Mây Bay Ngang Núi

Chương 11



Mùa hè đến gần, tiếng ve kêu râm ran khắp nơi, cái nóng cũng tăng cao hơn nhưng nơi nơi đều có điều hòa nên cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng có lẽ do mức tiêu thụ điện năng quá cao khiến cho đường dây điện của khu phố bị hỏng.

Tiệm hoa và cả tiệm sửa xe cũng không tránh khỏi, đều phải nghỉ tay ăn trưa sớm hơn mọi ngày.

Vân Tịch quyết định sẽ ăn trưa ở ngoài bóng cây râm mát ngoài cửa. Bọn A Sướng thấy thế vừa định đi qua, đã bị Lưu Vũ kéo lại.

“Nháo cái gì, ở yên đây.”

“Nhưng chị Vân Tịch ngồi ăn một mình chán chết.”

“Muốn đi cũng là người khác, các cậu đừng có nháo nữa.”

Lưu Vũ nhìn về phía cầu thang, Phùng Thiệu Sơn tay cầm hộp cơm, mắt không nhìn bọn họ đi thẳng ra cửa.

Vân Tịch đang ăn cơm, thấy anh: “Ông chủ Phùng, ăn cơm sao?”

“Cô cũng thế sao?” Phùng Thiệu Sơn biết rõ còn cố ý hỏi.

“Đúng thế, anh ngồi đây ăn cùng tôi đi, gọi cả mấy người kia nữa.”

“Làm phiền cô rồi. Bọn họ đang ăn ở phòng làm mát động cơ rồi. Trong ấy hơi chật nên tôi ra đây.”

Nếu bọn A Sướng mà nghe được sẽ trợn trắng mắt mất, phòng làm mát động cơ hiện tại còn rất nhiều chỗ mà, ông chủ muốn nằm ra lăn lộn cũng không thành vấn đề…

“Mọi người làm việc nặng thế này, mà ăn vậy có phải là hơi ít không?”

Vân Tịch nhìn hộp cơm trong tay anh, thật sự là quá đơn giản rồi. Vài con cái chiên, một ít rau xào, canh thì khỏi nói tới thịt, rau còn không được mấy cọng.

Với thân hình đàn ông tám thước như bọn họ, thật sự là không đủ nhét kẽ răng.

“Bọn tôi lúc trước còn bận làm việc quên cả ăn, sau này có thêm A Nhiên mới có thể ăn đủ bữa trưa.” A Nhiên chính là cô gái duy nhất bên tiệm của anh.

“Thế là không được đâu. Phải ăn uống cho đầy đủ chứ.”

“Đồ ăn này chỉ là ăn cho qua bữa thôi, đâu phải là bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng đâu chứ.”

Nhìn ba món ăn đầy đủ dinh dưỡng của cô với hộp cơm của anh thì đúng là sơn hào hải vị rồi. Dù sao cũng qua đây rồi, nên chia cho anh một chút vậy.

“Anh thích món nào cứ tự nhiên đi, một mình tôi cũng không ăn hết.”

“Thế tôi không khách sáo nữa.”

Phùng Thiệu Sơn đợi mãi câu này của cô, đưa đũa gắp ngay miếng thịt sườn trước mặt cô, nét mặt thoải mãn.

“Ngon thật. Là mẹ cô nấu sao?”

“Không phải mẹ tôi nấu, là dì Trần nấu đấy.”

“…”

“Tôi không sống với bà ấy.”

Phùng Thiệu Sơn nhận ra được mỗi khi nhắc đến mẹ trông cô không được vui, trong lòng tự trách bản thân vô ý.

Nhớ tới hôm trước anh đón thằng nhóc Mặc đi học về thấy cô đi ra từ trong cửa hàng thú y. Tưởng mèo có việc gì nên tiện thể vào hỏi thăm thì mới biết ra là ngày nào cô cũng đến thăm mèo. Nhóc Mặc thấy mèo con liền yêu thích không buông, còn bảo khi nào đi đón mèo phải dắt nó đi cùng, anh đồng ý, nhân lúc này nói với cô vậy.

“Chiều nay đi đón mèo phải không?”

