[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 11: Giáo bá học đường yêu em (11)



Đầu tiên, Khang Lạc cùng Bạch Lạp Sa sẽ tới rạp chiếu phim xem phim.

Sau đó, bọn họ sẽ chọn một nơi nào đó để đi ăn tối.

Còn lại, nếu thừa thời gian thì đi dạo phố.

Khang Lạc một thân áo phông, quần dài, giày trắng chạy tới. Cả người tràn ngập hơi thở của thiếu nam thanh xuân. Cô ấy đi đến địa điểm hẹn cùng với bạn học Bạch, thấp thỏm nhìn quanh và im lặng đợi chờ.

"Đậu phộng, mình ở đây!" Sau lưng bỗng có tiếng vẫy gọi.

Khang Lạc quay đầu, suýt thì sốc xỉu luôn.

Cái kia...cô gái đứng đối diện mình kia chính là bạn học Bạch sao?

Đại khái, Khang Lạc chưa bao giờ thấy qua một bộ dạng khác biệt như vậy của Bạch Lạp Sa.

Đồng phục trên trường là màu trắng, lúc sang biệt thự bạn Bạch chơi, cô ấy cũng hay mặc váy trắng.

Sân nhà cô ấy thì trang trí đầy những bông hoa màu nhạt, tôn lên vẻ cao sang thánh khiết.

Trong đầu đậu phộng, cô ấy đã mặc định hình tượng của Bạch Lạp Sa là luôn gắn liền với màu trắng ưu nhã tôn quý rồi.

Ấy thế mà, vị bạn học Bạch đứng trước mặt cô này. Cởi bỏ lớp áo đồng phục, ra khỏi nhà đi chơi, tuyệt đối chính là một dáng vẻ khác biệt mới mẻ khác...

Áo crop top dài tay màu đen khoe eo khoe vai nõn nà.

Váy chữ A cạp cao cùng đôi bốt cùng màu tôn lên đôi chân ngọc dài quyến rũ.

Nhìn cái rãnh núi nằm giữa hai bầu ngực căng tròn kia đang lắc lư nhảy nhót tưng tửng, Khang Lạc liền cảm thấy phi thường cay mắt.

Kìa, làn da bạn học Bạch cũng quá sáng đi!

Lại còn mặc đồ đen!

Cũng quá bốc lửa rồi!

Lần đầu tiên trên đời, Khang Lạc hiểu, thế nào là ăn mặc không hở nhưng vẫn rất sẹc xi.

Cái đường cong lả lướt này của bạn học Bạch, sẽ khiến nhiều kẻ mất máu mất!

Cô ấy thân là con gái còn đang khó nhịn nè.

Trợn mắt hung dữ hòng cảnh cáo với một vài người qua đường đang lén nhìn Bạch Lạp Sa.

Khang Lạc đến gần...

Cố gắng không để mắt mình nhìn vào bộ ngực hút hồn kia...

Tằng hắng ho một tiếng, hỏi: "Vậy là chúng ta đi nhé?"

"Đi luôn." Bạch Lạp Sa cười cười, vòng qua khuỷu tay của nữ chủ.

Bọn họ đều tiến vô rạp chiếu phim.

Hai người bắt đầu một buổi chiều "hẹn hò".

...

Mười giờ tối.

"Tạm biệt nha. Chiều nay mình đã chơi rất vui đó." Bạch Lạp Sa được đích thân nữ chủ tiễn tới tận cửa nhà.

Cô rất hào phóng tặng cho Khang Lạc một số món quà.

Khang Lạc hai tay khệ nệ xách túi quà, trong túi quà có rất nhiều quần áo, váy vóc và giày dép.

Cô ấy chúc Bạch Lạp Sa một câu ngủ ngon, đoạn, xách túi đi về.

Cho đến khi vào cửa nhà, tắm táp qua, nằm lên giường rồi...Khang Lạc vẫn chưa thể tin nổi.

Hôm nay, mọi chuyện trải qua thật yên bình.

Không có lão đại với đám anh em stalker...

Cũng không có đánh nhau, xích mích...

Thậm chí bạn học Bạch còn tặng cô vài túi đồ quần áo.

Khang Lạc chớp chớp mắt, nhìn vào trần nhà...

Học cao trung, có bạn gái chơi cùng xem ra cũng không tồi!

...

Tại vì vừa mới thi cuối kỳ xong, nên trường học cho học sinh nghỉ ba ngày.

Thứ hai đầu tuần, Bạch Lạp Sa không phải đi học.

Ngủ một giấc đến gần giữa trưa, cô mới bò khỏi giường.

Đến cả váy ngủ áo lót gì đó cũng không thèm thay. Trực tiếp đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân qua một lượt.

