[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 44: Nỗi khổ của một Omega (19)



Tầng một hội sở Đầu Lâu.

Bạch Lạp Sa hạ kính râm xuống, gương mặt xinh đẹp đạm nhạt liếc gã canh cửa đứng chặn mình.

Cô thở dài...

Hôm nay cô đã thở dài rất nhiều lần đấy, biết không?

"Nha..." Mỗi khi tính tình cô không tốt, thì đảm bảo thái độ nói chuyện của cô đối với người lạ cũng không tốt theo.

Đây là thói quen xấu rồi!

Nhưng lại không có sửa được.

Giọng điệu Bạch Lạp Sa rất không khoẻ, ánh mắt ngạo mạn nhìn gã canh cửa.

"Anh bạn là thùng rác từ đâu tới? Lại có gan chặn cửa tôi?"

"Xin cô xuất trình thẻ. Hội sở chỉ cho phép những người có thẻ mới được vào."

"Thời đại nào rồi còn dùng thẻ chứ! Nhìn tôi giống người không thể đi vào hội sở vậy ư?"

Bạch Lạp Sa thực sự bực bội...

Từ trước tới nay, cô nào có bao giờ chịu qua kiểu đãi ngộ thảm hại này?

Bị chặn ở cửa?

Nam chủ hai, muốn bản Minh chủ đánh nhau tại đây hay gì?

Còn cố tình gây khó dễ cho cô?

"Đúng vậy." Gã canh cửa đưa ánh mắt liếc ra sau lưng bé Sa.

Bé Sa hoài nghi, nhìn theo tầm mắt gã ta.

Ừm, chuyến đi này Bạch Lạp Sa chỉ mang theo hai thuộc hạ thân tín.

Đương nhiên, hai người đó, một là Đại trưởng lão, quý bà Alpha sở hữu một vẻ ngoài hiền hoà và Tam trưởng lão, một đứa bé quỷ quyệt, thích mạo danh lớp vỏ trẻ con của mình hòng đánh lừa, nhân cơ hội bắn vỡ sọ đối thủ.

Ôi, nhìn qua, bọn họ một người trông như bà lão nhà hàng xóm, một người giống đứa bé ngây thơ đáng yêu...

Chẳng có lực sát thương gì sất!

Bộ anh bạn đứng gác cửa này không biết thế nào là giả heo ăn thịt hổ a?

"Bọn họ đều là người của tôi."

"Hội sở không cho phép mang trẻ em và bà hàng xóm đi vào."

"..." Mắt nào của ngươi thấy Đại trưởng lão anh minh thần võ là bà hàng xóm...

Ừm, xác thực rất giống bà hàng xóm!

Nếu dùng một chữ để miêu tả tình huống lúc bấy giờ của cô..

Thì chữ "nhục" nghe thích hợp nhất!

Không giữ được trạng thái bình ổn nữa, Bạch Lạp Sa quay đầu, bảo Đậu Xanh: "Gọi họ Cố kia lăn ra đây!"

"Minh chủ, chúng ta không có phương thức liên lạc của hắn."

"..." Iem đành phải xin lỗi bản thân một lần mới được!

Cảm thấy chính mình thiệt quê một cục quá đi!

Hùng hùng hổ hổ kéo người tới trụ sở nhà người ta!

Kết quả là bị một con mẻ ất ơ củ chuối từ xó xỉnh nào chui ra chặn cửa.

Đáng ghét là cô không thể phát hoả chứ!

Ai bảo Đại Tứ với Lão Nhị đang ở trong tay người ta cơ!

...

Tổng bộ hội sở.

"Này..." Gương mặt Bạch Kiêu, giọng điệu Bạch Kiêu, và cả sợi tóc của Bạch Kiêu đều thể hiện ra mấy chữ bự tổ chảng kiểu: "Ông đây rất mất hứng!"

Ánh mắt xét nét nhìn Cố Quý: "Cậu có ý gì?"

Trong màn hình điện tử trước mặt bọn họ, máy quay quay lại cảnh tượng trước cửa hội sở.

Anh coi cái dáng vẻ cứng đơ y khúc gỗ kia của tên gác cửa...

Rồi lại coi cái dáng vẻ "ngậm bồ hòn làm ngọt" của Omega bé bỏng mà mình hằng thương yêu...

Tâm đều muốn đau rồi!

Ngoại trừ anh ra, từ khi nào cô dám cho một tên gác cửa hèn mọn vẻ mặt nịnh nọt này?

Cô nên tươi cười như thế với anh!

Với anh!

Không phải với cái gã gác cửa kia!

"Gì thế?" Cố Quý xoay một vòng trên ghế, hai chân tùy tiện đung đưa.

