[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 39: Nỗi khổ của một Omega (14)



"Xem ra lúc không có tôi ở đây, mọi thứ vẫn náo nhiệt phết nhỉ? Hôm nay là ngày đặc biệt nào mà chư vị trưởng lão tề tựu đông đủ thế?"

Từ đằng cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Hải tặc không có nhận ra điều đó, vẫn bi thương ôm đầu khóc ròng.

Mà áo Tôn Trung Sơn lại nặng nề đáp: "Khả năng cao là ngày giỗ của Minh chủ đại nhân anh minh thần trí của chúng tôi."

"Ôi!" Bạch Lạp Sa đưa tay chống ngực, đạp gót chân tiến vào.

Nom dáng vẻ thương tâm tới cùng cực.

Cô quẳng túi xách lên bàn tròn, u sầu ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo.

Học theo tư thế ngồi khóc của Shema.

Cô nhăn mặt: "Tôi còn chưa có chết đâu. Sao lại tới ngày dỗ của tôi rồi?"

"Minh chủ! Chị về rồi!" Đậu Xanh lay lay vai của Hải tặc: "Minh chủ về kìa!"

Đại trưởng lão mỉm cười, dáng vẻ y mẹ hiền: "Bình Quả, mừng cô trở về!"

Shema lại vui mừng khủng khiếp, gã thôi không gớt nước mắt nữa.

Ôm lấy con vẹt của mình, hai mắt nhìn Bạch Lạp Sa như thể nhìn thấy tín ngưỡng đời gã vậy: "Minh chủ vạn tuế! Tôi biết mà, một cái nhà tù Văn Minh nhỏ nhoi thôi, làm sao có đủ năng lực nhốt cô lại chứ!"

Gã cảm động chấm chấm nước mắt, con vẹt vàng trông lòng gã cũng cảm động theo: "Vạn tuế! Vạn tuế! Minh chủ vạn tuế!"

Mà Nhị trưởng lão, áo Tôn Trung Sơn lại cảm thấy...

Khụ khụ...

Tự lấy đá đập đầu rồi!

Nhưng không sao, mừng cho minh chủ trở về.

...

Sau màn chào hỏi thắm thiết giữa các vị đại lão với nhau.

Bạch Lạp Sa bắt đầu bàn bạc với bọn họ việc chính.

Một quy tắc mà bất kì môn đồ nào đều phải thuộc lòng khi được nhập môn Liên Minh Phản Diện...

"Đó là quy tắc gì?"

"Ném đá giấu tay!" Vẹt vàng hưng phấn trả lời.

Bạch Lạp Sa tặng cho con vẹt ánh mắt tán thưởng, cô gật đầu: "Chính xác là vậy. Thế quy tắc thứ hai là?"

Lúc này, kẻ hưng phấn đáp không phải là vẹt vàng mà là Shema. Gã vỗ tay bốp một tiếng to đùng: "Mỗi ngày làm người xấu, cả đời làm người xấu!"

"Sai rồi!" Minh chủ đại nhân lắc đầu: "Đó là khẩu hiệu."

"Sai rồi, sai rồi!" Vẫn là vẹt chu mỏ.

Đại trưởng lão, quý bà sang chảnh hất tóc, ném ra đáp án nghe thiệt ngứa mông: "Gặp người giàu, đánh! Gặp người nghèo, cướp!"

Bạch Lạp Sa: "..."

Tôi có nên bắt mấy người chép phạt không đây?

Thân là tín đồ của Liên Minh, ấy thế mà những quy tắc cơ bản lại chẳng nhớ được!

Bạch Lạp Sa triệt để câm.

Muốn giáng chức bọn họ quá.

"Ngốc tử này!" Áo Tôn Trung Quốc giơ tay vỗ gáy Hải tặc.

Ông ta giương giọng hùng hùng hổ hổ: "Quy tắc thứ hai, cướp của nghèo, chia cho người giàu."

