Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 507: Khiếp sợ, khu thương mại toàn ma




Thẩm Duệ Uyên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của bé con, trong mắt nổi lên ý cười dịu dàng, đáp: "Cụ tổ cũng rất thích bé."
Sau đó hai người khoác tay dạo phố.
Mặc dù thấy khó xử, Thẩm Tông Diệu vẫn báo giá cho tổng giám đốc Triệu.
Tổng giám đốc Triệu nghe phải tốn nhiều tiền như thế, lòng vốn đang hoảng lúc này lại chẳng còn tâm trạng hoảng: "Anh Thẩm, sao lần này cần nhiều tiền vậy?"
80 triệu, nghe mà đau gan.
"Bởi vì vấn đề lần này khá khó giải quyết. Giám đốc Triệu, ông đừng giả ngu, thầy này không phải ai mời cũng được đâu. Chỉ bỏ tiền tiêu tai mà thôi, không bỏ được con sao buộc được sói."
Tổng giám đốc Triệu do dự một lát, rốt cuộc cắn răng đồng ý: "Được, nếu có thể giải quyết thật thì bỏ nhiều mấy cũng đáng."
Thẩm Tông Diệu thầm nghĩ: Thật không dễ dàng, mấy con buôn kiểu này càng giàu càng keo. Nếu không phải khá thân với tổng giám đốc Triệu, ông sẽ không tìm đến cụ tổ đâu.
Thấy vị tổ tông đằng trước đã đi xa, Thẩm Tông Diệu vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Ngoài trung tâm thương mại Thịnh Thái, trên phố này không thiếu những khu mua sắm cao cấp khác. Nam Tầm thử được rất nhiều quần áo.
Cụ tổ chỉ cần gật đầu lắc đầu, Thẩm Tông Diệu sẽ biết cái nào cần mua cái nào không. Về phần Thẩm Quang Bích đang tự giác tàng hình thì bị Nam Tầm coi thành gã sai vặt xách đồ.
Chỉ chốc lát sau, hai tay Thẩm Quang Bích chất đầy túi lớn túi nhỏ, hoàn toàn trở thành tùy tùng của hai người. Sắc mặt cậu lúc này thúi cực thúi.
Nam Tầm phát hiện mấy bộ cụ tổ chọn cho đa phần đều là áo có tay và váy dài, cổ áo cũng siêu cao, gần như kín mít.
"Cụ tổ, nhiêu đây đủ mặc rồi, không cần mua nữa đâu. Con còn đang lớn mà." Nam Tầm kéo cánh tay cụ tổ làm nũng.
Thẩm Duệ Uyên "Ừ" một tiếng, giọng điệu cưng chiều hứa: "Được thôi, chờ bé cao lên cụ lại dẫn đi mua."
"Dạ! Cụ tổ hứa đó nha, không được đổi ý." Nam Tầm thò đầu qua cọ cọ cánh tay anh, ỷ lại vô cùng.
Thẩm Duệ Uyên thở dài trong lòng: Sau này không có ta ở đây, bé con phải làm sao?
Thẩm Tông Diệu đứng sau nhìn hai cụ chắt ưỡn ẹo dính nhau, tức giận lườm con trai.
Mới mấy ngày không gặp, con bé Thẩm Hiểu Nhu đã thân với cụ tổ thế rồi ư? Thằng con Quang Bích ngố tàu không tinh tế này, chả biết lo làm thân gì cả.
...
Mới dạo một vòng mà quần áo, giày dép, điện thoại gì Nam Tầm đều có đủ, thẻ ngân hàng cũng làm một cái.
Thẩm Quang Bích chuyển tiền cho cô, tài khoản trống trơn lập tức có thêm 300 000. Nam Tầm ôm thẻ hôn hôn hai cái, nói với cụ tổ: "Cụ tổ, thẻ con có tiền rồi, về sau con cũng có thể mua đồ cho cụ."
Thẩm Duệ Uyên trìu mến nhìn cô, nhịn không được lại xoa xoa đầu nhỏ: "Được."
Thẩm Tông Điệu đằng sau tấm tắc làm lạ. Nhìn cách vuốt mông ngựa đúng chỗ ngứa kia kìa, đến ông nghe còn thoải mái nói chi cụ tổ vốn đã thích con bé.
"Thẩm Tông Diệu." Cụ tổ đi trước bỗng nhiên gọi ông.
Thẩm Tông Diệu hoảng hốt: "Cụ tổ, có chuyện gì ạ?"
"Ngươi đi chuẩn bị một bình nước mắt trâu nhỏ, nhất định phải là trâu đực trên mười tuổi."
Thẩm Tông Diệu nghe thế, hai mắt trợn tròn: "Cụ tổ, ngài muốn... Vâng vâng, con đi chuẩn bị ngay."
Nam Tầm nghe nước mắt trâu liền đoán được cụ tổ muốn làm gì. Cụ tổ từng chỉ cô, bôi nước mắt trâu lên mí mắt, buổi tối sẽ nhìn thấy được những thứ ngày thường không thấy. Có điều chờ nước mắt trâu bay hơi hết, hiệu lực cũng đồng thời biến mất.
