Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 627: Ta đau, đừng cắn ta




Nam nhân siết chặt tay, đứng bật dậy.
Nam Tầm mỉm cười ngửa đầu nhìn hắn: “Tiền bối, ngài cá với ta không? Nếu thắng, ngài chỉ mất hai viên thuốc, mà ta mất mạng. Còn thua, ngài lại được một đệ tử thông minh lanh lợi. Tính sao cũng chẳng thiệt chi, không phải sao?”
Nắm tay dần thả lỏng, Thanh Y Quỷ Diện lạnh lùng thốt: “Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta đành hết lòng giúp đỡ!” Quăng lại câu đó xong bất thình lình xoay người vào nhà tranh.
Nam Tầm nheo nheo mắt hít một hơi, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Hương thảo dược trên người hắn nồng hơn khi xưa, thật dễ ngửi.
Lát sau, Thanh Y Quỷ Diện cầm hộp gỗ đi tới ném cho Nam Tầm: “Đây là Chân Tâm Đoạn Trường hoàn, viên nhỏ ngươi dùng, viên to… cho tên kia dùng.”
Nam Tầm cười xán lạn, lập tức bắt lấy hộp gỗ: “Cảm ơn tiền bối, ngài cứ đợi mà nhận ta làm đồ đệ đi!”
Thanh Y Quỷ Diện trầm mặc nhìn cô chốc lát, rồi lại bước đến bên giá, không nhanh không chậm rót một bát rượu trái cây từ cái bình hắn khuấy đống thuốc bột lúc trước.
Nam nhân bưng bát rượu đưa tới trước mặt cô, hờ hững ra lệnh: “Uống nó.”
Nam Tầm nhận bát nhưng không uống ngay, cô không quên trong đây trộn cả đống thuốc đâu nhá, ai biết đấy là cái quái gì.
Thanh Y Quỷ Diện thấy cô do dự, không khỏi cười lạnh: “Chẳng phải mắc bệnh tương tư, xoắn xuýt đòi ta trị giúp sao, uống thứ này sẽ xoa dịu nỗi khổ đó.”
Khi nói lời này, ánh mắt nam nhân trở nên sâu thăm thẳm, nơi tận cùng dường như có một con dã thú đang ngủ đông, không biết khi nào sẽ lao ra ngoạm đứt cổ Nam Tầm.
Nam Tầm trông mà hãi.
“Sao vậy, sợ ta hạ độc hại ngươi?” Nam nhân trầm giọng: “Nếu ta muốn, ngươi đã sớm chết. Tuy ngươi có võ công cao cường, nhưng ta cũng có hàng ngàn cách đầu độc ngươi.”
Nam Tầm bỗng cười duyên: “Tiền bối đừng nóng giận, ta đương nhiên vô cùng tin tưởng ngài.”
Dứt lời liền ngửa đầu nốc cạn bát rượu, còn chép miệng, thè đầu lưỡi liếm liếm: “Rượu trái cây tiền bối tự mình ủ ư? Hương vị không tồi.”
Ánh mắt Thanh Y Quỷ Diện lập lòe khóa nơi đầu lưỡi phấn hồng, hững hờ đáp: “Rượu này trộn lẫn mộng túy cho nên khả năng tối ngươi sẽ nằm mơ.”
Nam Tầm ồ một tiếng, cười hì hì: “Mơ tốt mà, có phải ta sẽ gặp lại tiểu ca ca trong mơ không?”
Rượu mới nuốt xuống bụng, khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng.
Rõ ràng chỉ là rượu trái cây nhưng lại chẳng khác gì rượu mạnh.
Nam Tầm lảo đảo đứng dậy, toét miệng cười với Thanh Y Quỷ Diện: “Tiền bối, cho ta xin chút thuốc bột phòng côn trùng đi. Nơi đây không có thừa giường đệm, ta định màn trời chiếu đất. Mấy bụi cỏ ngoài kia không tồi, chắc hẳn còn thoải mái hơn giường gỗ của ngài, ha ha ha…”
Thanh Y Quỷ Diện lãnh đạm bảo: “Ta cho ngươi mượn giường gỗ một đêm.”
Nam Tầm sáng bừng mắt: “Thật vậy chăng? Tiền bối thật tốt, vậy ta đây không khách khí nữa nha ~”
Nói xong, lập tức đi về phía nhà tranh.
Thanh Y Quỷ Diện dõi theo bóng lưng nữ nhân hồi lâu, mãi đến khi cô bước vào nhà mới rời mắt.
Gian nhà ít đồ đạc đến đáng thương, chỉ có mỗi cái bàn và chiếc giường gỗ.
Nam Tầm đầu óc váng vất lăn ra giường, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mê mang, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao. Cô không biết mộng túy là cái quái gì mà khiến cả người nóng bừng lên, hận không thể cởi sạch đồ.
Nhưng đây tuyệt đối không phải tình dược, bởi nó không hề gây cảm giác trống rỗng.
Nam Tầm mơ mơ màng màng khua cánh tay, hất bàn gỗ trong phòng chắn trước cửa.
Không phải không tin được người nọ, mà do cánh cửa lung lay của gian nhà xập xệ này đã bị gió thổi mở tung.
