Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 279: Mưu đồ, phản phệ trước thời hạn




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm một mình trở về Mặc Nhiễm Đường. Bởi vì lúc này không có Cung Mặc Nhiễm bên cạnh nên ánh mắt mọi người đều không thèm che giấu bắn thẳng về phía nàng. Căm ghét khinh thường chiếm đa số, cũng có tò mò khó hiểu.
Cung Đại đi ngang qua, lạnh giọng trào phúng: "Ta còn tưởng ngươi là yêu nữ gì, không nghĩ tới chỉ là kỹ nữ ra từ câu lan viện, thật đúng là có vài phần bản lĩnh câu dẫn nam nhân."
Nam Tầm nghe lời này liền phát hỏa, cười lạnh nói: "Nếu chỉ có vài phần bản lĩnh, sao ta có thể câu được đại nhân chứ?"
Mắt Cung Đại hiện lên sát ý: "Ai biết ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu gì! Một nữ nhân ti tiện trong câu lan viện mà cũng dám vọng tưởng Quốc sư đại nhân. Không biết tự lượng sức mình."
Không biết nghĩ đến cái gì, Cung Đại hơi cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cung Thập Cửu, qua đêm nay, ta muốn ngươi phải trả giá gấp bội cho hành động của ngươi."
Nam Tầm chau mày nhìn hắn đi xa.
Lời này là có ý gì? Hay đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Bát, ta thật sự không thể hiểu nổi. Sao Cung Đại lại không dung được ta như thế, chỉ bởi vì ta khinh nhờn thần minh trong lòng hắn?"
Tiểu Bát giải thích: "Ngươi không hiểu, đây gọi là sự cuồng nhiệt của fan não tàn, không chịu đựng nổi người khác nói nửa câu bậy bạ về thần tượng của mình. Huống chi ngươi còn trực tiếp khinh nhờn thần tượng người ta, người ta có thể không hận ngươi à?"
Nam Tầm "ha hả" một tiếng.
"Ây da ngươi đừng kích động, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được thế giới nội tâm hắn thôi." Tiểu Bát nói xong lời này liền im bặt, cứ như đang suy ngẫm chuyện gì đó.
Nam Tầm thấy được Cung Thập Thất, hắn đang ở phía xa nhìn nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Có lẽ, hắn cũng khinh thường nàng đi...
Nam Tầm đột nhiên thấy thật may mắn vì hồi đó làm Tường Vi của Túy Nguyệt Lâu nàng có đeo khăn che mặt. Ngoài Trương ma ma nàng từng để lộ khuôn mặt thật, nên những người khác đều không biết nàng trông ra sao. Nếu không hiện tại vừa ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ bị bá tánh ném trứng thối với lá cải héo.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.
***
Nam Tầm đi phòng bếp nhỏ, muốn tìm nha hoàn bà tử làm chút đồ ăn cho nàng. Lại không biết hôm nay có chuyện gì mà nha hoàn bà tử trong đó đều không thấy đâu.
Mẹ nó, đến cả hạ nhân cũng dám ức hiếp nàng. Nếu nói không có chỉ thị của các đệ tử khác, nàng tuyệt không tin.
Một bữa cơm mà thôi, nàng lại không phải không có tay. Chẳng qua nàng chỉ có thể làm vài món đơn giản, muốn thịt cá thì không có khả năng.
Ăn xong nửa bồn mì, Nam Tầm liền về chính điện. Vừa đóng cửa, những ánh mắt chòng chọc lập tức bị ngăn cách ở ngoài, thế giới tức khắc trở nên thanh tĩnh.
Không để Nam Tầm chờ quá lâu, nàng mới vừa ôn lại vu thuật vu trận đại Boss dạy một lần, đã nghe được tiếng mở cửa "kẽo kẹt" vang lên.
Bước chân Cung Mặc Nhiễm có chút vội vàng, lúc nhìn thấy Nam Tầm, hắn mới thả chậm bước chân, chỉ là lông mày vẫn còn nhăn chặt.
"Đóa Đóa, sao không đợi bổn tọa đã đi rồi?" Hắn hỏi.
Nam Tầm bỗng ngẩn ra: "Không phải ngài ở lại dùng bữa trong cung nên kêu ta về trước ạ?"
Vừa nói xong, Nam Tầm liền phát hiện manh mối. Tiểu thái giám truyền lời kia không phải người thường hầu hạ bên Hoàng Thượng, mà nếu đại nhân ở lại dùng bữa cũng sẽ không về sớm như vậy.
Nhưng mục đích họ xua mình đi là gì? Hôm nay ngoài việc nửa đường gặp phải Hoàng Hậu thì vẫn chưa phát sinh chuyện gì lạ.
Đúng lúc này, thần sắc Cung Mặc Nhiễm đột nhiên biến đổi, hắn lập tức búng tay tắt hương gỗ đàn trong lư.
Đáng tiếc phát hiện đã muộn.
Sắc mặt Cung Mặc Nhiễm nhanh chóng trở nên trắng bệch, khiến Nam Tầm hoảng sợ.
"Đại nhân! Ngài bị sao vậy?"
Cung Mặc Nhiễm bỗng nhiên nắm chặt góc bàn, bàn tay bởi dùng sức mà tất cả gân xanh đều nổi trên mu bàn tay.
