[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 22: Giáo bá học đường yêu em (22)



Thần Đèn vốn rất không an tâm về Bạch Lạp Sa.

Con nhóc này không thích có một số chuyện vượt trái ý mình đâu.

Dẫu sao thì tính cách của cô, lão vẫn hiểu đôi chút.

Và đúng như lão dự đoán rồi.

Cụ Ấm Nước trợn mắt lên, nhìn cái vé máy bay mà Bạch Lạp Sa nắm trong tay. Lão không khống chế được âm giọng mà kêu to, hỏi liên tiếp hai câu.

[ Nhóc đang có toan tính gì đấy hả? Nhóc định bỏ nhà ra đi sao? ]

"Ừ." Giọng của cụ Ấm Nước khiến đầu óc cô hơi choáng.

Nhưng tại vì lúc này tâm trạng của Bạch Lạp Sa khá vui, ừm, cô sẽ đáp lời lão.

"Không phải bỏ nhà ra đi, là du lịch thế giới."

Trước khi ra khỏi nhà, cô có để lại bức thư cho bà Ngô rồi.

Tạm thời bà ấy sẽ không đi tìm cô.

Ngoại trừ giấy tờ cá nhân và một bộ quần áo ra, Bạch Lạp Sa chẳng mang gì bên người cả.

Nhưng mang càng ít đồ, mới càng khiến quản gia Ngô bớt nghi ngờ nha.

Cụ Ấm Nước nghe câu trả lời của cô, tức đến độ giơ tay dậm chân, lăn quay một vòng.

Có khi ba Bạch nghe câu nói này, phỏng chừng phản ứng chắc cũng như vậy đi.

Đứng trên cương vị của một vị trưởng bối, lão khoanh tay, nghiêm giọng.

[ Con gái con đứa, còn chưa đủ mười tám tuổi lại dám bỏ nhà ra đi. Nhóc có biết thế giới bên ngoài đáng sợ thế nào không hả? ]

Thần Đèn lo lắng cho Bạch Lạp Sa là thật.

Lão sợ lắm, nhóc con này không chỉ vẻ ngoài cuốn hút, non nớt, trên thân thì ôm một đống tiền.

Đích xác trông rất giống một cục vàng di động.

Trong mắt những kẻ xấu, đây chính là con mồi đó.

Là con mồi dễ lừa đó.

Bạch Lạp Sa lại chẳng quan tâm gì tới thái độ của lão.

Sao cô cảm thấy thi thoảng Thần Đèn còn giống ba cô hơn cả Bạch Úc thế?

Mặt mày mang vẻ ôn nhã, cô nhẹ nhàng hỏi.

"Cụ bao nhiêu tuổi thế?"

[ Hớ...! ] Thần Đèn hiển nhiên không có ngờ tới Bạch Lạp Sa lại đột ngột bẻ lái.

Lão lâm vào trầm tư.

[ Tính theo độ tuổi của con người, ta sáu trăm bảy mươi tám không trăm lẻ hai triệu tuổi rồi. Nhưng xét theo tuổi của tộc Djinn, ta mới chỉ là một ông chú già thôi. ]

Dùng từ "ông bác" nghe sẽ hợp hơn.

Bạch Lạp Sa gật đầu: "Ừ, còn tôi hai mươi vạn tuổi. Ngài nghĩ tôi còn trẻ dễ lừa sao?"

[ Vấn đề ta nói ở đây không phải là tuổi tác, mà là... ]

"Không, ý tôi đã quyết, ai cũng đừng cản. Cụ cũng không được."

Cụ Ấm Nước thực sự bị dáng vẻ của Bạch Lạp Sa chọc cho nghẹn rồi.

Nhưng lão chính là không an tâm, một chút cũng không an tâm.

Bạch Lạp Sa đã không còn thần lực trong người như ở kiếp trước, gặp người xấu ham tiền mê sắc, bị bắt cóc hấp diêm thì sao giờ?

A a a! Khế ước giả không nghe lời, không ngoan ngoãn phải làm như thế nèo???

Thế này đi...

[ Nhóc con, ta có thể thực thể hoá linh hồn mình ở mọi thế giới. Nhưng mỗi ngày chỉ có thể thực thể hoá tối đa mười phút thôi. ]

"Cụ còn có thể biến hình người, quào, tôi khá tò mò hình dáng cụ tròn vuông thế nào đấy? Có phải giống Aladdin trong phim hoạt hình không? Làn da màu xanh?" Nha, nói chuyện với cụ già này lâu năm vậy, song Bạch Lạp Sa chưa có biết mặt lão.

