Mau Xuyên Đại Lão: Cứu Vớt Bệnh Kiều Nhỏ Xinh Đáng Thương

Chương 1: Nữ chủ gia bần ở rể



Nữ chủ ở đây là chỉ người vợ, thế giới đầu tiên là thế giới nữ tôn, một nữ có thể có nhiều chồng, người chồng sẽ gọi vợ là thê chủ. Vậy nên người vợ được gọi là nữ chủ. Tóm lại là vai trò nam nữ sẽ được hoán đổi cho nhau trong thế giới này.

------------------------------------------------------------------------------

[ Hệ thống kiểm tra đo lường, ngài đã đạt tới yêu cầu về công nhân của Cục Quản Lý Thời Không, xin hỏi có yêu cầu trói định hay không?]

[Ngài lâm vào hôn mê, theo điều lệ thứ 15 của Thời không pháp lý, hệ thống có quyền tiến hành cưỡng chế trói định.]

[Trói định thành công, xác minh tin tức ký chủ, hiện tại lập tức truyền tống đến thế giới vị diện.]

" Vãn Vãn, Vãn Vãn."

Trong mơ màng, Nam Vãn tựa hồ nghe thấy có người gọi mình, nàng giật giật ngón tay.

" Hừ." Đột nhiên có thanh âm tinh tế của nữ tử vang lên "Nếu đã tỉnh thì đừng có giả vờ, đi thành thân cho ta."

" Thê chủ." Ngay sau đó lại là một giọng nam mềm ấm

"Vãn Vãn vừa mới tỉnh, ngài..."

"Ngươi phải biết rằng, người Minh gia đã tới cửa." Nữ tử không chút lưu tình cắt ngang hắn

"Bây giờ ngươi muốn đổi ý nhưng ta không đồng ý."

Trong mắt nam tử xẹt qua vài tia thống khổ, nếu không phải hắn không có năng lực, Vãn Vãn của hắn sao sẽ bị bức ở rể, trở thành trò cười?

Lúc này Nam Vãn rốt cuộc cũng mở mắt.

Đây là một địa phương cổ kính, trước mắt có hai người đứng, một nam một nữ, tuổi tác không sai biệt lắm đều là 30.

Nam tử diện mạo ôn nhuận, giơ tay nhấc chân để lộ ra một cổ thư hương khí, vừa nhìn đã biết là sinh ra ở thế gia.

Nữ tử diện mạo bình thường, dáng người mập mạp, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với người bên cạnh.

"Ngươi là..." Nam Vãn không phản ứng kịp...

"Vãn Vãn, con làm sao vậy?" nam tử tránh khỏi trói buộc của thê chủ, thẳng tắp hướng về phía nàng

"Ta là cha a!"

"Cha.... Cha?" Nam Vãn lẩm bẩm tự nói.

"Đừng giả vờ." Nữ tử đem hỉ phục đặt lên trên giường

" Mau chạy nhanh lên đi thay y phục."

"Thê chủ, Vãn Vãn nàng....." Nam tử còn muốn tranh thủ một ít thời gian.

" Nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng."

Lúc này một nam tử mặc váy tím, diện mạo kiều diễm bước gót sen chậm rãi đi đến, đánh gãy đối thoại của bọn họ

"Thê chủ."

Hắn duỗi tay, vịn vào cánh tay nữ tử

" Giờ lành đã tới rồi, Vãn Vãn nên lên kiệu hoa."

Nhìn thấy hắn, trong lòng Nam Vãn theo bản năng trào ra một cỗ không vui.

Đây không phải cảm xúc của nàng, nàng căn bản không quen biết người này.

Nam Vãn giơ tay nhìn, trắng nõn tinh tế. Đây cũng không phải tay nàng, trải qua mạt thế, tay nàng sớm đã mọc đầy vết chai.

"Còn không mau đi thay?"

Nữ tử bước tới, bàn tay mập mạp chặt chẽ nắm cánh tay Nam Vãn, cưỡng chế nàng mặc vào hỉ phục đỏ rực.

Sau đó, lại buộc Nam Vãn đi lên cỗ kiệu hoa trước cửa.

Người thật sự không rõ ràng tình huống là như thế nào - Nam Vãn dịu ngoan mà làm theo an bài của nàng.

Kèn Xô-na* một đường diễn tấu, đi vào một tòa phủ đệ hoa lệ.

*Kèn Xô-na (Suona): là nhạc cụ hơi, có bảy lỗ ở mặt trước và một lỗ ở mặt sau.

"Tân nương tử tới rồi, tân lang nghênh kiệu." Theo một tiếng xướng vang, kiệu hoa được hạ xuống.

"Thê chủ." Một đôi bàn tay lạnh băng đến xương đưa vào kiệu hoa, đem Nam Vãn túm ra ngoài.

Trời tháng 3, còn mang theo hơi lạnh.

Khi Nam Vãn vừa bước ra khỏi kiệu hoa, liền có chút rét run, thân thể không kìm được rùng mình một cái.

Người nọ dừng một chút, bàn tay to cầm tay Nam Vãn càng chặt.

Như vậy lại lạnh hơn.

Nam Vãn không rên một tiếng, ánh mắt như dại ra mà nhìn cảnh sắc xung quanh.

Bên đường cỏ màu xanh non rậm rạp sinh trưởng, bông hoa nhỏ không biết tên nhiệt tình lắc lư theo gió xuân, bên tai còn truyền đến tiếng trẻ con cười nói.

Không có khói thuốc súng tràn ngập, không có xác sống khủng bố, không có quỷ dị huyết nguyệt.

Nơi này quả thực là thiên đường nàng luôn mong ước.

"Tân nương sẽ không bị ngu đi!"

