Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 540: Thiếu soái và cô vợ hoa khôi làng




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Trant.
Hồn Nam Tầm lìa khỏi xác lập tức tiến vào không gian của Tiểu Bát.
Tiểu Bát thở phào: "Còn tưởng không tiêu trừ hết ác niệm lần này chứ, ai dè đại Boss tốt thế. Ở giây cuối, 5 điểm sót lại đều bay sạch."
Nam Tầm có vẻ rất bình tĩnh hỏi: "Sao vừa chết, ta đã vào không gian sao trời ngay rồi?"
Tiểu Bát trả lời: "Tại đại Boss thế giới này là thi ma, lại đi cùng thời điểm với ngươi nên ta sợ nguyên thần hắn bám theo."
Nam Tầm ha hả: "Chu đáo ghê ha."
Tiểu Bát thấy giọng điệu cô chẳng giống khen mình lắm, nhưng vẫn cười hí hí đáp: "Chớ sao."
Nam Tầm:...
"Thân ái, chúng ta lại thành công rồi. Ây da, gia đi theo ngươi quả là cơm ngon rượu say. Cứ cái đà này, a hị hị, chẳng mấy chốc gia sẽ thăng lên Thánh thú không chịu pháp tắc ràng buộc thôi. Muah ha ha ha ha..."
Nam Tầm: "Vậy hả? Thế giới trước ngươi cũng nói sắp đột phá, mà một thế giới nữa đã qua, ngươi vẫn trong hình dạng cũ."
Tiểu Bát khóc hu hu: "Đừng lột trần vết sẹo người ta chứ. Gia cảm giác sắp đột phá thật rồi mà, không chừng thế giới sau sẽ thành công."
Nam Tầm không buồn hé răng.
"Khụ khụ. Thân ái, tụi mình nghỉ lát ha?"
Nam Tầm liếc qua bản mặt ngựa của nó: "Khỏi, đi thế giới sau luôn đi."
Tiểu Bát cảm động phát khóc trước sự yêu nghề của cô. Đồng thời, trong lòng lại thấy Nam Tầm quá lạnh nhạt.
Mới giây trước còn anh anh em em đồng sinh cộng tử với Boss thế giới này, giây kế đã vỗ mông đi thế giới sau. Đúng là chẳng khác gì mấy gã đàn ông cặn bã rút chim vô tình.
Nhưng trạng thái vầy rất hợp yêu cầu đề ra của Tiểu Bát, toàn tâm toàn ý cho một thế giới, xong việc thì chạy lấy người. Tuyệt vời.
"Hí hí, hai thế giới gần đây ngươi biểu hiện không tồi. Gia quyết định thế giới sau thưởng ngươi một đại Boss đẹp trai quỷ khóc sói gào."
Nam Tầm: "Đây chắc chắn không phải anh đẹp trai, mà là anh xấu ma chê quỷ hờn. Bởi đến quỷ cũng bị dọa khóc."
Tiểu Bát dùng hành động chứng minh, trực tiếp mang cô đi thế giới sau.
Linh hồn Nam Tầm vặn vẹo. Cô tưởng chỉ nháy mắt sẽ tới, ai ngờ linh hồn chững lại trong không gian trắng xóa.
Tiểu Bát dừng giữa đường.
"Ngươi đang dừng ở khe hở thời không đó hả?" Nam Tầm ngạc nhiên thốt.
Tiểu Bát ngoái đầu nhìn ra sau.
Nam Tầm: "Sao vậy? Nhìn gì thế?"
"Cmn lại là cảm giác này. Gia cảm nhận được ít nhất ba lần rồi! Thật vô lý! Ngoài tộc Hư Không Thú bọn ta, chẳng thần thú nào có khả năng tự do xuyên qua thời không cả. Nhưng nếu đồng loại thì hẳn phải có mùi quen thuộc, gia lại chẳng ngửi thấy mùi gì."
Con ngươi Nam Tầm lập lòe, hỏi: "Ý ngươi là có ai bám theo? Có khi nào là thần thú khác không? Loài lợi hại không kém Hư Không Thú ấy."
Tiểu Bát khinh bỉ: "Sao có thể. Gia nói ngươi nha, dù đại tiên trong thế giới cao cấp cũng chỉ xé rách được không gian trong thế giới đó thôi. Hư Không Thú bọn ta là con cưng của trời, là tộc độc quyền không chi nhánh.
Muốn xé rách hư không đến thế giới khác như gia á. Ha hả, vậy phải rất trâu bỏ, ít nhất cần đạt đỉnh thế giới cao cấp. Mà có thế đi nữa cũng không xuyên qua nhẹ nhàng tự tại được như gia đâu."
Nam Tầm vội hỏi thêm: "Nếu kẻ này bắt chước ngươi xuyên tới xuyên lui thì phải trả giá thế nào?
Ý ta là, kết cục sẽ ra sao?"
