Anh trước buông ra......”

Phó Đình Xuyên ngược lại tóm đến càng chặt.

Hắn gặp Bạc Tư Yến ngay tại một bên, chỉ sợ hắn ta cùng hắn cướp người, trong lòng hoảng hốt, năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt!

“A......” Khúc Yên kêu đau một tiếng, tức giận đang muốn đánh người, lại nghe “bành” một tiếng vang lên.

Bạc Tư Yến đột nhiên một cái nắm đấm hung hăng đánh trên đầu vai Phó Đình Xuyên!

Phó Đình Xuyên chịu đựng không được, lùi lại mấy bước, tiện thể cũng buông lỏng Khúc Yên.

“Yến Thiếu! Anh!” Phó Đình Xuyên phẫn nộ, “tôi và vợ của tôi nói chuyện, anh dựa vào cái gì đánh tôi?”

“Anh không thấy nàng đau đến mặt mũi trắng bệch sao?” Bạc Tư Yến thần sắc lạnh lẽo, mắt đen chỗ sâu phun trào mấy phần giận tái đi.

Nếu không phải là xem mặt mũi Phó gia lão gia tử, một quyền này của hắn cũng không phải là đánh tại Phó Đình Xuyên đầu vai, mà là trên mặt.

Đồ vật gì.

Tùy tiện đối với nữ nhân động thủ động cước.