[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 24: Giáo bá học đường yêu em (Hết)



Thần Đèn đang ngồi xem ti vi trong Tinh Không.

Rồi lão đột ngột nhận được tin báo khẩn...

A a a! Giá trị sinh mệnh của nam chủ đang tuột dốc!

Lão gia hoả này không khỏi kinh hãi bật mình dậy...

Con nhãi kia làm gì vậy? Phải chăng trong lúc không kiềm chế nổi cơn nóng giận...

Nhóc ta liền đập chết nam chủ rồi à???

Ây, Thần Đèn tức đến độ râu dựng ngược.

Đã bảo không được giết nam chủ cơ mà?

Sao lại không nghe lời thế?

Lão lấy đâu ra cái loa, bắt đầu phóng đại âm thanh của mình hòng gào thét giáo huấn con nhóc kia một trận.

Nhưng ngay khi ngó đầu nhìn qua tình hình đang diễn ra bên ngoài...

Lão bèn hoá ngu luôn rồi?

Cái kia...Sao khế ước giả của lão đang nằm trên giường...

Còn nam chủ đại nhân thì cưỡi vô người nhóc?

Ây, là lão nhầm lẫn phải không?

Tình huống này trông đâu có giống như lão tưởng tượng đâu?

Cụ ta hoài nghi quay đầu...

Cơ mà giá trị sinh mệnh nam chủ chỉ còn sáu mươi phần trăm!!!

Đương lúc này, lão tự dưng nghe thấy tiếng con nhóc họ Bạnh kia kêu đầy khẩn thiết...

Hai tay cô ấy vẫn bị trói chặt chẽ.

Đùi ngọc thì bị người đàn ông chế trụ lại...

May thay, miệng nhỏ đã được giải thoát.

To mắt nhìn máu đỏ tươi nở rộ y đoá hoa mai nơi cổ áo Khương Trạch. Bạch Lạp Sa thực sự mất đi khả năng tư duy rồi.

"Cậu bị điên à, Khương Trạch! Chỉ vì tôi mà cậu muốn tự tử sao?"

"Cậu nghĩ cậu tự tử tôi sẽ quan tâm cậu à? Khương Trạch, buông dao xuống, được không? Cậu phải trân quý sinh mệnh bản thân chứ!"

"Ối không, đừng đừng. Cậu doạ tôi sợ rồi đấy, tôi không muốn lấy nước mắt rửa mặt đâu!"

Dẫu cho cô có nói gì chăng nữa, Khương Trạch chỉ u ám nhìn cô.

Bàn tay anh không khỏi nhấn mạnh thêm chút nữa.

Ban đầu chỉ là vệt máu chảy ngoài da, dần dần, lưỡi dao dường như đang cắm sâu vào da thịt.

Khương Trạch nhìn đôi mắt đẹp sắp ứa ra nước mắt kia của người phụ nữ dưới thân.

Nơi đáy mắt y làn nước ngày thu đó, đang phản chiếu lại hình bóng của anh...

Anh thoả mãn cười...

Bốn năm...

Bốn năm cuộc đời con người của anh...

"Không đâu, Lạp Sa à!"

"Em sẽ phải hối hận."

"Tại vì em đã bỏ rơi tôi."

"Tôi sẽ kết liễu mạng sống của tôi. Và em, em sẽ phải sống trong sự áy náy suốt đời."

"Tôi đánh đổi bốn năm chờ em. Hôm nay thôi, em sẽ phải trả giá cho bốn năm này."

Ừm, nếu Bạch Lạp Sa là người thường, phỏng chừng cô đã sớm khóc, cầu xin nam chủ đủ kiểu.

Nga~, nhưng cô hổng có phải người thường.

Nam chủ tự tử thì treo cổ một mình đi, mắc gì lôi cô vào?

Đang nằm trợn to mắt kinh hãi. Trong đầu chợt truyền đến thanh âm mang theo tiếng loa chói tai.

[ Giá trị sinh mệnh của Khương Trạch còn 30%. Nhóc con! Nhóc đánh rắm kiểu gì mà nam chủ lại muốn tự tử thế kia??? A a a!!! ]

Càng nói, Thần Đèn càng gấp gáp.