"Hẳn là choáng váng, phải biết rằng đây chính là ở rể đó! Người bình thường có ai nguyện ý tới?"

"Đáng thương tân lang kia."

" Bộ dạng kia của tân lang, có thể gả ra ngoài là tốt rồi, đáng tiếc cái gì!"

Minh Ương đứng tại chỗ, đôi mắt nửa khép, lẳng lặng nghe người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.

Hắn tin lời bọn họ nói, rốt cuộc bộ dáng hắn lớn lên thật sự không hợp thẩm mỹ đương thời, thê chủ lại còn là ở rể, là ngốc tử cũng biết, người bình thường ai lại nguyện ý cưới hắn?

"Các ngươi mới choáng váng đó!"

Nam Vãn ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn mọi người.

Nàng chẳng qua ngẩn người một chút, nơi nào choáng váng? Những người này thật sự đáng giận.

Ngũ quan nàng tinh xảo đáng yêu, mặc dù làm biểu tình hung ác cũng không dọa người.

Tầm mắt mọi người sôi nổi chuyển qua mặt nàng.

"Nàng lớn lên thật xinh đẹp."

"Đúng vậy! Nếu là thê chủ của ta thì tốt rồi."

"Tiểu tử Minh Ương này quả thực là vận cứt chó."

Trước đó nói nàng, hiện tại là nói đến người khác. Nam Vãn trở tay nắm lấy tay Minh Ương, tức giận nhìn quần chúng nơi đó.

"Thê chủ, nên bái đường." Thanh âm nam tử thanh lãnh mang theo vài tia khẩn trương hiếm thấy.

"Bọn họ nói ngươi như thế? Ngươi cam tâm buông tha bọn họ dễ dàng vậy sao?" Nam Vãn căm giận bất bình nói.

Nàng quan tâm ta, tâm tình Minh Ương nhiều năm không một gợn sóng hơi hơi dao dộng.

"Không có việc gì, bọn họ chỉ nói một chút mà thôi, lại không ảnh hưởng gì đến ta." Minh Ương nghe được chính mình nói như vậy.

Rốt cuộc nhiều năm qua hắn đều là như vậy. Khi hắn còn nhỏ, nghe được người khác chỉ trích sẽ thấy khó chịu khổ sở, nghĩ lại xem chính mình đã làm sai cái gì. Nhưng sau khi trưởng thành, hắn liền không còn để ý người khác nghĩ gì.

"Vậy buông tha bọn họ lần này. Nếu lần sau còn như vậy, ta liền sẽ không nể mặt mũi của ngươi mà đối với bọn họ thủ hạ lưu tình."

Nam Vãn hừ lạnh một tiếng, nắm tay Minh Ương, trực tiếp bước qua chậu than, đi vào cao đường.

Nể tình mặt mũi của ta sao? Tim Minh Ương đập càng nhanh.

"Nhất bái thiên địa." Thấy bọn đi tới, ti nghi kịp thời lớn giọng tiêm tế hô lên.

Bên cạnh hắn, bà mối mặc một thân hồng bào cười khanh khách nhìn bọn họ.

Nam Vãn nắm tay Minh Ương bái xuống.

"Nhị bái cao đường."

Nam Vãn nhìn đôi phu thê xa lạ trên cao đường, chậm chạm không cúi xuống.

"Thê chủ." Minh Ương nghi hoặc nhìn nàng.

"Haizz, tới đâu hay tới đó." Nam Vãn thở dài một hơi, cúi người xuống bái.

" Phu thê đối bái."

"Đưa vào động phòng."

Theo lý mà nói, Nam Vãn hôm nay vốn nên đón khách. Nhưng bởi vì nàng ở rể, không phải chủ nhân phủ đệ, cho nên trách nhiệm đón khách chuyển qua Minh Ương.

"Thê chủ, ngài nghỉ ngơi đi, Minh Ương đi một chút sẽ trở lại."

Nam Vãn gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

Thấy nàng nghe lời như vậy, khóe miệng Minh Ương nhịn không được gợi lên một cái tươi cười điềm đạm.

Thê chủ nhà bạn tốt của hắn cũng là ở rể, nhưng lại không dễ ở chung như thê chủ của hắn, ngày đó thành hôn còn nháo muốn đón khách, khiến bạn tốt mấy lần không xuống đài được.

So sánh với nhau, vẫn là thê chủ nhà hắn thiện giải nhân ý*.

Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người.

Nghĩ vậy, độ cung trên khóe miệng Minh Ương càng rõ ràng. Ngày sau nếu có cơ hội, hắn nhất định phải đi nhà bạn tốt kia khoe khoang một phen.

Nhìn người đi xa, Nam Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đứng dậy đóng cửa phòng, xác nhận bốn phía vắng lặng mới kêu gọi hệ thống xuất hiện chớp nhoáng trong đầu nàng vài phút trước.

" Ngươi vừa rồi nói nhiệm vụ là cái gì?"

[ Thân ái, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản nga! Chính là xuyên qua các vị diện, cứu vớt những cái đó vai ác tiểu đáng thương nha!" Hệ thống vui sướng online.

Nam Vãn nghe xong lại có chút nghi hoặc

"Cứu với như thế nào?"

[Chính là dùng sức sủng, tốt nhất đem bọn họ sủng không biết trời cao đất dày.]

Nam Vãn: "??? Ta thấy người giống như có bệnh."

- ---------------------------o0o----------------------------

Đây là bộ đầu tiên mình edit, có sai xót gì mong mọi người góp ý nhẹ nhàng.

Mọi người nếu thấy sai chính tả hay lỗi gì có thể cmt để mình sửa. Rất mong nhận được sự góp ý của mọi người để mình có thể hoàn thiện bộ đầu tiên này tốt nhất.