Mau Xuyên Pháo Hôi: Vai Ác Đại Nhân Cầu Buông Tha

Chương 8: Hoa khôi học đường là bia đỡ đạn (8)



Edit: H. Trúc

Du Nhã vốn là người không thích phiền phức, bây giờ lại vướng vào nam nhân luôn là đề tài nóng này, Du Nhã càng muốn cách càng xa càng tốt, nhìn dòng xe tới rồi lại đi, cuối cùng… Du Nhã dừng lại nhìn Dạ Hoàng: "Cậu quyết định muốn mời tôi vậy sao?"

"Đúng vậy!" Dạ Hoàng rất hứng thú nhìn Du Nhã, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Được a, nếu cậu có thành ý như vậy, chị đây sẽ cho cậu một cơ hội, cậu đoán xem bây giờ tôi muốn làm gì? Nếu cậu có thể làm được giúp tôi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội thấy sao?" Du Nhã nghiền ngẫm nhìn Dạ Hoàng.

"Được, tôi đoán thứ cô cần bây giờ nhất, chính là muốn tôi cho cô bến đỗ an toàn." Dạ Hoàng mang theo nửa dụ hoặc nói, phóng điện Du Nhã.

Trong lòng Du Nhã có vô số mưa đá công kích, Du Nhã tức: Chị đây mới không cần, một thằng nhóc lại dám trêu chọc cô, cực lực từ chối.

Mặc kệ trong lòng nội thương, Du Nhã vẫn ưu nhã cười: "Tuy rằng tôi đã nghèo tới cạp đất mà ăn, nhưng mà, cậu thân là phú hào đứng đầu bảng, cũng đừng coi thường tôi, cậu làm vậy cũng không ăn nhập gì tôi đâu, trở về tắm rửa ngủ đi!"

"Không, cô cứ yêu cầu, chỉ cần bây giờ cô nhào vào lòng tôi, tất cả những thứ cô muốn, đều trở thành sự thật." Bá đạo tổng tài Hoàng online.

Bá đạo tổng tài Hoàng: "Thấy sao?"

Nhã cạp đất: "Không cần, chị đây từ chối!" Dứt lời xoay người hướng đường khác mà đi, vừa lúc có xe chạy qua chắn đường Dạ Hoàng.

Dạ Hoàng: "......." Lại một lần nữa, cô gái này thật to gan, vậy mà dám quăng bóng lưng lần thứ ba cho hắn xem. Tay không khỏi gắt gao siết chặt, cô không thoát được đâu, nếu cô đã mở miệng, vậy trò hay chính thức bắt đầu.

Du Nhã đi thẳng một đường, tới khi chắc chắn không thấy Dạ Hoàng phía sau nữa, tâm mới thả lỏng. Nghĩ tới cách cô làm vừa rồi, đột nhiên rất muốn mất trí nhớ.

Tại sao chị đây phải chạy trối chết chứ, đây không phải thật, Du Nhã nghiêm túc nhận mặt.

【 Ký chủ, là thật đó. Mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này đi! 】 Hệ thống điếc không sợ súng rắc thêm muối.

Du Nhã: "...... Không vội, chị đây mới không sợ, nếu hắn muốn làm khó ta, giả dụ hắn thực sự hoàn thành thứ ta muốn, chỉ cần ta không phủ nhận, quyền chủ động vẫn sẽ ở trong tay ta."

Hệ thống khởi động hình thức công tâm dạy học: 【 Không nghe lời hệ thống, sau này sẽ có hại với ngươi. Lúc trước ngươi không nghe lời ta, mới ngày đầu xuyên qua liền đem nữ chủ hắc hóa, trực tiếp để đề tài này nhảy ra khiến liên lụy bản thân ngươi. 】

"A, cốt truyện mà, chị đây không cản được." Du Nhã không tiếng động hừ hừ, đều tại chủ nhân ngươi hại, Du Nhã âm thầm thề nhất định phải báo thù.

Hệ thống: Công tâm thất bại!

# Ký chủ nhà ta ngày càng hắc hóa nghiêm trọng làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp #

Hôm sau, thân thể Du Nhã như không xương nằm trên sô pha khách sạn, mở laptop ra, tìm một lượt đề tài, lướt nửa ngày vẫn không thấy phát biểu của cô ngày hôm qua với phóng viên.

"Ai u, cốt truyện tác giả thật lợi hại, mất năm vạn để chị đây trả lời, vậy mà tới giờ một tin tức cũng không có, thế mà không đăng báo thật là….. Toàn thế giới này làm sao vậy, hình như ta vào nhầm thế giới giả, chỉ có thể dùng logic xuyên thư để giải thích, cốt truyện cả."

Hệ thống: 【......】 nhiều lần nhắc nhở, đây là thế giới thật, nhưng mà với mạch não của ký chủ, hệ thống quyết định làm lơ.

"Tốt, nếu bọn họ không dám phát, vậy….. Để ta phát tán giúp họ."

