Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 7: Thiếu gia là con gái (7)



Động tác Bạch Trạch Nhiễm rất nhanh ngày hôm sau cùng bà ngoại thu dọn quần áo xong, sớm chờ ở cửa Ninh gia.

Lạc Cửu cực kỳ không tình nguyện mở cửa cho hắn, trong mắt cô Bạch Trạch Nhiễm chính là một tiểu hồ ly tinh thượng vị thành công.

"Bà ngoại, đây là người mà cháu đã nói cho bà nghe, thiếu gia đã cứu mạng của cháu." Bạch Trạch Nhiễm cẩn thận đỡ lão nhân. Truyện Đô Thị

Nghĩ muốn dẫn bà ngoại chuyển đến Ninh gia, Bạch Trạch Nhiễm hôm qua giải thích một đêm, nhưng lão nhân chính là không tin ngược lại lôi kéo hắn lo lắng nhìn vài vòng.

"Tiểu Nhiễm, những gì cháu nói ngày hôm qua đều là sự thật." Những thứ trước mắt này cũng không thể do lão nhân không tin.

"Bà ngoại cháu còn lừa bà hay sao."

"Nặc, đây là phòng của các ngươi." Lạc Cửu ném chìa khóa vào tay Bạch Trạch Nhiễm: "Thu thập xong thì đi hầu hạ thiếu gia, ở đây không nuôi người nhàn rỗi. "

Lạc Cửu bởi vì nàng không còn là thiên sứ duy nhất của thiếu gia nên rất tức giận, hơn nữa đêm qua nàng vì tiểu hồ ly tinh này bận rộn cả đêm.

Oán khí chồng chất, thái độ của cô đối với Bạch Trạch Nhiễm có thể nói là tương đối ác liệt.

Bạch Trạch Nhiễm cũng không ngại, nhận chìa khóa đỡ lão nhân vào trong phòng.

Phòng ốc rất lớn, cho dù là có thêm hai người ở cũng không thành vấn đề, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, trên giường lớn trong phòng ngủ bày chăn mỏng mềm mại, ngay cả bệ cửa sổ cũng có mấy chậu hoa kiều diễm ướt át.

Xem ra căn bản cũng không cần thu thập cái gì.

Lạc Cửu: TM ngươi tất nhiên không cần dọn dẹp cái gì, ta lao động bận rộn cả đêm, ngủ không ngủ liền đến mở cửa cho ngươi!

Dàn xếp tốt cho lão nhân Bạch Trạch Nhiễm liền đi bệnh viện, không hề chậm trễ thời gian đi làm.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Ninh Hiên còn đang ngủ.

Không biết có phải là nguyên nhân bệnh tật hay không, người trên giường bệnh ngay cả ngủ thiếp đi cũng nhíu mày, giống như bộ dáng rất khó chịu.



Bạch Trạch Nhiễm cúi đầu che đi cảm xúc áy náy trong mắt.

"Ngươi ở đây canh giữ, chờ thiếu gia tỉnh lại đem điểm tâm đặt lên bàn." Lạc Cửu phân phó xong liền trở về ngủ bù.

Thiếu gia mới chiêu người giúp việc mới, cho tiền!



Ninh Hiên ngủ đến mười giờ, Bạch Trạch Nhiễm liền xách hộp cơm bưng bưng đứng ba tiếng đồng hồ.

"Tiểu nô lệ, ngươi tới bao lâu rồi." Ninh Hiên vừa tỉnh, ánh mắt thật vất vả mới tập trung, thanh âm cũng mềm nhũn.

Cả người tựa như kẹo dẻo nướng qua, ngọt đến mức có thể kéo sợi.

Không nghĩ tới Ninh gia là tiểu thiếu gia không ai sảy ra, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ lại ngoài ý muốn có chút "dễ thương".

Bạch Trạch Nhiễm bất giác đỏ tai, che dấu đem hộp cơm trên tay đặt lên bàn ăn ninh hiên, lần lắp đặt xong: "Thiếu gia, đây là điểm tâm của ngài."

[ Đinh, giá trị hạnh phúc +10, giá trị hạnh phúc hiện tại -40]

Che giấu tốt đến đâu, cũng không thoát khỏi hệ thống phát sóng.

Nghe được âm báo, ánh mắt Ninh Hiên nhìn Bạch Trạch Nhiễm không giống nhau.

Thiếu niên, không nghĩ tới cậu thích nhìn nam nhân ngủ a.