Xong xuôi hết mọi việc, cô gái uể oải mở cửa ra phòng bếp kiếm ăn.

Thế mà chân trần vừa mới bò ra khỏi phòng khách, Bạch Lạp Sa bèn bị ngớ người...

Trên chiếc ghế sô pha cô hay ngồi kia...

Nay bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Người đó thấy cô, mặt hơi đỏ lên. Song anh vẫn nở nụ cười cực kì rạng ngời. Ánh mặt trời đằng sau lưng anh chiếu từ cửa sổ len vào phòng.

Ánh nắng mặt trời như thể làm nền cho nụ cười chói loá của anh vậy...

Thiếu niên ngồi đó, hào quang quanh người phát ra tựa thiên sứ Micheal giáng thế...

"Lạp Sa, cậu dậy rồi à?"

Bạch Lạp Sa im lặng...

Quay lưng...

Đi lại vô phòng ngủ...

Chắc sáng nay cô thức dậy không đúng cách rồi.

Nếu cô dậy sáng đúng cách, thì sao nam chủ lại ở đây?

Bạch Lạp Sa ngồi trở lại trên giường, móc điện thoại ra, tra mạng.

#Thế nào là dậy sáng đúng cách?#

#Các bước để dậy sáng hoàn hảo?#

Tìm hiểu một hồi, ngồi ngẫm lúc lâu, Bạch Lạp Sa mới thấu ra.

Cô nhìn váy ngủ lủng lẳng treo trên người mình...

Ừm, đáng ra bản thân nên thay một bộ quần áo chỉnh tề để ra khỏi phòng mới phải.

Như thế mới đủ tiêu chuẩn cho một buổi sáng thức dậy hoàn hảo.

Vậy thế là Bé Sa đem váy ngủ vứt vô máy giặt, ăn mặc chỉn chu lăn ra ngoài.

Cô đã cố để dậy sáng đúng cách.

Có lẽ cô sẽ không nhìn thấy nam chủ nữa?

Hẳn là vậy... nhỉ?

"Sao cậu lại ở đây?" Bạch Lạp Sa nhíu mày, đi đến gần Khương Trạch.

Ha ha, anh ta ở trong nhà cô thật đấy hở?

Nãy cô còn suýt tưởng mình đi nhầm nhà cơ!

Lúc này, Bạch Lạp Sa mới để ý.

Bên cạnh anh còn có một chiếc va li nữa.

"Tôi đến nhà cậu ở." Không như sắc mặt nhăn nhó khó coi của Bé Sa, Khương Trạch cười cười vô cùng ôn hoà: "Cậu đừng nhìn tôi thế, tôi cũng không muốn đâu. Là ba tôi ép đấy."

( Bò mộng, là ba anh ép hay anh ép ba anh? 🐄.)

"Bà Ngô đâu? Quản gia, bà đâu rồi?" Bạch Lạp Sa cố kiềm chế sự bực bội của mình.

Cô cao giọng gọi quản gia.

Và quản gia xuất hiện y một vị thần.

Dường như bà ta đã dự đoán trước câu hỏi của cô, nhanh mồm trả lời: "Thưa cô chủ, là ý của tiên sinh. Nếu cô có vấn đề gì, cô có thể gọi cho tiên sinh ạ."

Tiên sinh, tiên sinh!

Mẹ nó, lại là tiên sinh!

Bạch Lạp Sa cảm thấy ông ba già của mình lắm chuyện quá rồi!

Chuyện gì cô cũng có thể chấp nhận được, kể cả chuyện ba cô ép cô ở lại Cao Trung Đế Đô học.

Nhưng riêng chuyện ở chung nhà là không thể.

Cô là một người hoàn mỹ đến thế!

Sao cô có thể dễ dàng chấp nhận để cho người khác xen vào cuộc sống của mình?

"Được thôi, quản gia, bà lui đi!"

Bạch Lạp Sa vắt chân ngồi lên ghế, bắt đầu lấy điện thoại và gọi điện.

Cô nhìn nam chủ, mỉm cười lại với anh.

Khương Trạch cũng không ngại, nhìn thẳng vào mắt cô mà cười cười.

Gì đây? Khang Lạc, nam nhân của cậu cũng biết cách chọc tức tôi quá!

Không hiểu sao, tâm tình sáng sớm của Bạch Lạp Sa khó chịu vô cùng.

Cô nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ kia của nam chủ...

Cảm thấy nụ cười này của anh ta thiệt đạo mạo giả dối!

Rất muốn...đánh người!

"Ba à! Nhà mình loại người nào cũng có thể tùy tiện đi vào sống được à?"