[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 50: Nỗi khổ của một Omega (Hết)



Một cái tên biến thái khùng điên mới nãy thôi còn muốn mang bạn đi áp chảo nướng mật ong...

Nay bỗng đòi rửa chân cho bạn?

Là bạn, bạn có cảm động không? Có gớt nước mắt khi cảm thấy bản thân thật may mắn không?

Là bé Sa, bé Sa thẳng thừng nói không nhé!

Thay vì thấy may mắn đội ân các thứ các thứ, cô thấy sợ vãi moè ấy.

Ủa ôi, ngay khi Bạch Kiêu đề xuất muốn rửa chân dùm cô, Bạch Lạp Sa đã nghĩ rằng...

Vị tiên sinh này phải chăng muốn đem đôi chân thần thánh của cô rửa sạch hòng gặm sống?

Nói chung, suy nghĩ của bệnh tâm thần, người thường bé đây thật theo không nổi.

Bạch Lạp Sa cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy vạt váy, ánh mắt nghiên cứu đầy xét nét vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cúi mình đối diện.

Vẻ mặt cô lúc này cứ như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh ăn pizza vậy. ( Tại ở Tinh Tế người ngoài hành lang rất ghét ăn pizza 🍕.)

Bàn tay của Bạch Kiêu ôn nhu nâng niu chiếc bàn chân bé nhỏ của người phụ nữ.

Anh tỉ mẩn cọ rửa đến từng kẽ từng kẽ ngón chân cô.

Những ngón chân xinh xẻo nộn nộn dính thêm một lớp nước vào, trông nó thiệt oánh nhuận hồng hào làm sao!

Nhìn từ góc độ nào, ngón chân Bạch Lạp Sa cũng giống y một viên thạch rau câu mềm mại bóng nước. Nó dường như sở hữu một ma lực kì lạ vậy, dụ dỗ người ta dâng lên niềm khao khát được nếm một miếng. ( Con rể à, chỉ có mình con nghĩ thế thôi, chứ đời này không có mẻm nào lại coi ngón chân của ny là thức ăn đâu. ¯ಠ_ಠ/¯).

Bạch Kiêu cố bỏ qua cơn đói liếm đang rục rịch nhảy lên trong lòng, đem chân bé cưng mình sấy cho khô ráo.

Trước khi buông tay, anh ưu nhã đặt lên mu bàn chân nõn mềm của Bạch Lạp Sa một nụ hôn nhè nhẹ...

Chọc ngứa tâm can...

Hại cho khoé miệng thiếu nữ có xu hướng co quắp lại, theo phản xạ không điều kiện, cô muốn rụt chân về.

Lúc này, Bạch Kiêu cũng đành chiều lòng bé cưng, thả tay...

Đoạn tiếp theo, anh ta muốn bế cô, nhưng chân bé Sa đã hết tê từ thuở nào rồi.

Cô ấy nhanh ton tót đứng dậy, như một chú thỏ, nhảy bật sang chỗ khác.

Bạch Kiêu cũng chỉ đành cười trừ, hai tay đút túi, ánh mắt ngọt ngào nhìn cô...

Dùng hai chữ "ngọt ngào" dường như không thích hợp để miêu tả trạng thái của một gã đàn ông cao to cho lắm...

Thế ai đó làm ơn hãy giải thích cho cô biết đi!

Tại sao cô lại có thể nhìn thấy được một lớp không khí bong bóng màu hồng đang bao quanh người nam chủ bốn chứ?

Thôi được rồi!

Bỏ qua!

Bé Sa chỉ có thể tùy tiện quăng ra một cái kết luận.

Thần kinh giả bộ thâm tình a~!

"Bạch...Ừm, Cố tiên sinh trước đấy chỉ yêu cầu tôi gặp anh thôi, thế nên giờ tôi xin được cáo từ nhé." Bạch Lạp Sa nằm mơ cũng muốn mình thoát khỏi đây ngay tắp lự.

Nhưng Bạch Kiêu lại không thèm giữ mặt mũi đàn ông gì, tự mình đứng chắn trước cửa cản cô.

"Ở lại ăn một bữa, không được sao?"

Còn nửa tiếng nữa, là anh phải đi rồi...

Một khắc cũng không muốn dời xa em...

Bạch Lạp Sa: "..." Lần đầu gặp một kẻ sát nhân muốn mời con mồi ăn cơm.

Có quỷ a!

Bạch Kiêu chỉ cần liếc mắt cái cũng biết được cô nghĩ gì, anh cong khoé môi: "Ăn xong tôi sẽ cho em về."

Anh ta vừa dứt lời, trên trán bé Sa cơ hồ nhảy ra mấy chữ "Nhìn ta dễ lừa vậy ư?"

Quả là tâm linh tương thông, Bạch Kiêu liền tiếp câu trả lời: "Tôi hứa với em, sau khi ăn xong, tôi sẽ thả em về."

"Tôi lấy gì để tin anh?" Này nha, cô đã nhảy vào bẫy lửa của Cố Quý rồi, dựa vào đâu ép cô nhảy thêm vào cái bẫy do Bạch Kiêu giăng ra nữa chứ?

Bạch Kiêu cười càng thêm rạng rỡ, so với các vì sao còn loá mắt hơn.

Anh quyết tuyệt: "Em không thể từ chối."