"Cướp của nghèo, chia giàu!" Vẹt vàng vẫn không quên sứ mệnh thần thánh của mình, oang oang kêu to.

"..."

Bạch Lạp Sa liếc nhìn Đậu Xanh - kẻ cuối cùng chưa lên tiếng.

"Cậu có ý kiến gì không?"

"Dạ..."

Tam trưởng lão bị ánh mắt của Minh chủ đại nhân giày vò.

Bèn ra vẻ học sinh ngoan, nhóc e dè đáp: "Quy tắc thứ hai, thưa Minh chủ, không giết người vô tội."

"Đúng vậy." Quả là con ngoan trò giỏi.

Bạch Lạp Sa gật đầu, nghiêm giọng nhíu mày.

Nhìn qua đám trưởng lão: "Ngoại trừ Đậu Xanh ra, tôi yêu cầu các vị về chép lại bản quy tắc một trăm lần."

Nhị vị trưởng lão: "..."

"Được rồi, giờ tôi sẽ cho thêm quy tắc mới. Nhiệm vụ của mấy vị là phổ cập thêm quy tắc này cho các môn đồ khác. Việc này liên quan đến toàn bộ sự sống còn của Liên Minh đấy, nghe không?"

Đoạn, cô phất tay, trên không trung hiện lên một bảng điện tử ảo.

Lọt vào tai hai chữ "sống còn", các vị trưởng lão nhất thời đều ngồi thẳng lưng trở lại.

Ánh mắt chớp chớp mang theo vẻ chăm chú.

Hai tay đan vào nhau, đặt trước mặt.

Trông cứ như bọn họ đang tham gia cuộc họp của các nguyên thủ Quốc gia vậy.

Đối với những biểu hiện như thế này của chư vị trưởng lão, Bạch Lạp Sa gật đầu, bày tỏ cô rất hài lòng.

"Cũng không có gì quan trọng. Nhưng các người tuyệt đối không thể dây dưa với những cái tên sau đây tôi viết trên bảng. Tuyệt đối không!"

Ba chữ "Tuyệt đối không!" được nhấn thật mạnh!

Dứt lời, Bạch Lạp Sa nhanh nhẹn gõ ra mấy cái tên trên bảng.

< 1, Vương Hoằng.

2, Cố Quý.

3, Phernom.

4, Bạch Kiêu. >

Gõ đến đoạn cuối, Bạch Lạp Sa khoanh mực đỏ.

< Đặc biệt không thể đắc tội: Khương Diệp. >

Nha, bé thụ là cục cưng bảo bối trong lòng mấy anh công.

Được mấy ảnh cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Đắc tội một tên công cũng không sao, cũng không tới mức nào.

Nhưng nếu tổn thương gì tới bé thụ rồi, mấy anh công liên thủ với nhau...

Dưới sức mạnh trâu bò cùng với quang hoàn của nhân vật chính như vậy, chỉ sợ là cái Liên minh tép riu này của cô sẽ bị vùi dập thành rác mất a.

Mấy đại nhân vật này...danh tiếng phi thường vang dội.

Đương nhiên các vị trưởng lão đều đã nghe qua danh tiếng.

Bọn họ tức khắc hiểu lý do vì sao Minh chủ phải e ngại....

Cơ mà...

"Minh chủ?" Đại trưởng lão không hiểu: "Khương Diệp là ai?"

Bạch Lạp Sa vuốt cằm, chỉ tay vào cái tên Khương Diệp.

Thẳng thừng quăng bom, một chút chướng ngại tâm lý đều không có: "Một Omega cải trang làm Alpha. Là kĩ sư viên trực thuộc học viện Tinh Hải. Có quan hệ mật thiết với bốn vị đại nhân trên. Đây là người duy nhất không thể đắc tội."

"Quan hệ mật thiết?" Tôn Trung Sơn trầm tư gãi râu: "Là quan hệ thế nào?"