“Đúng thế, anh vẫn nhớ à.” chuyện lâu thế cô cứ tưởng là anh quên mất.

“Hôm trước, có kể cho nhóc Mặc nghe, nó đòi đi chung.”

“Thế thì vui chứ sao.” Nhóc Mặc là em trai nhỏ của anh, Vân Tịch đã gặp vài lần, cậu bé rất lễ phép và đáng yêu.

“Chiều tôi đón nó sang đây rồi mình cùng đi nhé.”

“Được.”

Chiều đến, ba người, hai người lớn và một đứa nhóc cùng đi bộ đến đón mèo. Phùng Thiệu Sơn định nhân cơ hội này nói chuyện với Vân Tịch nhưng lại nhóc Mặc cướp mất. Thằng bé nắm tay cô, tay còn lại thì nắm lấy tay anh, miệng thì líu rít như con chim non

“Chị Vân Tịch, đón mèo về là nó sẽ ở cùng chúng ta ạ?”

“Chị Vân Tịch, mèo thích ăn cá nhất ạ?”

“Em xem trên mạng thấy người ta còn cho nó ăn pate với hạt nữa đúng không ạ?”. ngôn tình hay

Bình thường anh sẽ là người giải đáp thắc mắc cho thằng bé nhưng hôm nay lại bị cho ra rìa, tới lượt Vân Tịch bị quấn lấy mãi không thôi.

Hừ, không những là bóng đèn mà còn là bóng đèn biết nói!

Vào trong tiệm, Phùng Thiệu Sơn đi làm thủ tục đón mèo về.

Trong lúc đợi anh, Vân Tịch liền ôm mèo xoa tới xoa lui, tay và miệng của nhóc Mặc cũng không ngưng, hết chạm chỗ này lại nói chỗ kia. Cô kêu nó đi lấy súp thưởng cho mèo, lúc này mới yên tĩnh được chút.

Cậu bé Phùng Mặc quay trở lại, thấy chị gái đang chơi với mèo rất vui vẻ, còn anh trai cậu thì đứng nhìn không chớp mắt, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cậu tiến lại, kéo góc áo anh trai, nói thầm: “Anh chụp lén chị Vân Tịch làm gì?”

Phùng Thiệu Sơn mặt dày nói: “Anh chụp hình mèo con không được sao?”

“Anh cho em xem với…”cậu nhóc uốn éo đòi xem ảnh.

“Mau đi cho mèo ăn, nó đói bụng rồi kìa.”

Cậu nhóc nghe thế chạy ù đi mất, đúng là dễ lừa.

Nhớ tới bức ảnh vừa nãy, khóe miệng anh trai xấu xa nào đó nhanh chóng giương cao.

Tối nay phải về ngắm cho kĩ mới được ~

Lúc gần về đến tiệm nhìn mèo con trong lòng cô, anh hỏi khẽ: “Cô đem nó về nhà sao?”

Vân Tịch lắc đầu nhìn anh: “Không được! Anh trai tôi bị dị ứng lông động vật.”

“Anh anh mình nuôi mèo con đi ạ.”

Nhóc Mặc vừa nói xong, hai ánh mắt, một lớn một bé nhìn anh chằm chằm, trong ấy còn có sự chờ mong, thôi miên anh mau gật đầu đi.

“Nhóc đòi nuôi nhưng người chăm sóc vẫn là anh thôi.”

“Đi mà anh trai, em sẽ chăm sóc nó mà.”

“Anh nuôi đi, tôi sẽ ghé thăm thường xuyên.”

“Meo meo..”

Đến nước này mà còn từ chối thì anh không làm được, đành gật đầu đồng ý.

“Vui quá đi.”

“Cảm ơn anh nha.”

“Meooo..”

“Cô đặt tên cho nó đi.” Phùng Thiệu Sơn nhìn cô.

“Tên Lọ lem đi.”

“Khi chúng ta nhặt nó lên, cả người nó lấm lem yếu ớt, giỡ đã sạch sẽ, khỏe mạnh rồi như nàng công chúa vậy.”

Người đi làm thủ tục và hồ sơ cho mèo là anh biết rõ đó là mèo đực nhưng chỉ biết dấu trong lòng…

Vân Tịch là người đã giúp thì phải giúp đến cùng, cô muốn biết nhà ông chủ Phùng để có thể đến thăm mèo.