Em từ chối, em sẽ không thể ra khỏi đây.

Bạch Lạp Sa: "..."

Đứng trong địa bàn của người ta, không thể không cúi đầu.

Quá trình ngồi ăn cơm tán tỉnh xin được lược bỏ một ngàn chữ.

Sau khi ăn xong bữa tối tình yêu lãng mạn với Bạch Kiêu, Bạch Lạp Sa cảm thấy sức lực tinh thần của mình dường như sắp cạn kiệt xói mòn rồi.

Mèn ơi! Cô muốn về!

Nhưng cô vẫn bị bức ép ở lại a!

Giải quyết xong xuôi bữa cơm, vẫn còn năm phút cuối, tâm tình Bạch Kiêu càng chập chùng lên xuống.

Anh nhìn người thiếu nữ cố ngồi cách xa mình ở bên cạnh...

Bèn nhẹ nhàng kéo cô vào lòng ôm ôm...

Bạch Lạp Sa nín nhịn: "Ăn xong cơm rồi liệu tôi có thể..."

"Một chút!" Không để cô nói cho hết câu, người đàn ông đã buồn bã cắt lời: "Cho tôi ôm em một chút thôi."

Thời gian... sắp hết...

Mặc dù không hiệu vì sao biến thái Bạch Kiêu này lại đột ngột tỏ ra kì quái như vậy.

Thế nhưng bé Sa cũng không phản kháng anh, để mặc anh ta ôm vào ngực.

Thanh âm trái tim đập nhịp nhàng, trầm ổn của anh, cô có thể dễ dàng nghe thấy...

Chỉ cần anh mở miệng, lồng ngực của anh sẽ hơi hơi rung động.

"Lạp Sa à..." Khoảnh khắc từng giây phút cuối cùng đếm ngược, Bạch Kiêu nhẹ nhàng nâng cằm cô lên...

Hôn nhẹ một cái...

Anh rất thích kiểu hôn này...

Hôn nhẹ nhàng, đối xử với em thật nhẹ nhàng, vì em là cả thế giới của tôi.

"Tôi sẽ không tổn thương em đâu. Tin tôi đi."

Tha thiết cầu khẩn...

Ba chữ "Tin tôi đi" rốt cuộc có bao nhiêu chân thành?

Bạch Lạp Sa mém xíu tin tưởng anh, cái gã đàn ông mới nãy thôi còn muốn giết mình.

Cô rũ mi mắt,che giấu tia cười ẻ trong đó...

Môi đỏ bĩu xuống...

Bạch Kiêu lại nhân cơ hội, dán lên môi cô một ngụm.

"Tôi yêu em thật lòng mà."

"Ừ ừ, thật lòng." Bé Sa gật đầu cho có lệ...

Bạch Kiêu: "..." Sao đến cả dáng vẻ em hùa theo tôi cũng đáng yêu đến thế.

Anh khẽ ngậm môi cười...

Về sau, em sẽ hiểu thôi...

[ Hết giờ rồi! ]

"Ừ." Bạch Kiêu nhàn nhạt gật đầu, bàn tay to vẫn lưu luyến không dời mà mơn trớn gò má đẹp của người mình yêu...

Một giây phút đó, khí tức của quỷ hoàn toàn biến mất...

Phất Lai Minh đã không còn...

Bạch Kiêu tay vẫn ôm bé Sa, đôi môi anh vẫn cứ cười cười hạnh phúc...

Ấy thế nhưng, nơi đáy mắt đen hẹp dài của anh, để lộ ra một vài tia mơ hồ...

Hình như...

Tâm tình của anh...dường như có một chút gì đó...lặng lẽ biến đổi.

Hít một hơi thật sâu, ngửi lấy hương thơm của người trong ngực...

Bạch Kiêu liền hiểu ra rằng...

Hoá ra cảm giác này, là muốn nâng niu cô ấy, người con gái duy nhất anh yêu...

Anh thực lòng không muốn tổn hại đến Omega bé bỏng của mình...

Ánh mắt của Bạch Kiêu vô tình đối diện với đôi mắt trong suốt đen láy sâu thẳm, mềm mại tựa làn nước thu thủy của cô...

Nghĩ đến nếu anh thương tổn cô rồi, nên mai cô sẽ không nhìn anh với ánh mắt sáng ngời thế nữa...

Trái tim của Bạch Kiêu tức khắc bèn trở nên nhức nhối, khó chịu...

Đầu óc anh bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Tôi...

Tôi thà giết chết chính mình...

Còn hơn làm hại đến em...

"Lạp Sa..." Bạch Kiêu buông cô ra, anh đứng dậy, nghiêm túc nhìn cô, hùng hồn tuyên bố: "Từ giờ, tôi sẽ công khai theo đuổi em."

Mặt Bạch Lạp Sa nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.

"Ừ, giờ tôi muốn về."

Cô chẳng thèm quan tâm Bạch Kiêu vừa nói gì, giờ cô chỉ muốn về.

Người đàn ông tủm tỉm cười, dán người lại gần ôm eo thiếu nữ: "Để tôi đưa em ra ngoài cửa."

Tôi đưa em về, tiện thể đến nhà vợ ở luôn.

Năng lực tự thay đổi của Bạch Kiêu vẫn rất luôn mạnh mẽ.

Phi, mạnh mẽ cái quỷ, phải gọi là mặt dày mới đúng.