Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 491: Cương thi, thi ma mắt đỏ




Thẩm Tông Diệu trộm ngắm mặt cụ tổ, vừa nhìn suýt bị dọa chết khiếp.
Trời ạ, cặp mắt kia!
Nó lại đỏ au giăng đầy tơ máu, thấm đẫm sát khí!
Ông nên biết từ sớm. Cụ tổ do những người đi trước cung phụng bằng mấy thứ đó sao có thể là người.
Cụ tổ trước mắt không phải người!
Mà là một con cương thi ngàn năm!
Nếu người trước khi chết nghẹn một hơi như: tức giận, hờn dỗi, ngột ngạt, oán giận, cộng thêm bị phong thủy thổ địa ảnh hưởng thì xác sẽ không phân hủy. Ngược lại hấp thụ sát khí và âm khí, lâu ngày sẽ hóa cương thi.
Năm đó con cháu họ Thẩm làm cụ tổ nghẹn một hơi. Không phải gì khác, chính là oán khí. Lại thêm sát khí âm khí trong Tụ Sát Trận Vạn Quỷ cực nồng đậm, cụ tổ quả nhiên đã tỉnh, thậm chí biến thành thi ma mắt đỏ mạnh nhất trong các loại cương thi!
Thẩm Tông Diệu run rẩy. Thi ma mắt đỏ, bọn họ tự tay dưỡng ra một con thi ma mắt đỏ!
Cụ tổ đảo mắt, cuối cùng dừng trên người Thẩm Tông Diệu.
Thẩm Tông Diệu cứng đờ, máu như muốn chảy ngược.
Ông làm thầy phong thủy nhiều năm đã gặp không ít thứ dơ bẩn, cũng từng đi qua Quỷ Môn Quan. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận rõ cái chết cận kề đến vậy.
Thẩm Tông Diệu quỳ rạp trên đất không nhúc nhích. Ông nghĩ, nếu cụ tổ muốn cái mạng nhỏ này thì có trốn cũng vô ích.
Nhưng đợi hơn nửa ngày cổ vẫn chưa gãy, Thẩm Tông Diệu lén ngẩng đầu nhìn lên.
Chẳng biết cụ tổ đã ra khỏi quan tài từ khi nào, đang đứng quan sát ông từ trên cao.
Dáng ngài thon dài, trường bào trắng đong đưa trước mắt. Trường bào qua ngàn năm không xơ cứng, tựa mặt ngài không đổi theo thời gian, vẫn hệt trong cuốn họa được để lại: tư sắc trác tuyệt, tuấn dật ưu nhã.
Chỉ là chung quy không giống nhau. Tròng mắt ngài tuy đã biến về màu đen, nhưng sát khí trong đó cũng như trên người còn dày đặc hơn Tụ Sát Trận Vạn Quỷ cả trăm lần. Cứ như sát khí ở khoảng trời này đều tụ hết lên người ngài.
Mà hết thảy, đều do con cháu họ Thẩm đời đời "ban tặng".
Thẩm Duệ Uyên nhìn ông một lát lại trực tiếp lướt qua, cầm ngọn nến ở đằng sau.
Thẩm Tông Diệu nghe ngài nói: "An táng hai người này đi."
Thần kinh đang căng chặt của Thẩm Tông Diệu chợt thả lỏng, cụ tổ cương thi không muốn mạng ông.
Nhớ đến "hai người" mà cụ tổ nói là cụ Thẩm và con gái nuôi, Thẩm Tông Diệu vội khiêng hai thi thể theo sau cụ tổ.
Thẩm Duệ Uyên cầm nến trong tay đi tuốt phía trước. Lúc này nến đã cháy hơn nửa, màu xanh lục trong tay anh biến thành xanh đậm. Ánh nến vốn phải tản ra hơi nóng lại như không có nhiệt độ.
Cụ tổ bất chợt dừng lại làm tim Thẩm Tông Diệu nhảy lên cổ họng.
Thế nhưng cụ tổ chỉ ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát ra tiếng "hừ" nhẹ từ trong mũi: "Đám oán hồn này chắc chẳng dễ tìm nhỉ? Cũng không sợ dây cả mạng mình vào."
Anh hơi nghiêng đầu: "Ngươi tên gì?"
Thẩm Tông Diệu sửng sốt, sau đó trả lời nhanh như gió: "Bẩm cụ tổ, tiểu bối tên Thẩm Tông Diệu."
"Về thì đến chùa tìm mấy hòa thượng siêu độ đám oán hồn đi." Anh bình tĩnh nói, giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý như thể đang bàn chuyện ăn cơm.
Thẩm Tông Diệu lại cười khổ trong lòng. Nếu chuyện nhà họ Thẩm lén tạo sát trận bị truyền ra, thanh danh cũng mất sạch.
Vả lại nhiều quỷ hồn như vậy đâu thể siêu độ trong ngày một ngày hai. Ít nhất cần năm đại sư độ bảy bảy bốn chín ngày mới được.
