[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 48: Nỗi khổ của một Omega (23)



Bạch Kiêu cầm đâu ra bộ điều khiển rồi nhấn nút...

Vòng eo đang bị trói buộc của Bạch Lạp Sa tức khắc được thả lỏng...

Tiếp đó, anh ta lại nhấn cái nút khác...

Tức khắc, chiếc bàn giải phẫu mà cô đang nằm bèn dựng nửa phần trên lên. Khiến cho thân thể cô tạo thành một tư thế ngồi vuông góc chín mươi độ.

Bạch Lạp Sa không hiểu trong hồ lô của Bạch Kiêu đang bán thứ thuốc gì nữa.

Cô chỉ đành lặng yên giương mắt, xem anh ta đang làm cái thứ trò quỷ nào.

Ai dè được, đang bình đang thường, đang yên đang lành, đùng một cái, anh ta lấy ra một chiếc bút dạ, vẽ lung ta lung tung trên cổ chân cô. Chọc cho Bạch Lạp Sa cảm thấy nhột hết cả người.

Bạch Kiêu chuyên tâm vẽ đường cắt trên lớp da thịt mịn màng của cô ấy.

Thực tế, với năng lực của anh, anh không cần phải vẽ vẽ những đường cắt trên cô thế này.

Trước đây anh khinh thường công cuộc chuẩn bị đường phẫu thuật...

Tại vì...đối với những kẻ bị Bạch Kiêu quăng lên bàn phẫu thuật, anh không có hứng thú để cho chúng sự dịu dàng của mình.

Con mồi để chơi đùa thôi, không nên dây dưa lâu...

Thế nhưng đối với bảo bối Omega bé bỏng của mình, anh muốn dành cho cục cưng sự tỉ mẩn cùng chăm chút nhiều nhất có thể.

Anh tự tin với năng lực của mình, song điều đó không có nghĩa là đối với cô anh thực hiện qua loa có lệ.

"Nào!" Đem đầu bút chọc nhẹ vào lòng bàn chân Bạch Lạp Sa, khoé mắt Bạch Kiêu comg cong: "Đừng ngọ nguậy, tôi không muốn vẽ lệch đâu."

Bé Sa coi cái điệu bộ dò xét chân mình của người đàn ông, ngón chân cô lại ngọ nguậy thêm mấy cái nữa.

"Anh định làm gì thế?" Trời ơi, Bạch Kiêu bộ đang tổ chức nghi thức tà đạo à?

Trông anh ta rất giống mấy môn phái hắc ám đó nha.

Người đàn ông không có trả lời cô, anh híp mắt đen lại, ánh mắt không dời nhìn ngón chân cô ấy...

Một người phải đẹp đến đến độ nào, mà đến cả từng ngón từng ngón chân của cô cũng hoàn hảo đến vậy?

Những ngón chân trắng trẻo nộn nộn, màu trắng nõn tựa viên ngọc châu xinh đẹp nhất nơi đáy biển cả...

Nghĩ đến, chỉ phút chốc nữa thôi, làn da trắng sáng của cô sẽ bị vấy bẩn bởi máu tươi...

Dưới lớp khẩu trang, Bạch Kiêu lại nuốt nước bọt một lần thêm một lần...

Máu của em sẽ có vị như nào ta?

Anh tự hỏi...

Sau đó đầu óc lại tự đưa ra một quyết định mà mình cho là đúng đắn.

Có lẽ tí nữa...

Anh có thể thử một chút...

Một chút thôi...

Đáy mắt vốn luôn mang theo vẻ ôn hoà bỗng chốc loé lên một tia khát máu...

Bản chất của một gã ăn thịt...thật khó để thay đổi.

Khoảnh khắc mà người đàn ông cầm dao lên rồi chuẩn bị kề sát cổ chân mình...

Bạch Lạp Sa bèn biết nguy rồi...

Cha nội này chơi kì ghê!

Muốn giết người là phải cắt vào cổ ấy, cắt vào động mạch cổ ấy. Chứ đời nào lại đi cắt chân đâu?

