Mau Xuyên: Đại Lão Lại Điên Rồi!

Chương 1: Trộm thú, làm người tốt



Ai ai cũng biết, Nam Diên đam mê tu luyện, là một đại lão không thể trêu vào.

Tuy có thân hình chữ S, mĩ mạo không ai sánh bằng,nhưng mỗi lần đánh nhau nàng đều có thể đánh cho đến khi người ta khóc kêu cha.

Một ngày nọ, nghe nói đại lão Nam Diên trộm đi thánh thú độc đinh Hư Tiểu Bát, đem nó đi 3000 thế giới chơi rồi.

Nghe tin nàng đi, đám đại yêu bị nàng bóc lột trước giờ cảm động rớt nước mắt, vui sướng mà tru lên ba ngày ba đêm.

...................

Đêm đó, trời u ám không mây không sao, thích hợp đi trộm thú.

Nam Diên một tay xách đàn thuận tay lấy luôn bình rượu đào, một tay ôm lấy hư không thú Hư Tiểu Đường nghênh ngang mà rời đi.

" Diên Diên, tụi mình như này có được tính là bỏ nhà ra đi không?" Một thứ trong giống như cục bông ngồi trên vai nàng, lắc lắc cái bụng béo, giọng điệu mềm như bông mà hỏi nàng.

"..... Chắc là có."

Nam Diên ngửa đầu uống một ngụm rượu đào, bước đi vững vàng, bóng dáng tiêu sái bước đi, không hề có nửa phân tự giác của một người trộm thú.

" Cũng may ta viết thư để lại cho baba rồi."

Nam Diên dùng hai ngón tay giữ lấy bình rượu, lại uống thêm mấy ngụm, đôi môi hồng nhuận vì uống rượu mà trở có phần ướt át, dưới ánh trăng lại thêm một phần mỹ sắc.

" Diên Diên, ngươi muốn đi thế giới nào trước?"

" Sao cũng được, tùy ngươi. Cứ tìm đại thế giới nào đi, nếu mà không vui thì mình lại đổi."

" Vậy Diên Diên muốn có thân phận như thế nào?"

" Tìm một người mà không bị ai làm phiền là được." Nàng ghét nhất mấy người mà tối ngày líu ra líu ríu, đó là còn chưa kể đến ảnh hưởng đến nàng tu luyện, ồn ào chết đi, nàng sợ bản thân nhịn không được, trực tiếp san bằng địa giới.

Hư Tiểu Đường không nghĩ đến Nam Diên dễ nói chuyện như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh " Được nha~ Để ta xem xem cuốn mà cha ta cho ta, tìm cho Diên Diên một thế giới thử nghiệm một chút nha."

Vò rượu vừa lúc uống cạn, nữ tử cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng lật, vò rượu không bị vứt đi ra ngoài, ở an tĩnh ban đêm phát ra một tiếng giòn vang.

Một người một thú cứ thế bước đi càng lúc càng xa, chốc lát hòa vào trong màn đêm.

....................

Thương Miểu đại lục, Tích Tuyết Thành.

Mật thất bí mật trong phủ thành chủ.

Trong hư không bỗng dưng có một trận dao động, xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đen, một đoàn huyết vụ dần dần hiện ra.

Huyết vụ tan đi, bóng dáng của một nữ tử hắc y dần hiện ra.

Đồng thời, trên đầu vai của nữ tử xẹt qua một đạo tinh quang, một linh thú lông tròn xuất hiện.

Một người một thú nhìn chằm chằm vũng bùn nhầy máu trên đất kia, không nói ra lời.

Hư Tiểu Đường oa một tiếng khóc lớn: " Tới muộn một bước, thân thể ta tìm cho ngươi chết thẳng cẳng rồi!! ༎ຶ‿༎ຶ "

Nam Diên: Này đâu chỉ là chết thẳng cẳng, thân thể đều bạo phá biến thành một bãi thịt nát rồi. Chậc. Bởi vậy á, lúc nàng đói thì nàng thích nuốt trọn hơn, nát nát như thế này gớm thí mịaaa.

"Người vừa mới chết, hồn phách chưa tán, có thể sưu hồn." Nam Diên duỗi tay lên không trung nhẹ nhàng bắt lấy.

Sưu hồn xong, Nam Diên liền biết được thân thế của "vũng bùn máu" này.

Nàng là Bùi Nguyệt Oanh, võ sư trung cấp, sau khi lão thành chủ qua đời, Bùi Nguyệt Oanh con kế nghiệp cha trở thành thành chủ mới của Tích Tuyết Thành.

Thương Miểu đại lục cường giả vi tôn, chia làm ba dạng: linh tu, võ tu cùng người thường.

Linh tu hấp thu tinh hoa trời đất, võ tu luyện tập cho cơ thể cường tráng, dẻo dai.

Enmmm, nói dễ hiểu chút chính là muốn đọ xem ai trâu hơn ai.

Nam Diên cảm thấy bản thân mình khá là trâu, nằm đấu cũng có thể thắng.