Mặc kệ thế nào, cứ đồng ý trước rồi tính.
Đám người họ Thẩm canh ở ngoài đã phát hiện không ổn. Bọn họ nghe thoang thoáng giọng ông cố, rồi lại không nghe thấy nữa. Mãi đến khi đáy hố vang tiếng bước chân cách họ ngày càng gần.
"Gậy chống của ông cố đâu? Sao không nghe tiếng gậy kêu?" Thẩm Quang Bích bất ngờ hỏi.
Lời vừa ra, bầu không khí nháy mắt im phăng phắc.
Gậy chống của ông cố chưa từng rời người, trừ khi... ông đã gặp chuyện.
Chỉ là tiếng bước chân rõ ràng của hai người. Trong đó gồm một tiếng thực nhẹ đến không hề giống đang leo thềm đá.
Gần rồi.
Mọi người không khỏi nín thở ngưng thần, đổ dồn tầm mắt về cửa thềm.
Một gương mặt xa lạ đột nhiên đập vào mắt, tiếp đó là bộ trường bào không hợp thời đại.
Sắc mặt mọi người đột biến.
Người này mặc trường bào cổ, quý khí bức người.
Đây, đây chẳng lẽ là...
Thẩm Tông Diệu theo sát, đặt hai người trên lưng xuống đất.
Ánh mắt mọi người dừng trên hai cỗ thi thể, ngây cả người.
Ông cố... chết rồi?
Đầu lủng lẳng treo trên cổ, hiển nhiên là bị người bẻ gãy.
Thẩm Quang Bích trợn to hai mắt, khàn giọng gọi: "Ông cố..."
Ngoài cậu, những người khác đều sợ hãi nhìn công tử tuấn mỹ mặc cổ trang trước mặt, cứ như bị đinh đóng không thể động đậy.
Thẩm Tông Diệu bình tĩnh giới thiệu: "Vị này là cụ tổ của chúng ta."
Hai chữ "cụ tổ" làm đám người run lên, giây tiếp theo đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến cụ tổ!"
Thẩm Tông Diệu vội đá con trai một cú, lúc này Thẩm Quang Bích mới quỳ theo.
Thẩm Duệ Uyên lạnh nhạt đảo mắt nhìn đám người, không nói lời nào bỏ đi thẳng.
Thẩm Tông Diệu vội đuổi theo: "Cụ tổ, để tiểu bối dẫn đường cho ngài. Nhà tổ ở phía trước, nếu ngài thích thì cứ ở đây. Nếu không thích, tiểu bối sẽ tìm một căn biệt thự khác cho ngài. Chỉ là nhà..."
******
Mấy ngày sau, Nam Tầm và Thẩm Hiểu Vân nhận được thông báo: Cụ Thẩm đã chết.
Hiệu trưởng phê duyệt cho hai cô về dự tang lễ cụ Thẩm.
Lễ tang được làm rất đơn giản. Đến vải trắng nhà tổ cũng không treo, đèn lồng đỏ cũng không tháo, bọn con cháu họ Thẩm chỉ nhìn ông cố xuống mồ. Lễ tang cứ vậy kết thúc.
Điều này làm Nam Tầm khó hiểu. Y theo sự kính trọng của họ Thẩm với ông cố, lễ tang làm sao qua loa thế được.
Nhà họ Thẩm coi như là gia tộc phong thủy lớn, mà đến cả bạn tốt đều không mời đã vội hạ táng ư?
"Tiểu Bát, ngươi biết nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì không?" Nam Tầm hỏi.
Tiểu Bát ngạo kiều hừ hừ: "Ngươi giỏi lắm cơ mà? Rất nhiều chuyện còn chẳng thèm hỏi ta mà."
Nam Tầm: "Bởi vì trước kia chả có chuyện gì lớn cần phiền ngươi thôi."
Tiểu Bát òa khóc: "Nghe đi, ngươi nghe đi! Đến cái chữ "phiền" cũng nói được, ngươi không thân ta! Hu hu hu..."
Nam Tầm:...
"Ngoan, đừng nháo nhào ha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bát nói: "Ngươi hỏi đúng người rồi đó. Hai ngày nay rảnh rỗi nên gia ngó cấm địa nhà họ Thẩm mấy lần, quả nhiên bắt gặp hiện trường án mạng. Để đại Boss sống dậy, lão Thẩm lại giết một cô bé ngày sinh tháng đẻ thuần âm. Đại Boss tỉnh thì kẹp nhẹ hai ngón tay thế này này, rắc một cái, cổ lão già kia cứ thế gãy lìa."
"Ngươi nói gì?" Nam Tầm cả kinh: "Cụ tổ tỉnh!?"
Tiểu Bát cười hô hố cực đánh khinh: "Ừ đấy, đại Boss đẹp trai tỉnh rồi. Ngươi nói xem ngươi gặp đại Boss trong mơ thôi cũng giảm được ác niệm, vậy nếu ngoài đời... Muah ha ha..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.