Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 43: Ánh trăng sáng của lão đại (43)



Editor: Nhan

Khúc Yên phì cười: “Chị, em phải hâm mộ chị diễn thật tốt. Nhưng mà, sự thật vững như núi, cũng không phải chị dùng chút mánh khóe này có thể thay đổi được.”

“Em gái, em cũng đừng náo loạn nữa được không?” Khúc Sương Sương hạ thấp tư thái, cố ý ở trước mặt mọi người cầu khẩn nàng, “Lúc trước là chị không đúng, chị hướng em bồi tội. Xem ở chị bình thường đối với em một mực tốt như vậy, em cũng đừng lại trả thù chị, van em!”

Nàng đem hành vi Khúc Yên coi thành ' trả thù '.

Cứ như vậy, chính cô ta lập tức liền biến thành người bị hại.

Các bạn học không rõ chân tướng ăn dưa, dần dần bắt đầu thông cảm với Khúc Sương Sương.

“Được rồi được rồi, mọi người tản đi đi!” Có người khuyên nhủ.

“Khúc Yên cậu liền hào phóng chút, tất cả giải tán đi.”

Khúc Yên ánh mắt sắc bén, cất giọng quát lên: “Giải tán cái gì? Hôm nay không đem lời nói xong, ai cũng đừng đi!”

Nàng khí thế chợt nổi lên, một thân lạnh lùng, lại chấn động đến mức mọi người ngẩn người.

Khúc Yên lạnh giọng quát to, “Các cậu hết thảy xem rõ ràng cho tôi! Phía dưới khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của Khúc Sương Sương là gì!”

Nàng tiếng nói vừa dứt, loa trường học đột nhiên vang lên --..

“Anh Hứa, anh có thể giúp em làm một đoạn video không? Đem người bên trong hình ảnh này photoshop đi, thay đổi thành em.”

“Có thể a, tiểu mỹ nữ, em để anh hôn một cái, anh liền giúp em.”

“Anh Hứa, anh đừng như thế, anh giúp em làm xong chuyện này, em trả anh tiền.”

“Tiền anh muốn, hôn cũng phải cho anh.”

Đây là một đoạn ghi âm loa trường phát ra.

Hai người nói chuyện với nhau, một là Khúc Sương Sương, một người khác chính là người Khúc Sương Sương tìm đến ngụy tạo video.

Nam nhân kia hèn mọn háo sắc, nói lời khó nghe.

Khúc Sương Sương ỡm ờ, bị nam nhân ăn không ít đậu hũ, thanh âm hừ hừ đều bị ghi lại.

Ngay trước trường học nhiều bạn học như vậy, ghi âm bị nghe thấy, mặt củaKhúc Sương Sương lập tức thẹn đến phát tím!

“Các bạn học thân yêu của tôi, các cậu tỉnh táo chưa? Các cậu vụng trộm ái mộ giáo hoa, bí mật thế nhưng rất lôi cuốn.”

Khúc Yên không còn khách khí, khí phách toàn bộ thể hiện, giơ ngón tay, “Chị ấy cướp công lao cứu anh trai, cướp công lao cứu Lục giáo thảo, cướp công lao giúp Dung Trì. Chị ấu đem 3 nam sinh coi như lốp xe dự phòng. Các bạn học nam, chính các cậu hồi tưởng, chị ấy không phải cũng đem các cậu đối đãi như lốp xe dự phòng?”

Kim không đâm vào thịt, không biết đau.

Chỉ có quan hệ với lợi ích bản thân mình người ta mới thanh tỉnh.

Trong đám người vây xem, mấy nam sinh sắc mặt biến hóa, hồi tưởng lại tình cảnh Khúc Sương Sương ôn nhu nũng nịu với bọn hắn.

Đó không phải là cũng xem bọn hắn như lốp xe dự phòng mà bồi dưỡng sao?

“Khúc Sương Sương, mày quá không cần thể diện!” Có một nam sinh tức giận, mở miệng mắng to, “Mày treo 3 cái còn chưa đủ, còn mỗi ngày theo tao mắt đi mày lại! Lẳng lơ!”

“Cô ta thường xuyên theo tôi nũng nịu, bảo tôi giúp cô ta trực nhật!”

“Cô ta theo tôi đòi quà sinh nhật, nói thích túi xách hàng hiệu nổi tiếng, tôi đưa qua cho cô ta hai cái!”

Mấy cái nam sinh nhao nhao nhảy ra lên án.

Bọn hắn nguyên lai tưởng rằng Khúc Sương Sương đối với mình có hảo cảm, không nghĩ tới cô ta lại là loại trà xanh này!

Chẳng biết xấu hổ!

Đem mỗi người khác phái làm lốp xe dự phòng, quá bỉ ổi!

Những bạn học khác mười phần chấn kinh, hôm nay có phải quá đặc sắc hay không? Bọn hắn đều ăn không hết.

“Khúc Sương Sương.” Lục Cảnh Diệu mở rộng bước chân, chậm rãi đi tới, trên mặt tuấn tú đầy vẻ thất vọng, “Tôi thật không nghĩ tới cậu là loại nữ sinh này. Mắt nhìn người của tôi không chuẩn!”

Hắn chuyển mắt nhìn về phía Khúc Yên, đáy mắt phiếm hồng, cúi đầu, thành khẩn nói, “Thật xin lỗi, Khúc Yên, là tôi mù, ai là ân nhân cứu mạng chân chính đều không phân rõ.”