[ Mau ngăn nam chủ lại. Nếu cậu ta tự tử, thế giới sẽ trục xuất chúng ta mất!!! Nam chủ chết, chúng ta phải bồi táng theo đấy. Bạch Lạp Sa! Nhóc còn không mau dùng sức mạnh tình yêu của mình đi!!! ]

Bạch Lạp Sa: "..."

Như đã nói, cô rất muốn sống.

Thế nên...

Nam chủ đại nhân ơi~! Cậu đừng chết a~!

Mặc dù Bạch Lạp Sa không có hiểu, nữ chủ lăn đi đâu mất rồi mà lại để cho nam chủ tha hoá thế này.

Nhưng việc ưu tiên nhất bây giờ là vớt lại cái mạng chó của Khương Trạch đã.

Hai mắt đảo như rang lạc, Bạch Lạp Sa đành giơ ra độc chiêu thề thốt của đám tra nam.

Cố nặn ra hai ba giọt nước mắt tượng trưng cho có lệ.

Mở ra hình thức diễn xuất "ánh mắt thâm tình".

Bạch Lạp Sa giọng điệu nghẹn ngào nức nở.

"Khương Trạch, cậu không thể thế này được. Tôi biết phải làm sao bây giờ...?"

[ Đúng đúng, chính là thế! ] Thần Đèn vỗ tay bem bép: [ Tỏ tình đi, thề thốt đi, hứa là nhóc sẽ dùng cả đời này bên nam chủ. Nhanh lên, giá trị sinh mệnh tăng một phần trăm rồi!!! ]

Bạch Lạp Sa: "..." (┛◉Д◉)┛彡┻━┻ Cụ đang ảnh hưởng đến diễn xuất của tôi đấy!

"Tôi..." Cô rưng rưng nước: "Bốn năm kia, tôi dùng cả cuộc đời trả cậu được không? Tôi sẽ..."

Vốn đang cố nghĩ thêm mấy câu thoại thâm tình máu chó nữa.

Ai dè nam chủ không dưng cắt lời cô.

Anh hơi buông lỏng dao, nhẹ giọng chất vấn.

"Em lấy gì để cược?"

Bạch Lạp Sa không chần chừ: "Mạng sống của tôi."

Cô là nói thật.

Nếu nam chủ lại phát khùng tự tử nữa, thì mạng cô chẳng đi tong theo à?

Cạch..

Con dao đã bị Khương Trạch ném đi tự lúc nào.

Anh cười rộ một hơi.

Mặc cho vết thương trên cổ vẫn đang đổ máu.

Người đàn ông nâng gáy thiếu nữ lên, thân hình cao lớn cường tráng đè lên người cô.

Anh bắt đầu gặm nhấm lấy bờ môi đỏ son kia...

Ép cô há miệng...

Triền miên quấn quýt...

Bạch Lạp Sa thực sự bị máu tươi kích thích thị giác.

Cô muốn chống chế anh, muốn đẩy anh ra...

Nhưng ngay vào khoảnh khắc cái lưỡi của người đàn ông đi vào khoang miệng thơm của cô mà nghịch ngợm...

Cô liền lâm vào bể bơi của sự mê ly rồi...

Thật kì diệu...

Bốn năm trôi qua, lần thứ hai hai người họ hôn môi, cảm giác vi diệu vẫn y ngày đầu.

Bạch Lạp Sa không hiểu...

Tại sao Khương Trạch chỉ hôn môi cô một cái, linh hồn cô bèn cảm thấy nhẹ nhàng và bay bổng thế?

Cứ như hai người họ cùng dung hợp linh hồn vậy?

Năm phút sau...

Khương Trạch bước chân trần ra ngoài.

Trong phòng khách, bác sĩ tư nhân đã đợi chờ rất lâu.

Ngồi yên cho bác sĩ khử trùng, băng bó vết thương.

Người đàn ông híp mắt lại, sung sướng ngẫm...

Bạch Lạp Sa, dùng cả đời còn lại của em để bồi tôi đi...

Tôi đã đánh cược, đánh cược bằng chính mạng sống của mình.

Và vui vẻ thay, tôi thắng rồi.

Em vẫn để tâm đến sinh mạng của tôi, phải không?

_________________________________

Còn một phiên ngoại về gia đình nhỏ hạnh phúc này nè.:>>>>