Tiểu Bát kiêu kỳ lắc đuôi, giảng giải: "Nếu dùng cơ thể để xuyên, trừ phi thân mình loài này cực kỳ cứng cỏi, bằng không rất có thể bị xung động mãnh liệt của hư không nghiền thành cát bụi. Xuất nguyên thần càng nguy hiểm, chỉ hơi sơ sẩy là nguyên thần tổn hại ngay.
Ngươi biết nguyên thần quan trọng thế nào mà. Một khi tổn thương nặng, may thì đần độn, xui sẽ tan thành mây khói."
Nam Tầm trầm mặc nghe, không khỏi cúi đầu nhìn "cơ thể" mình.
Yếu ớt như vậy, bóp cái là nát. Đổi lại là cô, sợ rằng về với cát bụi từ lâu rồi nhỉ?
"Mau đi thôi Tiểu Bát." Nam Tầm không muốn nán lại nơi nguy hiểm này lâu.
Tiểu Bát thoáng nhìn ra sau, "Ờ" một tiếng: "Đi thôi!"
***Chương này mở public, bắt đầu từ chương sau sẽ khóa hết***
Khi Nam Tầm lấy lại ý thức, cô đang trong cơ thể một cô gái.
Đầu cứ đê mê nặng nề. Nam Tầm chưa kịp mở hẳn mắt đã nghe Tiểu Bát kêu rên: "Cmn tính sai thời gian, rõ ràng gia định xuyên đến một tháng trước."
Nam Tầm lắc lắc cái đầu nặng trịch, từ từ mở mắt.
Trước mặt chỉ một màu đỏ. Đầu cô đội khăn voan đỏ thẫm.
Nam Tầm vội giật xuống xem, thấy mình đang mặc hỉ bào ngồi trong cỗ kiệu lắc la lắc lư.
"Tiểu Bát, ta sắp lấy chồng?" Nam Tầm choáng.
Tiểu Bát: "Đúng vậy."
"Theo kịch bản của ngươi, chắc chắn sẽ tìm cho ta một thân phận tiện tiếp cận đại Boss. Lần này, ta phải gả cho... đại Boss?"
Tiểu Bát vòng vo: "Lần này ngươi phải gả cho người chết."
Nam Tầm ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cái quái gì cơ?"
Tiểu Bát: "Gia nói, ngươi sắp gả cho người ta. Hôm nay là ngày vui của ngươi và một người chết!"
Nam Tầm:...
"Giờ ta xem ký ức cơ thể này đã. Chút nữa tìm ngươi tính sổ sau ha, Tiểu Bát!"
Lần này Nam Tầm xuyên vào một cô thôn nữ làng chài tên Hứa Đa Ngư. Hứa Đa Ngư có gương mặt thanh thoát xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng ngoan ngoãn, được tôn là hoa khôi của làng.
Nhà Hứa Đa Ngư không tính giàu có, nhưng thuộc dạng cơm cháo không lo, bởi cha cô là tay đánh cá lão luyện.
Tuy nhiên! Cách đây hơn ba tháng, cha Hứa Đa Ngư cùng dân làng ra sông đánh cá, chẳng may đụng phải trận mưa như thác đổ khiến mực nước dâng cao, ông rơi xuống sông rồi không bao giờ trở lại.
Mẹ cô ở nhà nghe tin dữ, không gắng gượng được đổ bệnh. Một tháng trước cứ thế nhắm mắt xuôi tay bỏ lại Hứa Đa Ngư và em trai bảy tuổi nương tựa lẫn nhau.
Hai chị em lẻ loi đành đến nhà cậu ăn nhờ ở đậu, nhưng mụ mợ chanh chua lại coi cô là của nợ.
Mụ đang tính bán cô vào phủ nhà giàu làm hầu gái thì nghe tin nhà họ Tạ giàu nhất trấn muốn tìm người sống kết âm hôn với cậu cả đã qua đời nhiều năm.
Sau khi nghe ngóng tin tức, mụ ta biết đây là chuyện tốt khó tìm. Nếu kiếm được người thích hợp gả vào, nhà họ Tạ đồng ý sẽ trả năm trăm lượng bạc trắng làm sính lễ!
Năm trăm lượng! Cả đời mụ chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy.
Mụ đưa ngày sinh tháng đẻ của Hứa Đa Ngư cho người làm âm hôn. Người nọ bấm tay tính toán... Đúng, chính là người này, bát tự cực hợp với thiếu gia đã khuất.
Hứa Đa Ngư biết bà mợ muốn gả mình cho người chết thì sợ mất mật bỏ trốn suốt đêm.
Kết quả có thể đoán được, cô bị mụ ta tóm về, ép uống thuốc mê rồi bán đi.
Nam Tầm sắp xếp lại ký ức, cười mỉa: "Tiểu Bát, ban nãy ngươi bảo định đưa ta đến mấy tháng trước, hử?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.