Mau Xuyên: Đại Lão Lại Điên Rồi!

Chương 2: TG1: SỰ XUẤT HIỆN CỦA ĐẠI LÃO MA VỰC



Thương Miểu đại lục có một vùng đất rộng lớn nhưng cằn cỗi, nơi này tụ tập rất nhiều yêu tu cùng ma tu, được tu sĩ xem là Ma Vực.

Sâu trong ma vực có một nơi mà ngay cả yêu tu ma tu trong vòng vạn dặm đều không ai dám đến gần - Ma Uyên.

Nơi này ma khí ngút trời, bên trong đều là những yêu ma dị dạng, có thể thoát ra từ Ma Uyên, đều là những tồn tại cực kì đáng sợ.

Mà những tên quái vật như thế này, Ma Uyên mấy ngàn năm mới có một con thoát ra được.

Ma Vực ở cuối phía nam, Tích Tuyết thành ở đầu phía bắc.

Theo lí mà nói, hai địa phương như này dùng tám gậy tre đánh cũng không tới, cũng không biết vì sao một tên vượt qua muôn ngàn khó khăn thử thách mới bò ra được khỏi Ma Uyên lại tự mình đi đến Tích Tuyết thành... để diệt thành.

" Diên Diên, cái này ta cũng không biết ༎ຶ‿༎ຶ, trên bút kí của phụ thân không có ghi."

Có thể là trong lúc vô tình cùng Tích Tuyết thành kết hạ thâm cừu đại hận đi?

Nam Diên nằm suy tính một hồi, mí mắt lười biếng mà khép lại, có chút buồn ngủ.

Thời tiết vừa trở lạnh, nàng liền muốn đi ngủ.

Nhưng mà không được, một lần nàng ngủ là ngủ cả mấy thập niên, lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.

" Tiểu Đường, nói cho ta nghe một chút về tên đại ma đầu này đi."

" OK nhaa ~ <( ̄︶ ̄)> "

Hư Tiểu Đường từ trong không gian lấy ra quyển bút kí mà phụ thân cho, ào ào lật tới một trang nào đó. Sau đó đọc: " Một tên ma nhện khát máu, là tên đứng đầu trong ngũ đại ma quân của Ma Vực, là hậu duệ của nhện răng cưa thời thượng cổ.

Tên ma đầu này có một vẻ ngoài cực đẹp với mái tóc bạc, yêu diễm tuyệt luân, hỉ nộ vô thường, thích thu thập mĩ nhân, lúc các nàng còn sống sờ sờ đấy thì rọc da các nàng đi."

Nam Diên không chút sợ hãi trước sở thích ghê tởm của tên đại ma đầu này, sắc mặt vẫn như thường.

Thật lòng mà nói, nàng cũng không phải thứ gì tốt.

" Xem ra tên ma đầu này trước khi ma hóa cũng chỉ là một người bình thường."

Mấy vạn năm trước, lúc đại yêu thượng cổ gần tuyệt chủng hoàn toàn đã đánh chủ ý lên con người, thông qua con người để kéo dài huyết mạch.

Nhân yêu giao hợp tạo nên bán yêu, bán yêu bị giết hết hơn phân nửa, nhưng đám còn sống cũng không phải ít.

Sau này đời đời tương truyền, huyết mạch của những tên đại yêu thượng cổ càng lúc càng loãng.

Tính đến hiện tại, cho dù có người có được huyết mạch của những tên đại yêu này, cũng khó mà có thể yêu hóa.

Tên ma nhện khát máu này hẳn là có huyết mạch loãng của đại yêu thượng cổ và con người, cơ duyên xảo hợp mà thức tỉnh huyết mạch, thành công yêu hóa thôi.

Kết thù với Tích Tuyết thành, không biết là lúc làm người hay đã thành yêu nhỉ?

Năm năm à, còn sớm, Nam Diên nàng cũng không vội.

"Tiểu Đường, đi, đi ra ngoài nhìn xem." Nam Diên đứng dậy, đem Hư Tiểu Đường ôm ở trong lòng ngực.

Hư Tiểu Đường run bần bật, anh anh nói: "Diên Diên, ta sợ, ta vẫn là ở trong không gian đi.

Cha ta nói, không thể tùy tiện xuất hiện ở một nơi không thuộc về thế giới của chính mình, bằng không sẽ bị Thiên Đạo ba ba phát hiện, giáng thiên lôi đánh chết thẳng cẳng."

"Đây là thế giới cao đẳng, không đến mức như thế, huống hồ thế giới này vốn là có linh thú, ngươi có thể ra ngoài, ta hộ thân cho ngươi."

Cái tên nhát cáy này, nếu không phải tại nó có một thân lông mềm như này, Nam Diên nàng cũng lười nói chuyện với nó.

" Thật hả? ༎ຶ‿༎ຶ "

" Ừ "

Hư Tiểu Đường cao hứng mà kêu một tiếng, yên tâm nằm trong lòng.

Nam Diên sờ lông nó một lúc, thoải mái đến nheo mắt lại.

Cửa lớn mở ra, bên ngoài đã là chạng vạng rồi.

"Thành chủ xuất quan rồi!" Một người kinh hô kêu lên.

"Cung nghênh thành chủ đại nhân xuất quan!"

"Cung nghênh thành chủ đại nhân xuất quan ~"

Nam Diên đi một con đường, nghe chúc mừng cả đường, cũng thấy cả một đường dung mạo tuấn tú, mỗi người mỗi vẻ của những... mỹ nam tử.

Bùi Nguyệt Oanh người này đam mê sắc đẹp, nuôi cả một phủ mỹ nam, sinh hoạt cá nhân tương đương xuất sắc.

Nghe nói nàng trâu bò nhất có khi một đêm cho truyền chín tên nam sủng.

Nhưng mà lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi, Nam Diên từng đọc qua ký ức của nàng nên biết, một đêm nhiều lắm cũng chỉ cho truyền năm tên nam sủng thôi.

Nam Diên nàng cảm thấy việc nam nữ hoan ái không thú vị, còn không vui bằng tu luyện nữa, nàng thật sự không hiểu nổi mấy người này, càng không hiểu nổi cha nàng.

" Đại nhân, ngài có cần chuẩn bị xe không ạ?" Lão quản gia hỏi.

" Ngô bá, ta muốn ra ngoài thành đi dạo một chút."

Lão quản gia vẻ mặt từ ái hỏi: "Lần này bế quan có thu hoạch được gì không?"

"Có, cho nên ta muốn đi ngoài thành luyện tập."

Lão quản gia nghe được lời này cười đến càng hòa ái, "Rất tốt."

Đôi mắt khôn khéo của hắn đảo qua nhìn vào linh thú đang giả chết trong lòng ngực Nam Diên, tuy không biết là chủng loại gì, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.

Ài, đứa nhỏ này làm sao mà cứ thích nuôi mấy vật nhỏ yếu ớt vậy nhỉ.

Chờ đến khi Nam Diên đi xa rồi, trốn trong lòng ngực nàng - Hư Tiểu Đường mới khẽ nói, " Nam Diên, lão già kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngươi, có phải hắn đang nghi ngờ ngươi không?"

Nam Diên mặt mày thanh lãnh, không chút để ý, "Vậy thì có làm sao?"

Cho dù người dân toàn thành này đều nghi ngờ nàng, nàng cũng không sợ, huống gì chỉ là một tên lão nhân.

Hư Tiểu Đường trong lòng oa lên một tiếng: Nam Diên trâu bò vãi.