Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 50: Ánh trăng sáng của lão đại (50)



Editor: Nhan

“Tớ tới thăm cậu, cậu không thích sao?” Khúc Yên hừ hừ.

Hắn cũng quá lãnh đạm a.

Bộ dạng này, nàng làm thế nào để hắn sủng nàng, hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?

“Rất thích.” Dung Trì không nói dối, chỉ là giọng điệu khinh đạm, tất cả cảm xúc kịch liệt phiên trào đều bị hắn cưỡng chế dưới đáy lòng.

Nàng sẽ không biết, hắn nghĩ về nàng nhiều như thế nào.

Hơn 300 ngày đêm, hắn mỗi đêm đều nhìn vòng bằng hữu WeChat nàng một lần, thấy được nàng ở nơi đó nói ngủ ngon, hắn có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Có khi hắn thấy nàng chụp ảnh bản thân, nụ cười rực rỡ, nét mặt ngọt ngào ấm áp hận không thể nâng niu trân trọng nó, không cho bất kỳ nam sinh nào trông thấy.

“Nghe không quá chân thành.” Khúc Yên không hài lòng lắm, nàng đi vào văn phòng, tò mò ngắm nhìn bốn phía.

Chỗ tuy nhỏ, nhưng hắn giữ rất sạch sẽ.

Trên bàn làm việc ngoại trừ máy tính cùng linh kiện xe hơi còn trưng bày một khung hình.

“Là ảnh chung của cậu cùng em trai sao?” Nàng đi qua tò mò muốn nhìn.

Dung Trì nhanh hơn nàng một bước, đem khung hình cất vào ngăn kéo.

“Không thể nhìn sao?” Khúc Yên nghiêng đầu một chút, đôi mắt hơi sáng lên, bát quái hề hề hỏi, “Là ảnh chụp bạn gái cậu? Cậu có bạn gái?”

Dung Trì màu mắt ẩn ẩn tối sầm lại.

Hắn mấp máy môi mỏng, trầm thấp nói: “Không phải.”

Khúc Yên không tin: “Cậu thần bí như vậy, nhất định là ảnh chụp bạn gái. Bạn học Dung, cậu phủ nhận thế này sẽ làm tổn thương đối phương.”

Dung Trì ngưng mắt nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hỏi: “Nếu như tôi thật sự có bạn gái, cậu có cảm giác gì?”

“Tớ sẽ có cảm giác gì?” Khúc Yên dừng một chút.

Nàng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này.

Nàng vẫn cho rằng chính mình chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi thế giới này, cho nên đối với người nơi này, nàng cũng tận lực bảo trì khoảng cách, không muốn đem tới quá nhiều cảm tình.

Nàng luôn cảm thấy trong nhiệm vụ nàng đã từng chấp hành, từng có kết cục đặc biệt đau thương.

Có thể tránh khỏi thì tránh a.

“Tớ không biết.” Khúc Yên suy nghĩ một hồi, thành thật mà trả lời, “Tớ chưa nghĩ qua. Nhưng tớ với cậu đều là người trưởng thành rồi, nếu có đối tượng cũng là chuyện thường tình.”

“Cho nên, cậu có đối tượng?” Dung Trì theo lời nàng, hỏi.

Khúc Yên lắc đầu.

Dung Trì không để lại dấu vết thở dài một hơi.

Hắn như không có việc gì nói: “Trong khung ảnh là một tấm hình tôi yêu thích, lần sau cho cậu xem. Tôi không có bạn gái, bên cạnh không có người khác phái.”

Hắn đem câu sau cùng nói cực kỳ rõ ràng.

Khúc Yên lại không tiếp thu, cũng tốt bụng nói: “Vậy tớ giới thiệu cho cậu? Nữ sinh chung kí túc xá với tớ đều rất đẹp a, cậu thích con gái kiểu nào?”

Nàng giống như đã quên đi việc hắn bảy tỏ vơi nàng.

Dung Trì ánh mắt âm u nhìn nàng chăm chú, trả lời: “Như cậu vậy.”

Khúc Yên bỗng dưng khẽ giật mình.

Gương mặt của nàng chậm rãi đỏ lên.

“Dung Trì...... Kỳ thực, cái kia......” Nàng muốn giải thích chút, nhưng lại không có cách nào nói.

“Tôi biết, trong lòng cậu đã thích người khác.” Dung Trì đánh gãy lời nàng, “Là anh trai không cùng huyết thống kia, đúng không?”

Hắn biết anh trai của nàng là Dạ Đình, hào môn quý công tử.

Có lẽ, thời điểm trước đó Dạ Đình được Khúc gia thu nuôi, nhũ danh là A Yến.

Cho nên lần kia ở trên sân thượng, Khúc Yên gọi A Yến.

“Tớ thật sự nói với cậu, tớ thích anh Dạ Đình?” Khúc Yên kinh ngạc.

Không phải chứ?

Nàng cặn bã như vậy sao?

Đều nói thời điểm người ta ý thức mơ hồ sẽ thổ lộ lời thật lòng.

Chẳng lẽ, nàng trong tiềm thức thật sự yêu thích anh Dạ Đình?

Nàng rõ ràng đối với Dung Trì càng có hảo cảm hơn......