Câu nói này của lão khiến cô tò mò ghê.

Trên đầu không khỏi nảy lên vài ý tưởng xấu.

Nhìn cái vẻ mặt của Bạch Lạp Sa lúc này, Thần Đèn bèn biết tỏng cô đang nghĩ gì.

[ Nhóc bớt đi gây chuyện lại, cũng đừng không đâu lại đi làm người xấu, gây thù chuốc oán ra. Ta chỉ thực thể hoá tối đa mười phút thôi. Không thể lâu thêm được, nếu để Thiên Đạo phát hiện ra một nguồn năng lượng khác nằm trong phạm vi của nó, chúng ta sẽ bị trục xuất khỏi vị diện này. ]

"Ồ..." Bạch Lạp Sa gật gù, không sao!

Người ta là bé ngoan mà.

[... ]

Ngoan cc! (ノ`Д´)ノ彡┻━┻

Tiếng phát thanh thông báo giờ bay truyền tới.

Bạch Lạp Sa đứng dậy, huýt sáo...

Hành trình phiêu lưu thế giới, chờ luân gia nha~.

____________________________

Bốn năm trôi qua thật nhanh...

Mùa đông lạnh lẽo. Tuyết rơi mù trời.

Bản nhạc Giáng Sinh sắp ngân vang rồi.

Cũng chính là mùa đông này, Bạch Lạp Sa đưa ra quyết định.

Quay về!

Dẫu sao cũng sang năm mới rồi, mỗi ngày cô đều dùng email nặc danh gửi cho ba Bạch một cái tin nhắn voice báo bình an.

Chỉ sợ nếu không nhờ năng lực của Thần Đèn, tung tích của cô rất nhanh sẽ bại lộ đi.

Ngồi trong khoang máy bay, Bạch Lạp Sa ngó đầu ra ngoài cửa sổ.

Mấy năm gần đây cô toàn tiêu tiền, ăn chơi, hưởng thụ.

Số tiền trong túi sau khi mua nốt cái vé máy bay còm này đã gần hết.

Nga~, nếu giờ cô mà không về, chắc cô phải lăn lộn ở nơi đất khách quê người một cách thật nghèo nàn mất.

"Vị nữ sĩ này..." Bên tai bỗng bay tới một giọng nói nam trầm êm dịu.

Bạch Lạp Sa bình thản quay đầu.

Tức khắc, cô giật mình.

Giật mình vì sao mình đã quay đầu.

Cái kia, sao người ngồi bên cạnh cô lúc này có vẻ ngoài giống Phất Lai Minh thế?

Vì sao Bạch Lạp Sa lại gọi là giống Phất Lai Minh mà không phải giống Khương Trạch?

À, tại cô chẳng còn ấn tượng gì về Khương Trạch nữa.

Thời gian đã gần như khiến cô quên đi gần như tất cả mọi thứ về nam chủ.

Ngoại trừ nhớ anh ta có gương mặt hao hao Phất Lai Minh cùng cái danh nam chủ ra, cô chẳng nhớ gì về anh nữa.

Nhưng cái người ngồi cạnh cô này nha, trông giống Phất Lai Minh hơn Khương Trạch.

Đặc biệt là góc cạnh của khuôn mặt và ánh mắt...

Nha, nhưng cô không có sợ đâu.

Lúng túng một lúc, vẻ mặt cô liền trở về vẻ dịu dàng thường lệ.

Nở một nụ cười, còn đẹp hơn cả gió xuân.

"Tiên sinh, sao ạ?"

Người đàn ông mặc một thân vest xanh thanh lịch, anh nhẹ nhàng nói: "À, không có gì. Chỉ là tí nữa tôi sẽ ngủ. Mong cô không thấy phiền."

"Không sao, không sao. Anh cứ việc, tôi không thấy phiền."

Người đàn ông này, bộ lúc anh ta ngủ có chứng mộng du hay gì?

Anh ta nghe cô đáp, ánh mắt thoáng qua vẻ khác lạ.

Nhưng rất nhanh, anh bèn lôi bịt mắt, trườn mình ra ngủ.

Bạch Lạp Sa không có việc gì làm, ngồi không, mắt cô liền có chút lim dim.

Khoảng thời gian hạ cánh còn mười một tiếng nữa.

Thôi, đi ngủ~.

Bạch Lạp Sa tuyệt đối không ngờ được, trong khoảng thời gian cô say giấc.

Cái gã đàn ông ngồi cạnh lại giở trò biến thái hôn hôn cô.