Sau khi đảm bảo cửa không bị gió thổi bay nữa, cô liền quẳng sa đỏ trên người, buộc túm cao váy dài lộ đôi chân dài ngọc ngà thẳng tắp.
Hà… thế này mát mẻ hơn hẳn.
Nam Tầm thoải mái thở phào một tiếng.
Nữ nhân cứ lộ vai, lộ chân như vậy chìm vào giấc ngủ.
Không biết từ khi nào, chóp mũi bỗng quẩn quanh mùi thảo dược, sau đó, có người lấy lụa mỏng che mắt cô lại.
Nam Tầm hừ một tiếng mở mắt, xuyên qua lớp lụa mỏng trông thấy một bóng người.
Bóng người kia đứng cạnh mép giường, từ trên cao nhìn ngắm cô.
Nam Tầm ngửi thấy mùi thảo dược thanh mát quen thuộc, miệng đã bật ra tiếng trước não: “Tiểu ca ca?”
“Tiểu ca ca, ta rất nhớ ca, ta thật sự rất nhớ ca.” Nam Tầm duỗi tay muốn túm tấm lụa mỏng nhưng bị người nọ ngăn lại.
Gần như chỉ một vài giây sau, bóng người cao lớn trước mắt đột ngột đổ ập xuống, môi mỏng lạnh lẽo hung hăng chặn miệng cô.
Nụ hôn dữ dội mà mạnh mẽ, bàn tay nóng rực thô lỗ xoa nắn làn da mềm mại như thể muốn xé rách.
Nam Tầm đau đến nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiếng rên đứt quãng bị hắn nuốt trọn.
Tưởng chừng sắp ngộp thở.
Bàn ủi nóng rực in hằn sâu trên da thịt cô, dường như muốn nung thủng muôn vàn lỗ trên đó.
Liếm mút dần chuyển thành cắn.
Cô đau đớn ôm chặt bả vai rắn chắc của hắn, tiếng nói xen lẫn tiếng nức nở: “Tiểu ca ca, ta đau, ca đừng cắn ta…”
Cô tưởng hắn sẽ im lặng, nhưng giây tiếp theo, thanh âm trong trẻo mát lạnh quen thuộc vang lên mang theo ác ý vô tận, thì thầm bên tai cô: “Y Y, ta thật sự rất muốn cắn chết ngươi, ta muốn cắn từng miếng thịt của ngươi rồi nuốt chúng vào bụng. Ta muốn cắn nát gương mặt xinh đẹp này để mai sau ngươi không thể đi dụ dỗ nam nhân khác. Đồ nữ nhân bội tình bạc nghĩa không biết tự trọng, ta muốn ra sức làm ngươi, để ngươi vĩnh viễn không quên được hương vị của ta…”
Nam Tầm nghe thấy giọng nói từ biệt đã lâu, trong lòng chỉ có vui mừng, thuận theo ý hắn làm nũng: “Tiểu ca ca, ta là của ca, từ đầu đến chân đều là của ca. Ca cắn thoải mái nhưng nhẹ chút, ta sợ đau…”
Song nam nhân dường như không nghe thấy âm thanh nũng nịu kia, vẫn hung hăng cắn mút thân thể của cô, giựt sạch vật che thân vốn không nhiều nhặn gì.
Cắn xong phía trước còn chưa đủ, đột ngột lật cô lại cắn tiếp. Bả vai mượt mà, tấm lưng mịn như tơ, vòng eo mảnh khảnh, còn có mông vểnh xinh xinh.
Nam Tầm sắp khóc tới nơi.
Hắn là sói con sao? Thịt cô sắp bị cắn rớt luôn rồi.
“Tiểu ca ca, ca thật nhẫn tâm…” Nam Tầm khóc rấm rứt.
Bên tai, nam nhân vang tiếng thở dài như hoàn toàn sa đọa, thỏa mãn mà thích thú.
“Rốt cuộc là ta nhẫn tâm, hay ngươi? Không đủ, nhiêu đây còn chưa đủ, ta muốn làm chết ngươi, làm chết ngươi, ta muốn ngươi về sau chỉ nhớ duy nhất hương vị của ta…”
Nam Tầm nhận ra hắn định làm gì, vội vàng la lên: “Riêng chuyện này không được! Dù cho là trong mơ cũng không được! Chờ ca cưới ta mới có thể.”
Nam nhân trên người bỗng khựng lại, sau đó càng thêm ác liệt.
“Tại sao tên nào cũng được, riêng ta lại không? Ta cắn chết ngươi, đồ nữ nhân vô tình!”

Trong mơ, kẻ điên kia tựa hồ giày vò cô rớt luôn một tầng da, còn gần như cắn nhừ máu thịt cô. Nếu không phải cô cật lực ngăn cản, khả năng đã bị dã thú điên cuồng làm cả đêm.
Sau khi tỉnh lại, Nam Tầm ngồi sững sờ trên giường.
Cô cúi đầu kiểm tra cơ thể, dấu răng và vết véo trong mơ có mờ đi, nhưng mẹ nó tất cả đều lưu lại, lưu lại!
Toàn thân trên dưới đâu đâu cũng xanh xanh tím tím, trông khiếp cực kỳ.
Đau chết cô.
Đồ khốn khiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.