Hải tặc cũng không hiểu.

Đương nhiên, Đậu Xanh nhỏ tuổi lại càng không hiểu.

Bạch Lạp Sa cũng không biết tả thế nào.

Tính theo chủ tuyến thế giới, sau khi Bạch Kiêu đào tẩu, đi qua Trùng Tinh, bèn cứu được bé thụ.

Bé thụ khi đó đang bị cầm tù bởi Phernom.

Sau khi cứu bé thụ ra...

Sẽ tới tình tiết bạch bạch bạch!

Ây, H văn mà!

Mặc dù không biết việc Bạch Kiêu bỏ trốn sớm hơn một tháng có gây ra sự thay đổi gì không...

Thôi bỏ đi!

Bạch Lạp Sa vỗ bàn, cảnh cáo: "Nếu trong liên minh, có kẻ nào đắc tội với mấy vị trên, lập tức bài trừ hắn cho tôi. Tôi không cần những thuộc hạ ngu xuẩn như thế."

Minh chủ né tránh vấn đề, xem ra cái tên họ Khương này không thể dây vào thật.

Các vị trưởng lão gật đầu, lục tục đứng dậy xin cáo từ.

Trước khi ra khỏi cửa, Shema lấy lòng, đem vẹt vàng tặng Bạch Lạp Sa.

Cô gật đầu cảm ơn gã.

Nha, mồm mép của con vẹt này khiến cô cảm thấy thích thú vô cùng.

Nó còn là vẹt máy nữa.

Nuôi dễ hơn mấy con khác.

Một tuần sạc một lần là ổn.

...

"Vẹt kia ngự ở trên tay, thế gian này ai đẹp dường như ta?"

Vẹt vàng nghiêng đầu, theo lời nói đã được cài đặt, vẫy vẫy đôi cánh đầy lông: "Xưa kia nàng đẹp nhất trần, thế gian nào có kẻ nào đẹp hơn."

Nhận được câu khen ngợi ưng ý, Bạch Lạp Sa bèn sung sướng ngẩng đầu, cười rộ lên.

"Ha ha ha... Lương Tâm, miệng ngươi thực ngọt."

Vẹt Lương Tâm: "Nàng đẹp đến độ hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh. Hỏi trên thế gian ai đẹp như nàng?"

"Đương nhiên là không có ai rồi!" Bạch Lạp Sa ra vẻ đúng đắn đáp, ngắm ngắm mặt mình trong gương...

Tóc đen, mắt đen, gò má lại điểm chút tàn nhang...

Rất đẹp...

Nhưng cô nhớ dung mạo cũ của cô...

Mái tóc vàng óng...

Và đôi mắt xanh dương...

Đôi mắt tượng trưng cho sự thánh khiết của một thiên thần...

Hời, dẫu cho cô đã là một thiên sứ bị vấy bẩn...

[ Hoang tưởng! ] Thần Đèn khoanh tay hừ lạnh: [ Nhóc còn định chết rú trong nhà bao lâu nữa? ]

Một tuần!

Tròn một tuần!

Một tuần Bạch Lạp Sa ngồi trong nhà tự kỷ với con vẹt này!

Mẹ nó! Thần Đèn cảm thấy con nhóc này sắp bị tâm thần đến nơi rồi a!

Ở trong nhà tròn một tuần chỉ để dạy một con vẹt cách khen mình???

Má nó điên!!!

Đáng buồn là lão cũng sắp bị điên theo rồi này!

"Gì chứ! Cụ đi trồng cây chuối một mình đi. Tôi yêu thương bản thân thì sao? Tôi chính là muốn ở trong phòng cả đời đấy! Hứ!"

[... ] Tiểu thiên sứ cái quỷ!

Nhóc con phải gọi là tiểu ác ma!

Hứ hứ mẹ nhóc ấy mà hứ!