"Đóa Đóa, chạy đi, nhanh lên!" Cung Mặc Nhiễm dùng hết một tia lý trí cuối cùng quát khẽ.
Thế nhưng Nam Tầm thấy dáng vẻ này của hắn thì làm sao chịu đi. Tình huống này rõ ràng là không thích hợp nha!
Lúc này Tiểu Bát cũng đột nhiên hét lớn: "Không ổn rồi, ngươi mau đi đi! Vu thuật phản phệ đêm trăng tròn của đại Boss bộc phát trước thời hạn, mà lần này còn do người làm nên phản phệ sẽ lợi hại hơn bất cứ lần nào!"
Nam Tầm nghe lời này liền nhìn qua Cung Mặc Nhiễm, sau đó quay đầu chạy đi.
Đờ mờ bình thường đêm trăng tròn nàng còn có thể đánh bạo đi nhìn xem chút, nhưng lần này thì rõ ràng không được nha. Lục thân* không nhận gì đó cũng không phải là nói giỡn!
[*Lục thân gồm có cha, mẹ, anh, em, vợ, con; hoặc cha, con, anh, em, chồng, vợ.]
Mắt thấy Nam Tầm sắp lao ra khỏi phòng, cửa đại điện đột nhiên tự động khép rầm lại gắt gao.
Nam Tầm duỗi chân đá, lại phát hiện cửa gỗ khắc hoa cứ như bị một cổ vu lực cường đại bao lấy. Đừng nói là đá, đạp, mà rất có khả năng là đao thương bất nhập.
Giây tiếp theo nàng đã bị một cỗ lực kỳ quái hút lùi lại liên tục, cho đến khi bị hút vào một bàn tay lớn.
Nam Tầm còn chưa kịp nói một câu vô nghĩa, người phía sau đã bóp lấy cổ nàng, nhấc nàng lên cao.
"Buông, buông tay... Cung, Mặc, Nhiễm!" Nam Tầm cảm thấy mình sắp chết, cổ bị bóp làm nàng không thở nổi. Nàng liều mạng kêu tên hắn, ý đồ muốn đánh thức hắn, cho dù chỉ là một giây thanh tỉnh.
Quả nhiên, Cung Mặc Nhiễm hơi sửng sốt. Nam Tầm lập tức tránh thoát đại chưởng của hắn, trượt xuống đất há to miệng thở phì phò.
Cung Mặc Nhiễm khốn khiếp, nếu hôm nay ta bị ngươi bóp chết thì có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Cung Mặc Nhiễm đột nhiên ôm chặt đầu mình, khẽ gầm lên đầy thống khổ.
Nam Tầm đang thở dốc quay qua nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn nổi đầy tơ máu, gân xanh trên trán cũng phồng cả lên, cơ hồ muốn vỡ ra.
Hắn giãy giụa đến bên án kỷ, đôi tay run rẩy dò lấy chung cổ bạc.
Nam Tầm chợt đổi sắc
Phệ tâm cổ!
Cung Mặc Nhiễm rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cho đến tận giờ khắc này, rốt cuộc Nam Tầm mới hiểu được tác dụng của phệ tâm cổ kia, hắn vậy mà muốn dùng lên người mình!
Ai không biết lúc phệ tâm cổ cắn nuốt trái tim có bao nhiêu đau đớn, Cung Mặc Nhiễm hắn điên thật rồi!
Vì giảm bớt cơn đau đầu của phản phệ, hắn lại đi dùng nỗi đau thấu tim để tê liệt bản thân, để dời đi nỗi thống khổ!
Nam Tầm đến lúc này cũng mặc kệ đối phương có lại lục thân không nhận đi bóp chết nàng hay không. Nàng đột nhiên tiến lên ôm lấy Cung Mặc Nhiễm đang cuộn tròn rên rỉ trên đất, luôn mồm nói: "Đại nhân, là ta, ta là Đóa Đóa của ngài đây. Xin ngài đừng tự làm hại mình nữa! Đau thì cắn ta đi! Tuỳ ngài cắn ngài véo! Chỉ cần đừng bóp cổ thì ngài bóp chỗ nào cũng được..."
Cả người Cung Mặc Nhiễm không ngừng run rẩy, nhưng hắn quả nhiên gắt gao ôm lấy nàng, coi nàng như một vật chết mà ghì chặt vào ngực mình.
Nam Tầm đau đến độ khuôn mặt nhỏ đều vặn vẹo. Không biết nàng bỗng nghĩ tới gì, rồi bảo Tiểu Bát một câu che chắn năm thức. Ngay sau đó, nàng liền tìm đến môi mỏng của nam nhân cắn lên.
Nam nhân tựa hồ tìm ra được phương thức mới để dời đi đau đớn, hắn gần như lập tức bao lấy đôi môi nữ nhân cắn xé.
Lực đạo mạnh mẽ làm trong miệng hai người rất nhanh đã tràn ngập mùi máu tươi, hương vị này tựa hồ càng thêm kích thích nam nhân.
Hai mắt hắn đỏ lên nhìn chòng chọc con mồi dùng để giảm đau trong ngực, đột nhiên duỗi tay kéo váy trên người nàng xuống, sau đó xách nàng ném lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.