Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 519: Kì lạ, Lý Nhã mất liên lạc




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Độ ấm trên trán vừa chạm đã rời. Thẩm Duệ Uyên nao nao nhìn cặp mắt trăng non của bé con, sau một lát thẫn thờ hai mắt cũng hơi cong lên.
Ánh mắt dịu dàng như nước của người đàn ông từ từ lan tỏa. Đúng lúc đối diện với Nam Tầm, thế là toàn bộ đều dừng trên mặt cô.
Nhè nhẹ, âm ấm, ngứa ngứa.
Bị cụ tổ nhìn, Nam Tầm đỏ mặt một cách khó hiểu. Cô vội chỉ chỉ trán mình: "Cụ tổ, con nữa?"
Lúc này Thẩm Duệ Uyên không hề do dự cúi người hôn trán cô, thì thầm: "Bé ngủ ngon."
Người đi rồi, Tiểu Bát chửi đờ mờ: "Không phải chứ. Mới hôn chúc ngủ ngon mà ác niệm đã giảm á? Hẳn 5 điểm cơ!"
Nam Tầm ôm chăn lộn một vòng: "Ta thích cụ tổ dịu dàng quá đi."
Tiểu Bát không nhẫn tâm nói cho cô, theo quỹ đạo nguyên thế giới thì không lâu nữa đại Boss sẽ tu tà.
Tu tà thì dịu dàng được đến đâu?
***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục chương nha, mấy bạn web lậu***
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Nhờ Thẩm Quang Bích có không ít khách quen mà Nam Tầm đi theo cũng quen được kha khá. Hơn nữa có những người bạn như Chu Á Linh, Trần Oánh dẫn mối, Giản Thư và Lý Nhã cật lực tuyên truyền đã giúp Nam Tầm nhận được không ít đơn. Nhưng chủ yếu là những việc đơn giản như sửa sang bố cục phòng ngủ.
Những lúc rảnh rỗi Thẩm Quang Bích sẽ tranh thủ đọc sách, Nam Tầm thấy mà mừng hết sức.
Có công mài sắt có ngày nên kim. Thẩm Quang Bích được hạng hai cuối kỳ một, cao hơn lần trước hẳn một hạng.
Mà lần này, Nam Tầm lại được hạng nhất.
Trên bảng thành tích, cái tên Thẩm Hiểu Nhu ngồi chễm chệ trên đầu Thẩm Quang Bích.
Thẩm Quang Bích bị đả kích mất sạch ngạo khí. Cậu những tưởng mình rất thông minh, kết quả lại xuất hiện một người không đọc sách cũng được hạng hai, lật đại vài trang thì được hạng nhất. Cậu còn có thể nói gì đây?
"Cụ tổ, ba bảo con hỏi ngài Tết năm nay mọi người tụ về nhà tổ hay từng nhà tự tổ chức ạ?" Thẩm Quang Bích hỏi người đang đọc sách.
Sau khi học được chữ giản thể và cách ghép vần, Thẩm Duệ Uyên rất thích đọc những quyển ma quỷ chí dị hiện đại. Bởi thời đại phát triển thì ma quỷ đương nhiên cũng phát triển.
Mỗi khi gặp từ lạ, anh sẽ tra từ điển. Nam Tầm cảm thấy lúc cụ tổ tra từ điển đáng yêu cực kì.
Thẩm Duệ Uyên chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nói nhàn nhạt: "Bảo ba ngươi tự quyết đi."
Thẩm Quang Bích do dự chốc lát rồi nói: "Ý ba là vẫn về nhà tổ như mọi năm, nhưng tốt nhất có cụ về tọa trấn ạ."
Thẩm Duệ Uyên "Ừ" một tiếng: "Vậy về hai ngày là được."
"Cụ tổ, con rất thích Tết, Tết đến sẽ nhận được tiền mừng tuổi. Cụ nhớ lì xì con nha ~" Nam Tầm ngồi trước mặt anh hô.
"Được, cụ tổ sẽ lì xì cho bé một bao dày." Thẩm Duệ Uyên hiền từ nói, quen thói xoa xoa đầu nhỏ của cô.
Tâm trạng Nam Tầm tốt vô cùng. Thế nhưng sau một cuộc điện thoại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
"Chuyện gì thế?" Thẩm Duệ Uyên vươn ngón tay chọc chọc ấn đường cô, khẽ cười: "Cứ bảo cụ tổ hay chau mày, bé xem bé nhăn thành bà cụ non rồi này."
Nam Tầm nắm ngón tay anh, nghiêm mặt nói: "Cụ còn nhớ Lý Nhã, tác giả tiểu thuyết ma quái —— Văn Hương Thức Nữ Nhân không ạ?"
Thẩm Duệ Uyên gật nhẹ: "Nhớ."
"Vừa rồi Giản Thư gọi cho con, bảo tự dưng không liên lạc được với Lý Nhã."
"Sao lại vậy?" Thẩm Quang Bích cũng biết cô ấy liền hỏi vội.
"Quyển tiểu thuyết thần quái đầu tiên của Lý Nhã được nhà sản xuất nhìn trúng, hiện đang tiến hành chuyển thể thành phim điện ảnh. Lý Nhã là tác giả gốc cũng đảm nhiệm chức biên kịch. Mấy hôm trước cô ấy đến trường quay thăm ban, kết quả lại mất liên lạc."
