Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 474: Thần côn và lão tổ cương thi hoàn dương




[*Thần côn: kẻ chuyên mượn cớ quỷ thần, mượn mê tín dị đoan để lừa đảo.]
Edit: Trant/ Beta: Padu, RED, Bánh Bao
Tiểu Bát ho khan: "Ngươi gặp cả nhà ta rồi hả? Ta còn chả biết hết mặt họ hàng mình cơ."
Nam Tầm hít một hơi thật sâu, lúc này cô mới phát hiện trái tim mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ, mới đầu nhìn thấy những thứ kia vẫn sợ suýt són ra quần.
Cô đang trong một hang động, phía trước hang có một cái hố tự nhiên siêu lớn. Mà trong cái hố này lại có một đám... oan hồn đang giương nanh múa vuốt.
Mặt chúng tái nhợt dữ tợn. Có con cả người toàn máu, có con thì chỉ còn nửa đầu trông như bị thứ gì ngoạm mất, thấy rõ cả não ở bên trong.
Ọe!
Mấy con ma dữ tợn không ngừng vọt về phía cô, song dường như bị một lá chắn vô hình cản lại. Ấy thế mà vẫn không biết mệt mỏi lao đầu qua đây.
Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp liền rít Tiểu Bát: "Tiểu Bát khốn khiếp, tiểu bạch thỏ ngươi hứa đâu? Ngươi lừa người!"
Tiểu Bát "ơ" một tiếng: "Đã bảo là ngươi biểu hiện tốt mới có mà."
Nam Tầm nổi quạu: "Ta biểu hiện không tốt chỗ nào? Chẳng phải giây cuối cùng, giá trị ác niệm Hàn Hàn đã về 0 rồi ư? Mẹ nó thế mà còn biểu hiện chưa tốt? Ngươi không thu được công đức hả?"
Tiểu Bát vội vàng trấn an: "Bình tĩnh bình tĩnh. Đại Boss thế giới này tuy không đáng yêu như thỏ trắng nhỏ, nhưng thật sự hiền lành vô cùng. Không lừa ngươi đâu."
Nam Tầm cãi nhau chí chóe với Tiểu Bát trong đầu, không ngờ lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng một ông lão: "Này bé, nói xem con thấy cái gì?"
Giọng nói mang sự run rẩy kì dị, như là đang hưng phấn.
Nam Tầm quay phắt đầu lại, rồi giật bắn cả mình. Ban nãy chỉ lo nhìn đám oan hồn, không biết sau lưng vậy mà có tận hai hàng người, già có trẻ có, giống như đứng xếp theo bối phận.
Ông lão đứng đầu nhìn qua tầm tám chín mươi tuổi, khuôn mặt như vỏ cây khô, trông khá đáng sợ.
Đám con cháu phía sau có vẻ rất kính trọng ông lão, lúc lão nói chuyện không ai dám cắt lời. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chòng chọc Nam Tầm, nói đúng ra là, nhìn cơ thể Nam Tầm vừa bám vào.
Nam Tầm ngây ra một chốc đã tiếp nhận xong ký ức nguyên chủ. Sở dĩ nhanh như vậy, là vì cuộc đời cô bé này thật sự quá đơn giản.
Không cha không mẹ, được nhà họ Thẩm nhận nuôi từ cô nhi viện, rồi đặt cho cái tên Thẩm Hiểu Nhu. Nam Tầm cảm thấy đây là thuận miệng lấy bừa.
Những đứa bé kiểu này, nhà họ Thẩm nhận nuôi tổng cộng không dưới bảy đứa. Sau khi vào nhà, Thẩm Hiểu Nhu và những đứa trẻ được nhận nuôi khác đều sinh hoạt học tập giống nhau, như những người bình thường.
Khi nào tròn mười sáu tuổi sẽ được mang đến cấm địa nhà họ Thẩm, cũng chính là nơi trước mắt. Còn vào đây để làm gì, Nam Tầm cũng không biết, bởi nó không có trong trí nhớ Thẩm Hiểu Nhu.
Nam Tầm chỉ biết, nhà họ Thẩm là gia tộc phong thuỷ lâu đời, có được chỗ đứng trong giới. Chẳng qua thế hệ con cháu về sau chẳng còn được như trước, tư chất ngày càng kém. Cứ theo đà này, nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng suy bại.
Ở thế giới này, địa vị thầy phong thủy thực sự rất đáng gờm. Bọn họ là người giao tiếp giữa hai giới Âm Dương, có thể bói toán, xem tướng, xem phong thuỷ, xem mộ phần, siêu độ âm linh, vân vân... Thầy phong thuỷ chính là thành phần nhất định không thể đắc tội.
Thấy mọi người ở đây đều chờ mình trả lời, Nam Tầm vốn định nói không thấy gì, nhưng tiếng thét và vẻ mặt hoảng sợ vừa rồi của cô lại quá lộ liễu.
Nam Tầm nhớ lại tính cách Thẩm Hiểu Nhu, sợ hãi rụt rè đáp: "Con, con thấy mấy thứ kỳ quái ở cái hố phía trước. Bọn chúng trông rất xấu rất đáng sợ, trên người toàn máu là máu. Mọi người mau nhìn kìa, bọn chúng đang vồ tới đây, muốn cắn xé chúng ta!"
Ông lão nghe xong chẳng những không sợ, ngược lại nụ cười càng thêm hiền lành, duỗi tay lau sạch vệt máu trên trán và mí mắt Nam Tầm: "Hiện tại thì sao? Tiểu Nhu còn thấy không?"
Nam Tầm liếc nhìn cái hố lần nữa, thành thật lắc đầu: "Không ạ, biến mất hết rồi."