Võ tu bởi vì phải rèn luyện thân thể, nên liếc mắt thôi cũng thấy được người toàn thân cơ bắp, cả nữ nhân cũng vậy. Nhưng mà, Bùi Nguyệt Oanh nàng lại là một ngoại lệ.

Nàng đẹp.

Để giữ được thân hình thon thả, nàng cũng không muốn mày mò tập luyện, ngày ngày chỉ biết ngâm vần đối thơ thương xuân bi thu, mê luyến nam sắc, còn nuôi không ít nam sủng.

Nếu không phải phụ thân nàng để lại tên quản gia trung thành tận tâm, e rằng nàng sớm đã bị giết chết soán vị rồi.

Hai ngày này nữ thành chủ cải tà quy chính chuyên tâm tu luyện, nhưng nàng tu lại là một loại tà thuật.

Bùm chíuu~

Không cẩn thận một chút, nổ tan xác bỏ mình rồi.

Nam Diên từ trong không gian tùy thân của mình lấy ra một lọ nước hóa hình uống vào, biến bản thân trở nên giống Bùi Nguyệt Oanh y đúc.

Hư Tiểu Đường mặt hoảng sợ ngăn cản: "Diên Diên, không thể! Chúng ta không thuộc về thế giới này, không phủ thêm một lớp da người nữa, sẽ bị Thiên Đạo ba ba phát hiện!"

Nam Diên không để bụng, nói: " Chờ phát hiện rồi tính tiếp."

Thiên Đạo chó má, nàng ghét nhất chính là Thiên Đạo.

Thu xếp xong đống thịt nát trên đất, Nam Diên liền nhập vai thành tân thành chủ, nàng nằm trên ghế thành chủ, chọn một tư thế thoải mái nhất, biểu tình uể oải.

Việc tu luyện của nàng đang gặp phải bình cảnh, chỉ có thể tìm lối tắt, nàng muốn thử xem có thể hay không giống như mẫu thân và phụ thân, kiếm chút tín ngưỡng chi lực và công đức là có thể đột phá bình cảnh.

Nhưng mà bây giờ nàng còn chưa nghĩ ra, làm cách nào mới lấy được tín ngưỡng chi lực của thế giới này.

Vốn dĩ nàng muốn cướp vận khí của khí vận chi tử, chơi chết nhân vật phản diện của thế giới này.

Xử lí được vai ác đồng nghĩa với việc cứu vớt được muôn dân bá tánh.

Công đức tăng, tín ngưỡng chi lực cũng sẽ tăng không ngừng.

Nhưng Tiểu Đường lại khóc thút thít nói không được. Không thể làm hỏng chủ tuyến của thế giới này.

Ha, nhát cáy.

" Diên Diên tụi mình có thể làm nhiều việc tốt mà <( ̄︶ ̄)>, đến lúc đó vừa có thanh danh mà lại được người kính ngưỡng, lo gì không có tín ngưỡng chi lực. ( ꈍᴗꈍ) "

Hư Tiểu Đường đôi mắt nhỏ lóe quang, đối với tương lai tràn ngập khát khao mong ước.

Nó muốn mang theo Diên Diên làm một phen đại sự nghiệp!

Nam Diên biểu tình trở nên có chút vi diệu, " Ý của ngươi là, để ta... làm người tốt?"

Ha, thật biết nói đùa.

Để một đứa chỉ biết đánh người giết người như nàng đi làm người tốt? Vật nhỏ này chắc là chưa thấy qua lúc nàng ăn người tàn bạo đến cỡ nào nhỉ?

Hư Tiểu Đường nhìn không ra được sau cái vẻ mặt lạnh lùng đó của Nam Diên là một nội tâm phong phú đến cỡ nào, trong mắt nó, Nam Diên là một mỹ nhân mặt lạnh, đặc biệt ngầu lòi, khuyết điểm duy nhất chính là không biết thưởng thức cuộc sống.

Nó nghe nói, Nam Diên mấy trăm năm nay đều ở trong ngộ đạo, không biết gì về thế giới bên ngoài.

Vì thế, nó dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực, "Diên Diên không cần sợ, có ta ở đây, hiểu biết của ta sâu rộng lắm! <( ̄︶ ̄)>"

Nam Diên liếc mắt nhìn nó một cái, xoa xoa nó bộ lông mềm của nó, "Được, vậy về sau nghe ngươi."

Bắt cóc con nhà người ta, quả thật không phải là việc là con người nên làm. Nàng cũng có một tia áy náy, quyết định đối tốt với Hư Tiểu Đường.

"À đúng rồi Diên Diên, quên nói với ngươi."

Hư Tiểu Đường cắn móng vuốt nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: "5 năm sau, Tích Tuyết thành sẽ bị một tên đại lão đặc biệt lợi hại Ma Uyên diệt thành, người dân trong thành đều chết sạch. Hức hức, thật là quá thảm."

Nam Diên:.........

Trên gương mặt không biểu tình của Nam Diên phảng phất như hiện ra mấy chữ: Đậu móa, ngươi chơi ta à?