***
Hơn 11 giờ khuya, phố buôn bán vẫn náo nhiệt không thôi. Duy chỉ trung tâm thương mại Thịnh Thái là lạnh lẽo tọa lạc nơi đó, không người thăm hỏi.
Ngược lại đài phun nước cạnh cửa vẫn có người chụp ảnh chơi đùa, màn đối lập trông khá buồn cười.
Thẩm Duệ Uyên dẫn đầu vào trong, mấy người theo sát phía sau.
Giám đốc Triệu không khỏi chà chà cánh tay. Chẳng biết do tối nay ông mặc ít hay do tâm lý mà cứ cảm thấy ở đây lạnh buốt.
Một trận gió đột nhiên thổi qua, khiến tổng giám đốc Triệu ngỡ ngàng.
Sao trong nhà lại có gió?
Mà lúc này, Nam Tầm vừa vào đã ngơ ngác nhìn ra trước, vẻ mặt bình tĩnh kém chút toạc nứt.
Đờ mờ a a a!
Thật nhiều ma!
Dưới góc nhìn của cô, chỗ này quả thực không hề quạnh quẽ mà náo nhiệt vô cùng, rộn ràng nhốn nháo... Ma, từ chỗ này bay qua chỗ kia, từ chỗ đó bay qua chỗ nọ. Phải nói đây là địa bàn của chúng!
Nam Tầm hết sức may mắn vì những con ma này chỉ trắng bệch mặt, không phải loại cả người máu chảy đầm đìa, gãy tay gãy chân gì đó.
Cô thấy rất rõ ngay lúc bọn họ tiến vào, đám ma đang "dạo phố" đồng loạt quay cái bản mặt trắng bệch về hướng này, sau đó lại như chẳng việc gì xoay đầu.
Nam Tầm nuốt nước miếng ừng ực, thậm chí nghe con ma gần nhất mắng: "Giờ này rồi còn người tới à? Ghét thế."
Nam Tầm "ha hả" trong lòng, hóa ra chỗ này bị ma bao rồi hả?
"Thẩm Tông Diệu, bôi thứ kia lên mắt, cả Thẩm Quang Bích nữa." Thẩm Duệ Uyên bảo.
Thẩm Tông Diệu tha thiết muốn hỏi "Có thể không bôi không ạ?", song ông vẫn ngoan ngoãn trích hai giọt trong chai bôi lên mí mắt rồi đưa cho con trai.
Sau khi bôi xong ông đã chuẩn bị tâm lý một lát mới quyết định mở mắt, ai ngờ vẫn bị dọa hú hồn.
Trời ạ, sao ở đây nhiều du hồn thế này?
Sắc mặt Thẩm Quang Bích cũng nháy mắt tái mét.
Cậu không có mắt Âm Dương, bình thường nhìn không thấy những thứ dơ bẩn, cùng lắm chỉ cảm nhận được bằng ít ngoại lực. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều du hồn thế. Bọn chúng đa phần đều mặt xanh mặt trắng, biểu cảm cứng ngắc hoặc có thể nói không có biểu cảm.
Tổng giám đốc Triệu thấy mọi người bôi chất lỏng gì kia, còn tưởng bảo bối phòng thân, vội nghiêm mặt hỏi: "Có thể cho tôi một ít không?"
Thẩm Quang Bích phức tạp nhìn ông ta: "Tổng giám đốc Triệu, tôi khuyên ông đừng ——"
Nam Tầm bất ngờ chặn ngang Thẩm Quang Bích, cười khanh khách nói: "Được chứ, đây là đồ tốt, bôi càng nhiều tác dụng càng lâu. Có điều nó quý lắm, xin tổng giám đốc Triệu tiết kiệm chút."
Tổng giám đốc Triệu gấp gáp lấy cái chai trong tay Thẩm Quang Bích, xoay lưng lại với họ, mau chóng thoa mấy giọt lên mí mắt.
Giây tiếp theo, chân ông nhũn đến đứng không nổi. Tiếng thét chói tai nghẹn ở cổ họng, suýt đã gào lên.
"Sư huynh, phiền anh đỡ tổng giám đốc Triệu." Nam Tầm nói với Thẩm Quang Bích.
Thẩm Quang Bích:...
Tổng giám đốc Triệu gần như được Thẩm Quang Bích kéo đi.
Dưới sự dẫn dắt của cụ tổ, bọn họ được chiêm ngưỡng triệt để sự "náo nhiệt" của khu thương mại. Rạp phim vốn chỉ có dăm ba khách, nhưng khi họ vào lại thấy ghế ngồi trong rạp đầy "người".
Mặt những "người" đó trắng bệch tím tái, tất cả đều vô cảm nhìn màn hình lớn chính giữa.
Nam Tầm tới gần thậm chí nghe được con ma tóc dài bên cạnh nói: "Không phải chứ, sao chỗ của tôi lại có người? Đừng mà a a, người ta chen lấn dữ lắm mới giành được vị trí này mà."
Ma nam cạnh đó tò mò hỏi: "Em gì ơi, em chết thế nào vậy?"
Ngay chính khắc nọ, cô gái kia đùng một phát đổi mặt. Trên trán xuất hiện một lỗ thủng, máu đỏ chảy đầm đìa ra ngoài: "Uầy, là vậy nè, không cẩn thận ngã cầu thang. Té chết."
Nam Tầm:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.