Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 7: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (7)



Editor: Cà Chua



- -----------------------------

“Đừng ở chỗ này mất mặt! Theo tôi trở về!” Phó Đình Xuyên đã tức giận đến muốn chửi bậy, lần nữa đưa tay bắt được cánh tay Khúc Yên, “Đi!”

Lực đạo hắn rất lớn, Khúc Yên lần này không thể kiếm thoát, đau đến nhíu mày: “Phó Đình Xuyên, anh buông tay! Tôi nói muốn tán tỉnh anh ấy, nói là làm, anh bớt ở chỗ này ảnh hưởng tôi.”

Phó Đình Xuyên nghe được lời này liền giống như có một chiếc mũ xanh biếc được đội lên đầu, tôn nghiêm của nam nhân khiến hắn lên cơn giận dữ.

Hắn giơ tay, hướng về phía mặt Khúc Yên vỗ xuống: “Tiện nhân!”

Khúc Yên không trốn, chỉ nhắm mắt quay mặt qua chỗ khác.

Cơn đau như mong đợi không đến, nàng mở mắt, trông thấy tay Phó Đình Xuyên bị một bàn tay mạnh mẽ hữu lực của nam nhân khác chặn lại.

Bạc Tư Yến chỉ dùng 5 phần lực, một chút dùng sức hất ra, Phó Đình Xuyên liền lảo đảo mấy bước, suýt nữa té ngã.

“Đánh con gái, không phải hành vi nam nhân nên có.” Bạc Tư Yến lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Phó Đình Xuyên trên mặt lúc xanh lúc đỏ, không dám giận, cung cung kính kính cụp mắt: “Yến Thiếu nói đúng. Chỉ bất quá nữ nhân này là......”

Bạc Tư Yến không chút lưu tình đánh gãy lời của hắn: “Tôi mặc kệ cô ta là gì của anh, ở trước mặt tôi đánh con gái, chính là phạm vào cấm kỵ của tôi.”

Phó Đình Xuyên cả kinh, vội nói xin lỗi: “Có lỗi với Yến Thiếu, tôi đi ngay!”

Phó gia hắn mặc dù là một trong những nhà giàu có của tứ đại gia tộc Giang thành, nhưng quy củ Yến Thiếu cho tới bây giờ cũng không quản hào môn hay không, đắc tội hắn kết cục mười phần đáng sợ.

Phó Đình Xuyên vốn định kéo Khúc Yên cùng đi, nhưng ngại ánh mắt lạnh như băng của Bạc Tư Yến, cuối cùng vẫn rút tay trở về, chỉ nói khẽ với Khúc Yên: “Cô an phận một chút cho tôi!”

Khúc Yên nhìn hắn rời đi, yếu ớt thở dài.

An phận, đó là không có khả năng.

Nguyên chủ an phận như vậy a, ngay cả tiểu tam Bạch Giai Ninh bí mật hẹn nàng, ở trước mặt khiêu khích nàng, nàng cũng không dám nói Phó Đình Xuyên.

“Tôi để tài xế đưa cô về.” Bạc Tư Yến nhàn nhạt mở miệng.

“Không muốn.” Khúc Yên cự tuyệt.

“Tùy cô.” Bạc Ti Yến quay người liền đi.

Hắn không phải là người quá tốt bụng, hiếm khi có ý tốt, nàng không nhận thì thôi.

“Em không muốn tài xế ngài đưa em về.” Khúc Yên đuổi theo, tại sau lưng hắn nói rõ ràng, “Em muốn ngài đưa em về.”

Bạc Tư Yến dừng bước chân lại, bỗng nhiên quay sang, môi mỏng nhếch lên cười như không cười: “Cô có biết cùng tôi ngồi chung một chiếc xe có ý nghĩa như thế nào?”

Khúc Yên lắc đầu: “không biết.”

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Bạc Tư Yến chứa mấy phần nguy hiểm: “Xe tử thần*, dám ngồi?”

*gốc là “tử vong chi xe”, mình phân vân không biết nên để thành gì cho dễ hiểu (•_•)

Khúc Yên cong môi cười: “Không sợ, em còn tưởng gì. Ngồi chứ, em vì cái gì không dám ngồi? Ai sợ là chó nhỏ!”

“Cô có thể nghĩ lại, tôi cũng không phải hù dọa cô.”

Con mắt sâu thẳm hẹp dài của Bạc Tư Yến nhìn chằm chằm nàng, “Giang thành này, có bao nhiêu người sợ tôi, thì có bao nhiêu người muốn mạng tôi.Lên xe của tôi, cô có thể bị đụng xe hoặc chết bất cứ lúc nào.”

“Em không sợ.” Khúc Yên hất chiếc cằm duyên dáng, môi đỏ quyến rũ, kiêu ngạo mà nói, “Em sẽ bảo hộ ngài!”

Bạc Tư Yến cười nhẹ một tiếng.

Đây có lẽ là điều buồn cười nhất hắn nghe được trong năm nay.

Nữ nhân tinh tế kiều diễm này, hắn động ngón tay liền có thể giết chết nàng, nàng lại dám nói bừa nói muốn bảo vệ hắn.

......

Khúc Yên đi theo Bạc Tư Yến rời hội sở bóng đêm, lên Maybach màu đen của hắn.

“Ở đâu?” Bạc Tư Yến hỏi.

“Bắc Thành.” Khúc Yên đem địa chỉ căn hộ báo tài xế ghế lái phía trước.

Ghế sau rộng rãi, Khúc Yên dựa vào cửa sổ xe, không cố ý tới gần Bạc Tư Yến.

Ngoài cửa sổ nửa mở nửa đóng, gió đêm chầm chậm thổi vào, rất thoải mái.

Khúc Yên an tĩnh nhìn qua cảnh sắc bên ngoài, tùy ý để gió vung mái tóc dài của nàng lên.

Bạc Tư Yến hơi nheo mắt.

Có lẽ là bởi vì không gian đơn độc hẹp hòi, hương thơm hoa hồng trên người nàng càng ngày càng rõ ràng.

Hắn trời sinh có tâm tính cảnh giác, nghiêng người tới gần nàng, ngửi ngửi, trầm thấp hỏi: “Dùng nước hoa gì?”

Khúc Yên chuyển mắt tới, kinh ngạc nói:“Cái gì? Em không có xịt nước hoa.”

Bạc Tư Yến chậm rãi nhíu mày lại, màu mắt trở nên u ám nguy hiểm.