Bộ đây là lần đầu người anh em này giết người à? Cô chưa có giết người bao giờ, nhưng kiến thức lên lớp cô vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay nhé!

Tác giả Quàng sạn thô bạo giơ tay vỗ bàn, tức giận bày tỏ, trẫm chỉ muốn quẳng quả dưa hấu ném vỡ đầu nữ chính thôi!

Tới lúc nào rồi cô còn phán xét cách làm việc của người ta thế?

Mạng sống của cô đang ngàn cân treo sợi tóc kia kìa!

Sống lạc quan quá hình như cũng không ổn!

Thôi được rồi, tâm tình của tác giả thế nào thì kệ mẹ tác giả.

Đằng nào bả cũng không phải nhân vật chính của bộ truyện này.

Chúng ta trở lại vấn đề với Bé Sa nhé!

Bạch Lạp Sa mở to mắt, chỉ có thể hoang mang trợn mắt, ánh nhìn bất lực đối với gã nam chủ bệnh tâm thần biến thái Bạch Kiêu sắp sửa xẻo chân mình...

Kèo này nếu cô còn cơ hội sống sót trở về.

Nhất định rồi, cô sẽ chạy khắp nơi để đi đâm đâm thọt thọt Cố Quý mới được!

Là tại gã mà cô mới bị nhốt trong cái cạm bẫy khốn khổ này!

Phi, sống không mang thù, đời không nể! ( Đừng ai học theo bé Sa nghen. =)))).

Lưỡi dao đưa ra giữa chừng, bàn tay của Bạch Kiêu khẽ khựng lại.

Anh ta khựng lại rất lâu...

Tay vẫn giữ nguyên tư thế đó...

Nếu không phải hơi thở anh vẫn còn, chắc Bạch Lạp Sa tưởng chừng anh đã hoá thành bức tượng đá rồi mất.

Bạch Kiêu im lặng quá lâu, đủ để khiến cô cảm thấy quỷ dị...

Chần chừ hồi lúc, cô mới hoài nghi hé môi gọi tên anh...

"Bạch Kiêu..."

Keng!

Lời còn chưa nói xong, con dao nhỏ trên tay anh đã rơi xuống nền đá lạnh lẽo.

Mà Bạch Kiêu, cũng không có đem con dao nhặt lên.

Anh chợt ngẩng đầu phắt lên cái, ánh mắt u ám tận cùng gắt gao nhìn thẳng mắt cô...

Trong một giây mắt đối đó, lồng ngực Bạch Lạp Sa bỗng dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn...

Nhưng nhiều hơn hết, là hiện tại cô khó hiểu.

Ánh mắt lúc này của Bạch Kiêu rất khác lạ...

Mới nãy thôi, đôi mắt anh luôn ánh lên sự ngọt ngào mềm mại, ánh mắt đó là một đôi mắt biết cười, thoạt nhìn khiến người ta nghĩ, anh thật là một chàng trai dịu dàng làm sao!

Nhưng thoáng chốc, anh ta bèn lật mặt, tốc độ lật gì mà còn nhanh hơn cả tốc độ thủ khoa lật sách.

Bạch Lạp Sa không thể nhìn thấu được cảm xúc phức tạp của anh...

Trời ạ! Hoá ra trên đời cũng có lúc đàn ông khó hiểu hơn phụ nữ.

Bạch Kiêu cũng không cho bé Sa có cơ hội nhìn thấu cảm xúc hỗn loạn của anh, bèn thẳng thừng quay lưng sải bước bỏ đi luôn...

Không lời nói...

Cũng chẳng có ý định thả trói cho cô...

Bé Sa: "..."

...

Tâm trạng Bạch Kiêu ngũ vị tạp trần, anh không đi đâu xa mà chỉ đơn giản sang thư phòng kế bên, chậm rãi ngồi phịch cái trên ghế sô pha, gương mặt vô hồn thẫn thờ...

Đáy mắt ẩn nhẫn sự hắc ám...

Hai tay hơi gồng lên, siết chặt thành nắm đấm...