Ông già xoa đầu cô: "Không sao đâu Tiểu Nhu. Ra ngoài chơi đi, vừa rồi con chỉ hoa mắt nhìn nhầm thôi. Chuyện này đừng bao giờ nói cho người khác."
Nam Tầm rụt cổ gật gật đầu, sau đó được một người đưa ra bên ngoài.
Nam Tầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đó là một hang động ẩn giấu kĩ càng, khu vực xung quanh hang chiếu theo ngũ hành bát quái bày ra trận sương mù. Cô mới bước ra một bước mà đã như cách cửa động mấy chục bước.
Hang động này nằm trên núi phía sau nhà họ Thẩm. Sau núi là cấm địa của dòng tộc, trừ con cháu dòng chính ra, không ai được phép bước vào.
"Đừng nhìn, còn không đi mau. Tí nữa không đuổi kịp rồi lạc đường thì đừng trách." Người dẫn đường không kiên nhẫn trừng cô.
Nam Tầm hơi cúi đầu theo sát người nọ, cực kỳ giống một cái túi trút giận.
"Tiểu Bát, giúp ta nghe lén xem bọn họ nói gì." Nam Tầm nhờ.
Tiểu Bát: "Không nghe ta cũng biết bọn họ muốn làm gì. Cơ thể này của ngươi thể chất đặc thù, có mắt Âm Dương. Tuy nhiên không phải mắt Âm Dương bẩm sinh, mà là dạng tiềm ẩn, phải đến một độ tuổi nhất định mới thức tỉnh. Mắt Âm Dương kiểu này lợi hại hơn bẩm sinh nhiều, ngoài ma ra, ngươi thậm chí thấy được cả những thứ "không sạch sẽ" bên cạnh con người. Không chỉ thế, ngươi còn thấy được điềm lành nữa đấy. Đây chính là thể chất thầy phong thủy trăm năm khó gặp. Ai có được thể chất này, tuyệt đối tha hồ tung hoành trong giới!"
Khóe miệng Nam Tầm run rẩy: "Đờ mờ, lại còn những thứ không sạch sẽ! Tiểu Bát, ngươi mẹ nó đang chơi ta đúng không?"
Tiểu Bát im lặng tỏ vẻ, ta thật sự "hỏng" có chơi xỏ ngươi đâu.
"Hừ hừ, thể chất này bao kẻ muốn mà không được đấy ngươi biết không?"
Nam Tầm: "Cảm ơn, ta chẳng thèm."
Tiểu Bát hơi dừng: "Ngươi không thèm nhưng đầy người thèm. Đám người dòng chính trong hang kia đang bàn bạc làm sao để cướp cơ thể ngươi, rồi biến nó thành vật chứa đó."
Nam Tầm:...
"Tiểu Bát, nguyên chủ đã chết như thế hả? Thân xác bị bọn họ biến thành vật chứa?"
Tiểu Bát nói: "Không phải đâu. Đầu tiên lão già họ Thẩm kia kích phát mắt Âm Dương của Thẩm Hiểu Nhu, sau đó cô bé mở mắt, nhìn thấy đám ác ma trong hố thì bị dọa chết tươi luôn.
Sau khi chết, mấy kẻ tâm thần nhà họ Thẩm dùng bí pháp bảo vệ xác cô bé, biến nó thành vật chứa, rồi đặt hồn phách con cháu dòng chính vào đó. Người nọ sau này sẽ trở thành bậc thầy giới phong thuỷ.
Thẩm Hiểu Nhu bị hù chết đương nhiên sinh oán niệm, gia vừa khéo siêu độ hồn phách cho cô bé, sẵn tiện mượn luôn thân xác."
Vẻ mặt Nam Tầm hơi... Thế mà là bị hù chết.
Tiểu Bát hừ hừ: "Bây giờ ngươi đã biết thân xác này "ngon" thế nào chưa."
Nam Tầm liệt mặt: "Nhưng ta đang bị kẻ khác nhớ thương đấy. Ngươi cảm thấy một thiếu nữ yếu đuối như ta đối đầu đám cáo già họ Thẩm có phần thắng sao?"
Tiểu Bát cười ha hả: "Ngươi mẹ nó dám nói mình là thiếu nữ yếu đuối á? Ngươi thấy đó có phải mình không vậy?"
Nam Tầm:...
***
Nam Tầm rời núi thì về thẳng nhà họ Thẩm. Nếu không có ký ức Thẩm Hiểu Nhu và cách ăn mặc của những người khi nãy, cô còn tưởng bản thân lại xuyên đến cổ đại, bởi vì phong cách căn nhà này thật có hơi hướng cổ xưa.
Cửa là cửa gỗ kiểu cổ, bậc cửa rất cao. Mặt sàn dùng từng mảng đá lớn ghép lại lát thành. Trong viện còn trồng không ít trúc, rồi cả núi giả và thác nước. Vị trí núi giả cũng rất đặc biệt, Nam Tầm hiện là hạng thường dân nên chưa nhìn ra ý nghĩa của nó. Nhưng cô đoán bày trí như vậy hẳn phải có tác dụng quan trọng nào đó, như là chiêu tài hay gì gì đại loại vậy.
Chẳng biết có phải do mới thấy ma hay không, Nam Tầm cứ cảm giác tòa nhà này lạnh căm căm, cả người bắt đầu nổi da gà.
_________________________
*Xem phong thủy là xem đất cát, môi trường cho người sống làm ăn, nghỉ ngơi,..
Xem mộ phần (xem âm trạch) là xem phần đất nhà cửa cho người âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.