Du Nhã ra đại sảnh khách sạn, cứ tưởng sẽ có phóng viên xông tới, ai ngờ chỉ thấy cha Tiêu nổi giận đùng đùng đi tới, Chu Á Phong đi theo đằng sau, nhìn dáng vẻ là đã đợi ở đây rất lâu. Cũng may Du Nhã có thói quen, đó là phòng cô không cho bất kỳ ai tới làm phiền, dù sao cũng có quản lý khách sạn ở đây, cho nên cha Tiêu tới đây không thể xông vào, ừm, khách sạn này không tồi, có thể suy xét tiếp tục ở đây.

Mẹ Tiêu thấy Du Nhã, giống như bà điên xông vào cùng cha Tiêu thuận tiện bén nhọn rống: "Tại sao tao lại sinh ra tiện nhân ác độc như mày chứ, mày đã làm gì Tiểu Ninh, sao mày có thể ích kỷ như vậy….." Mặt khác Chu Á Phong theo sau, thấy mẹ Tiêu kích động như thế, bèn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh bà an ủi, phóng qua Du Nhã một ánh mắt khinh thường.

Du Nhã sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa khách sạn, không có gì ngoài ý muốn thấy được xe cảnh sát.

Nha, chuẩn bị đầy đủ phết, chị đây lại bị gán tội gì đây, nhìn dáng vẻ này, có vẻ mệnh nữ chủ không tốt, đã xảy ra chuyện.

Người chung quanh dần dần tụ về phía Du Nhã, có người nhận ra Du Nhã, càng có người chớp thời cơ lấy di động ra quay chụp.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt, Du Nhã lấy lại tinh thần bất đắc dĩ cười: "Chậc chậc, bà sinh ra tôi khi nào thế, vì sao tôi không biết, vậy phải hỏi lại bà rồi a. Tôi làm gì ai, tại sao tôi không biết?"

"Tiêu Du Nhã, mày còn giảo biện, trên đời này sao lại có người ác độc như mày chứ, Tiểu Ninh là đứa trẻ ngoan như vậy. Con bé không cướp gì của mày, chỉ muốn mày đồng ý để con bé trở về Tiêu gia là được. Mày làm lơ con bé cũng như coi thường chúng tao, mày còn sai khiến bạn học đi khi dễ con bé, bây giờ mày dọn ra ngoài rồi, tao cũng lười quản mày, coi như không có đứa con gái như mày, nhưng mà, vì sao mày lại làm như thế….. Vì sao lại tìm người bắt cóc con bé."

Cha Tiêu từng câu chỉ trích Du Nhã, Chu Á Phong và mẹ Tiêu bên cạnh trố mắt nhìn, Du Nhã hiểu rõ, thì ra cô 'bị' mạnh mẽ gán tội danh bắt cóc.

Du Nhã không tiếng động cười khẽ nhẹ nhàng vỗ tay: "Tiêu tổng lợi hại, người đã già rồi, hét lớn như vậy, mặt không đỏ tim không đập nói như vậy, không thấy ngại à?"

Mọi người: "......." Đã chuẩn bị tinh thần xem kịch.

Cha Tiêu nổi giận đùng đùng rống: "....... Nghiệt nữ!"

Mẹ Tiêu hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía Du Nhã, nước mắt lưng tròng: "...... Nhã nhi, con đừng nói bậy!"

"Dừng!" Du Nhã giơ tay ra dừng lúc cha Tiêu muốn mắng nói: "Nếu ông không nói trọng điểm, vậy thì, tới lượt tôi nói. Chửi không phải phong cách của tôi, cũng như không rãnh cùng ông dỗi." Chị đây mới không thiểu năng đi chấp nhặt.

"Thứ nhất, tôi độc ác cái gì? Tôi đã làm gì? Tôi và bạn học khi dễ cô ta? Cô ta có tư cách gì khiến tôi phải tìm bạn học đi đối phó cô ta, tôi não tàn đến mức tự mình động thủ à?" Du Nhã trợn mắt, hừ nhẹ một tiếng.

"Thứ hai, ông muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, chả sao cả, dù sao cũng không cùng huyết thống, ông muốn tôi trả lại vị trí cho con gái ông. Tùy ông thôi, nhưng ông nghĩ muốn dẫm đạp tôi để nâng đỡ con gái lập uy, vậy thì ông nghĩ nhiều rồi, tôi không thích cướp, cô ta thích thì liền nhường cho cô ta. Lời này, ngày đó tôi tới cũng đã nói, thứ không phải của tôi, tôi sẽ không cần, mười sáu năm qua của tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ, tôi cũng không sợ chỉ một mình tôi thì không sống nổi."

"Thứ ba, tôi bắt cóc cô ta? Mặt cô ta cũng lớn thật, chẳng biết có phải cô ta đã chọc ai nên họ muốn chỉnh cô ta hay không, đừng cứ chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, tôi không muốn lãng phí nhân sinh quý báu của mình với các người."