Lồng ngực phập phồng...

Hiển nhiên, anh đang kìm nén cơn tức giận động trời....

"A..."

"A ha ha..."

Khoé mắt người đàn ông mơ hồ hiển hiện ánh nước, anh bật cười méo mó.

"Chết tiệt! Ta đang làm gì thế này?"

[ Ngài đang định tổn thương nàng ]" Giữa không trung, giọng điệu than thở của Thần Đèn truyền xuống: [ Phất Lai Minh! ]

Bạch Kiêu kinh tởm nhìn hai bàn tay mình. Anh nghiến răng nghiến lợi, đối với giọng nói ban nãy của Thần Đèn mà thấy u oán tận cùng.

"Sao ngài không triệu hồi ta sớm hơn?"

Anh căm giận, giận Thần Đèn một, lại giận chính mình mười...

Vừa nãy, chỉ một khắc nữa thôi, anh suýt chút nữa lại đẩy Lạp Sa xuống Địa Ngục...

Đối với việc chính tay mình mém xíu tiễn người mình yêu mấy chục vạn năm lên Tây Thiên, Bạch Kiêu hoảng muốn chết...

Thần Đèn vuốt râu, từ chối trả lời.

Ban đầu lão tưởng đây chỉ đơn giản là trò chơi tình thú giữa hai vợ chồng bọn họ thôi...

Mấy cặp đôi yêu đương ấy à, đều phải có tình thú mới vui!

Bố ai lại ngờ tới được, Bạch Kiêu ấy thế mà thực sự muốn đem chân bé Sa đi cắt thật!

Hết cách, lão mới đành triệu hồi họ Phất chết dẫm kia lên chứ bộ!

Lão ra vẻ trưởng bối đạo mạo, tốt giọng giáo huấn.

[ Phất Lai Minh, thần cách Bạch Kiêu này của ngài cũng quá tàn nhẫn đi! Ngài nhớ thần cách tên Khương Trạch ở kiếp trước của ngài không? Ôi, mấy kiếp sau nhìn người ta mà học hỏi. ]

Bạch Kiêu vuốt trán đầy phiền não...

Nhẹ nhàng đứng dậy, bước đến chiếc gương...

Anh vuốt nhẹ mặt gương, cố khắc chế tâm tình tồi tệ muốn đem mặt gương đập nát...

Mà ở trong mặt gương, dáng vẻ phản chiếu lại là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ...

Người đàn ông ở mặt gương bên kia, thân hình cùng vóc dáng có chút điểm tương đồng cùng Bạch Kiêu...

Chàng ấy khoác lên người một chiếc áo choàng màu đen viền thêu cành nguyệt quế màu bạc hoa lệ.

Mái tóc màu ánh kim, khác hoàn toàn với màu tóc đen nhạt nhòa này của anh...

Cộng với ngũ quan điển trai tựa tác phẩm mà Thượng Đế điêu khắc lên kia...

Đôi mắt xếch hẹp dài, một đôi con ngươi nhuốm trọn sắc xanh thanh khiết giả tạo...

Quả là trần thế không một ai sánh nổi...

Xác thực, đúng là không một ai sánh nổi thiệt!

Bạch Kiêu đứng trước gương cong môi cười quỷ quyệt, anh chớp mắt một cái.

Y như rằng hình phản chiếu trong gương cũng chớp mắt theo...

Trong vòng một cái chớp mắt...

Đôi mắt xanh ngọc kia dần dần tan biến...

Sắc đỏ của màu máu hiện lên, bao trùm lấy con ngươi...

Ác quỷ thực sự đã trở về...

Bạch Kiêu rất hài lòng với dáng vẻ trong gương của mình, giọng điệu không cảm xúc hỏi Thần Đèn.

"Ta được phép lưu lại đây bao lâu?"

[ Một tiếng. ]

"Một tiếng..." Anh cúi đầu: "Cũng đủ rồi."

So với vạn năm thương nhớ kia, một tiếng bên nàng cũng đủ rồi.