"Đoàn làm phim thì sao? Đã hỏi họ chưa?"
Nam Tầm ngập ngừng nói: "Chỗ đó tín hiệu không tốt, không gọi được cho đoàn phim."
Do phim thuộc đề tài kinh dị nên chỉ được một số nhà sản xuất nhỏ đồng ý quay, diễn viên cũng toàn hạng ba trở xuống. Hơn nữa địa điểm quay lần này khá hẻo lánh, tín hiệu lại không tốt nên đoàn phim gần như cách ly khỏi thế giới bên ngoài.
Giản Thư phát hiện được nhanh như vậy là vì Lý Nhã nói chỉ đi một ngày rồi về, sau đó hai người sẽ đi xem phim. Ai ngờ đã qua ba ngày mà Lý Nhã vẫn chưa liên lạc cô nàng.
"Biết địa điểm không?" Thẩm Duệ Uyên hỏi.
Nam Tầm gật đầu: "Lý Nhã nói với Giản Thư phim quay ở một cánh rừng trong thành phố ta."
Thẩm Duệ Uyên xoay xoay nhẫn ban chỉ phỉ thúy trên ngón cái, ánh mắt trầm xuống: "Hai đứa chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát ngay."
"Cơ mà cụ tổ, giờ đã chạng vạng, chạy qua đó liệu có khuya quá không ạ?" Nam Tầm lo lắng hỏi.
Vào rừng sâu lúc đêm khuya âm khí nặng nhất, ai biết sẽ gặp phải thứ gì.
"Có cụ tổ ở đây, đừng sợ."
Cụ tổ nói bằng giọng điệu thản nhiên, Nam Tầm lại nghe ra cảm giác bá đạo. Cụ tổ thật soái bạo.
Lần này ra cửa Thẩm Quang Bích vác theo một túi gạo nếp. Những thứ dơ bẩn đều sợ nó nên mang càng nhiều càng tốt. Ngoài ra còn có hai cây kiếm gỗ đào, gương bát quái và các loại bùa chú, vân vân.
Trước khi đi, Thẩm Duệ Uyên dùng chu sa năm mươi năm và giấy vàng cũ Thẩm Tông Diệu dâng lên, cùng với bút lông gỗ đào trăm năm và lông chồn, để vẽ hai lá bùa cho hai người.
Không phải cụ tổ chưa từng đích thân vẽ bùa, nhưng cẩn thận như này lại là lần đầu tiên.
Hơn nữa Nam Tầm nhìn thấy rõ ràng, cụ tổ thậm chí nhỏ một giọt máu mình lên đầu bút rồi mới bắt đầu vẽ.
Trên giấy đã không phải bùa chú đơn giản, mà là một trận pháp hết sức phức tạp.
"Đây là bùa ngũ lôi. Nếu gặp phải tà ma không cách nào hàng phục thì dán bùa này lên người chúng, niệm thêm khẩu quyết càng tốt."
Cái tay nhận bùa của Thẩm Quang Bích run run.
Bùa ngũ lôi!
Giới phong thủy ai mà không biết bùa ngũ lôi, nhưng đám hậu bối bọn họ chẳng người nào vẽ được!
Thủy lôi, long lôi, yêu lôi, thần lôi, thiên lôi. Ngũ lôi tề tụ, dẫn lôi dẫn lửa. Đây là đại thuật. Nghe nói phải lấy tinh huyết của người thi thuật làm dẫn mới có thể thành công. Đương nhiên, tu vi người nọ buộc phải đủ cao.
Ở cái thời đại này, dẫn ra được một loại lôi đã tính là thầy giỏi, huống hồ ngũ lôi tề tụ.
Trong quá trình vẽ chỉ cần không cẩn thận chút thôi là hủy linh diệt đài ngay, người thi thuật rất dễ biến đần.
Bùa này xuất hiện, tà ma đều thần hình câu diệt. Uy lực cực lớn.
Song sự chú ý của Nam Tầm chẳng đặt trên lá bùa. Cô muốn nắm tay cụ tổ nhưng bị anh không dấu vết tránh đi.
Thẩm Duệ Uyên giấu bàn tay vừa vẽ ra sau lưng.
Ánh mắt Nam Tầm hơi trầm xuống.
"Tiểu Bát, nếu vừa rồi ta không nhìn nhầm thì lòng bàn tay cụ tổ bị... cháy?"
Cô thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng xèo xèo.
Tiểu Bát im lặng một chốc mới giải thích: "Ngươi quên hắn là thi ma rồi phải không? Với nhân sĩ chính phái mà nói, thi ma là yêu tà trong yêu tà. Nếu hắn không kiên trì tu luyện chính thống đến giờ thì sợ rằng đến cả cầm bút cũng chẳng được, chứ đừng nói chỉ cháy tay tí tẹo vậy.
Thi ma xuất thế, thiên địa biến sắc. Nhưng có thể lúc còn sống đại Boss là người tốt nên khi xuất thế vẫn chưa khiến trời đất biến sắc. Bằng không ngươi cho rằng, sao lâu vậy rồi các gia tộc phong thủy lớn còn chưa tìm tới cửa?"
Thế nên sau này đại Boss chắc chắn sẽ thành tà tu, đây là chuyện sớm muộn. Tiểu Bát thầm nghĩ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.