“Đưa tôi về nhà anh đi.”

“Về nhà tôi?”

Vân Tịch gật đầu: “Tôi muốn biết để tiện thăm mèo.”

Anh liếc nhìn động vật giống đực trong lòng cô, địa vị của mày còn cao hơn ông.

Đúng là ngứa mắt thật!!!

“Hôm nay có chút trễ rồi. Để lần sau tôi đưa cô đi.”

“Vậy cũng được.”

“Chị Vân Tịch đừng lo! Em sẽ chăm sóc cho Lọ lem thật tốt.”

Vân Tịch đưa tay xoa đầu cậu: “Tiểu Mặc chăm sóc tốt cho nó nhé, mai mốt chị sẽ ghé thăm.”

Phùng Thiệu Sơn bỗng cảm thấy mình có chút dư thừa..

- --

Hôm sau, Lưu Vũ tung tăng cưỡi con moto của Phùng Thiệu Sơn đi làm, ghé quán café trước hẻm mua vài ly cho mọi người

“Lấy tôi café đen và hai café sữa nhé.”

Trong lúc chờ đợi, anh thấy hai người mặt mũi có chút quen, một người thì gầy, một người thì hói đầu đang vừa đi vừa nói chuyện.

“Hình như là tiệm bán hoa thì phải.”

“Buôn bán đắt hàng lắm, chủ tiệm chân dài rất xinh đẹp đó.”

“Không biết lúc “cưỡi” sẽ ra sao, hắc hắc.”

Lưu Vũ nhíu mày, không cần nghe rõ cũng biết người bọn này nói là ai. Hai đứa này đều là người của Hạ Vũ, bọn này chắc tia trúng cửa hàng của Vân Tịch rồi, phải về báo cho tên kia biết mới được.

Đưa café cho mấy đứa nhóc dưới tiệm, đem số café còn lại lên thẳng phòng làm việc của Phùng Thiệu Sơn, anh thấy tên kia đang thong thả tưới hoa, mắt nhìn ra cửa sổ, khỏi nói cũng biết là nhìn về phía tiệm hoa.

“Mới sáng mà đã mơ mộng sao?”

“Còn cậu uống café nhiều quá, muốn mơ mộng cũng không được”

“Cho cậu một ly, café sữa này đem qua cho Vân Tịch đi.”

“Tốt thế sao?”

“Dặn cô ấy cẩn thận, lúc nãy tụi đầu hói đám Hạ Vũ có nhắc đến tiệm hoa của cô ấy.”

“Bọn nó nói gì?”

“Nói là cô ấy chân dài rất xinh đẹp, không biết chơ—“

Chưa kịp nói dứt câu đã nghe rầm một tiếng.

“Lần trước ông đây nhẹ tay với bọn nó quá rồi.”

Phùng Thiệu Sơn xuống lầu, tay cầm hai ly café đi thẳng đến tiệm hoa đối diện.

Nghe tiếng chuông Vân Tịch ngước mắt lên nhìn anh, xong lại tiếp tục gói hoa cho khách

“Ông chủ Phùng đến mua hoa sao?”

“Lưu Vũ mua café cho mọi người, tôi đem phần của em sang.”

“Anh cứ để đấy đi, thay tôi cảm ơn anh ấy nhé.”

Thấy anh im lặng không nói gì cũng không rời đi, cô thắc mắc: “Còn gì nữa sao?”

“Nhóc Mặc hỏi cô khi nào đến thăm mèo.”

“Để cuối tuần đi nhé, tôi có mua cho mèo vài thứ, khi ấy chắc cũng gửi đến rồi.” Vân Tịch cười nói với anh.

Nhìn cô cười vui vẻ như thế, anh tự nhủ: Thằng nào đến ghẹo vợ ông đây, ông cắt ch*m hết!!!

____

Tác giả: Tuy là hay mắc cỡ không biết nói gì khi đứng trước mặt nóc nhà nhưng ĐỪNG CÓ QUÊN LÀ ANH SƠN LÀ NGƯỜI KHÔNG DỄ CHỌC NHÉ!!!!