Hắn ta cười đểu, nhìn sắc mặt thối hoắc của ông bạn mình: "Mới gây khó dễ cho người ta một tí, cậu đã vội rồi?"

Tầm mắt nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần qua màn hình video...

Chỉ là một góc quay nhỏ bé, song lại không thể nào lột tả hết vẻ đẹp của cô ả...

Cố Quý thầm bĩu môi...

Hoá ra Bạch Kiêu thích mặt hàng gái đẹp thế này?

Cơ mà xinh đẹp thì sao chứ?

Hắn vẫn ghi thù vụ năm ngoái cô ả khiến hắn bẽ mặt đấy thôi.

Không hổ là huynh đệ chơi với nhau từ thuở tấm bé, Bạch Kiêu thoắt cái đã nhìn thấu ý đồ xấu của Cố Quý.

Anh nghiêm mặt: "Cậu muốn gây khó dễ cho em ấy hả? Không nể mặt tôi sao?"

Ha hả? Cậu với cô ả có quan hệ gì sao mà tôi phải nể mặt?

Bụng dạ thì châm biếm nghĩ vậy, ngoài mặt cũng không quên chế giễu.

"Cậu tiếc hả? Người ta mà chưa gấp mà cậu đã gấp? Gấp cái quỷ í!"

Bạch Kiêu nhìn chằm chằm họ Cố, vươn tay vỗ vai hắn, quái dị cười: "Không nể mặt tôi thật à?"

Cố Quý: "..." Hắn chỉ là muốn gây khó dễ cho cái nữ nhân không biết tốt xấu kia một chút!

Chỉ một chút thôi...

Cơ mà cái gia hoả Bạch Kiêu này không cho phép hắn làm a.

"Được rồi!" Cầm di động lên, đánh một cuộc điện thoại, Cố Quý cười ẻ: "Người của cậu, cậu đau lòng chứ gì! Lão tử không gây khó dễ cho cô vợ nhỏ nhà cậu nữa, hài lòng chưa?"

Cô vợ nhỏ...

Ba chữ này, tức khắc đánh thẳng vào tim Bạch Kiêu...

Bản mặt âm u yêu ma quỷ quái ban nãy đảo một cái, bèn hoá thành vũng nước xuân, dạt dào hơi thở của sự hạnh phúc...

Cố Quý: "ಠ,_」ಠ" Hắn không hiểu!

Thật đấy!

Đã rất nhiều lần, hắn muốn bổ não cái tên họ Bạch này ra để coi anh ta nghĩ gì.

...

Vào khoảnh khắc Bạch Lạp Sa quyết dùng tới vũ lực để xông vào hội sở...

Thì người của Cố Quý đã đi xuống...

Tiếp đãi chậm chạp như thế, đáng đánh đòn!

"Bạch Minh chủ! Tiên sinh nhà chúng ta cho mời!"

"Ừ." Bạch Lạp Sa theo tên thuộc hạ của Cố Quý đi vào thang máy.

Đại trưởng lão cùng Đậu Xanh tính đi theo cùng...

Nhưng rất nhanh, tên thuộc hạ đã giơ tay ngăn cản.

Gã nghiêng đầu, nở nụ cười theo tiêu chuẩn vô cùng chuyên nghiệp: "Rất tiếc thưa Bạch Minh chủ, tiên sinh nhà chúng ta mong ngài không dẫn người theo, được không?"

Mẹ kiếp! Mở miệng ra là "tiên sinh nhà chúng ta".

Đóng miệng lại cũng "tiên sinh nhà chúng ta".

Làm như tiên sinh nhà các ngươi là sinh vật thần thánh ấy.

Đại trưởng lão nhíu mày, mặt già mọc nếp nhăn: "Minh chủ, thế này..."

Minh chủ là một Omega, mặc dù tính tình thông minh tài ba...

Nhưng Omega chung quy vẫn chỉ là một Omega...

So với đám Alpha hay Beta kia, năng lực thể chất lẫn tinh thần là khác bọt hoàn toàn...

Bạch Lạp Sa coi dáng vẻ mẹ già của Đại trưởng lão, tặng cho bà một cái gật đầu: "Ở đây đợi tôi, đừng gây chuyện."

"Dạ..." Đậu Xanh nhu nhuận đáp.

Cửa thang máy đóng lại...

Chà, không biết tiếp theo có gì đặc biệt xảy ra không ta?

_________________________________

Năm nay trẫm lớp 12, đương nhiên viết truyện cũng sẽ khó khăn hơn trước.

Sẽ ra ít chương hơn, còn tùy hôm.