Mây Bay Ngang Núi

Chương 14



Buổi tối cuối tuần nhiệt độ vừa mát, không khí thoải mái hơn rất nhiều mấy ngày nắng nóng gần đây.

Ghét bỏ trình độ lái xe “đỉnh” của Sở Tích, Vân Tịch quyết định ngồi xe của tài xế đến trường trung học số 12. Chợ đêm cách trường không xa nên mọi người thống nhất chọn trường làm điểm hẹn.

Lúc đến nơi, đã thấy bọn A Sướng đông đủ cả rồi nhưng lại không thấy Phùng Thiệu Sơn đâu, Sở Tích chọc chọc Vân Tịch, nhận được tính hiệu cô liền quay sang nhìn Lưu Vũ

“Ông chủ Phùng còn chưa đến sao?”

“Cậu ta đi gửi xe rồi, có cả tiểu Mặc nữa đấy!”

“Tiểu Mặc là ai thế?” Sở Tích người duy nhất chưa gặp tiểu Mặc phát biểu.

“Là em trai Phùng Thiệu Sơn.”

Sở Tích gật gù tỏ ý đã biết.

“Chị Vân Tịch!”

Từ xa tiểu Mặc đã nhìn thấy cô, buông tay anh trai nhanh chóng chạy đến ôm chân Vân Tịch.

“Em nhớ chị Vân Tịch.”

“Không phải mới gặp mấy ngày trước sao, nhõng nhẽo quá đi.”

“Lọ lem cũng nhớ chị nữa.”

“Mai chị sẽ qua thăm nó”

“Ở nhà đã dặn là không được nhõng nhẽo mà.”

Phùng Thiệu Sơn dùng tư thế xách gà con nhanh chóng nhấc thằng nhóc kia ra khỏi cô, ném cho Lưu Vũ, có chút hối hận vì đã dắt nó theo.

Cả đoàn người tiến vào chợ đêm, không khí náo nhiệt tấp nập, mùi đồ ăn bay khắp nơi, còn có cả mấy gian hàng trò chơi.

Bọn A Sướng nhanh chóng tản ra khắp nơi, chớp mắt đã không thấy đâu. Nhiều người đồng nghĩa với việc nhiệt độ cũng hơi tăng, Vân Tịch nhìn Sở Tích vì trai đẹp mà phải bịt khẩu trang kín mít cũng nhất quyết phải chen chúc ở chỗ này, cô hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ bạn mình đến với tình yêu của cô.

Lưu Vũ nắm tay nhóc Mặc dặn dò: “Không được bỏ tay anh ra nha chưa.”

“Nhưng em muốn nắm tay chị Vân Tịch.”

Lưu Vũ thì thầm vào tay cậu nhóc cái gì làm hai mắt nó sáng trưng như đèn pha ô tô, còn gật đầu mất cái.

Cách bọn họ phía trước là Vân Tịch và Sở Tích hai người đang thì thầm gì đó, Phùng Thiệu Sơn đi ngay phía sau cô, duy trì một khoảng cách nhất định cho hai người kia có thể nói chuyện.

Sau một hồi vì dòng người chen lấn nên Phùng Thiệu Sơn đi sát ngay sau lưng Vân Tịch, thay cô làm tường chắn.

Trong lúc di chuyển vào đám đông Vân Tịch liên tục tìm cách cho Sở Tích đổi chỗ với cô, để hai người đó có thể gần nhau hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác mưu đồ của cô bị Phùng Thiệu Sơn nhìn thấu, sau khi chen chúc qua vài người anh vẫn an ổn đứng phía sau cô.

Hết cách cô giả vờ quay lưng tìm kiếm tiểu Mặc:

“Tiểu Mặc đâu rồi ta.”

Bỏ lại câu ấy xong Vân Tịch nhanh chóng đi về phía Lưu Vũ, thấy cô đi lại anh ta bất ngờ không thôi, chỉ có tiểu Mặc là vui vẻ đòi cô dắt đi. Phùng Thiệu Sơn nhíu mày, tiến đến nắm lấy tay còn lại của tiểu Mặc.

Sau một loạt hành động của hai người kia, Sở Tích cũng lờ mờ đoán ra điều gì.

Nhìn hình ảnh hai lớn một bé phía trước, ba người bọn họ cứ như là ở không gian riêng vậy, dù không có bất kì hành động thân thiết nào nhưng lại vừa vặn đến lạ, không ai có thể bước chân vào.

“Cái này là như tôi nghĩ sao?” Sở Tích nhanh chóng tìm kiếm sự đồng tình từ Lưu Vũ.

“Đúng vậy, là như cô nghĩ đó.”

“Từ khi nào? Không phải lần trước vẫn bình thường sao?”

“Tên kia vừa gặp Vân Tịch đã thế rồi, cứ như thằng ngốc.” Lưu Vũ nhân cơ hội dìm hàng bạn thân chí cốt, tranh thủ chê một câu mới được.

Đáp án đã lý giải toàn bộ thái độ của anh với cô, hèn chi mỗi lần ông chủ Phùng nhìn thấy cô dính như sam với Vân Tịch là chẳng thèm nhìn cô một cái, nếu có nhìn thì là ánh mắt không mấy hảo cảm đó.

Sở Tích thở phào một hơi, nhưng mà khi nào thì Vân Tịch mới hiểu được tâm ý của anh ta thì đố ai mà biết được.

Đương nhiên là cô không nhận ra, VânTịch còn đang bận tìm cách cho hai người ở riêng một chỗ.

“Anh anh em muốn ăn khoai tây lốc xoáy.”

“Tôi cũng muốn ăn.”

Phùng Thiệu Sơn nhìn hai người trước mắt bỗng cảm thấy mình như người cha già và hai con thơ, anh phụng mệnh đi mua khoai tây. Anh vừa quay lưng đi, đứa con lớn của anh liền đem em mình trao vào tay người khác chính là Sở Tích.

“Tớ giúp cậu hết sức rồi, nhớ tranh thủ cơ hội.”

“Lưu Vũ anh cũng đi đi, để cho hai người này có không gian riêng.”

Nhưng Vân Tịch không biết lúc này người nào đó đã ở ngay sau lưng cô.

Vừa quay lưng đi cô đã va vào một lồng ngực rắn chắc, mùi hormone nam tính quen thuộc bao lấy cô, ánh mắt cả hai chạm nhau, cô chột dạ cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh.

Phùng Thiệu Sơn nhét hai cây khoai tây vào tay tiểu Mặc, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô đi ngược lại với dòng người, đến góc vắng người vẫn không buông ra.

Thấy cô nhíu mày vì đau lực đạo trên tay giảm bớt nhưng vẫn không buông tay.

“A-anh lôi tôi ra đây làm gì?”

“Em nói thử xem.”

“Tôi không có gì để nói với anh cả, tôi đi tìm Sở Tích.”

Cô quên mất tay hai người vẫn không tách ra làm sao mà đi được.

“Hôm nay em làm vậy là có ý gì?”

“…..”

“Vân Tịch, em nói cho rõ ràng.”

“Sở Tích nói thích anh nên tôi giúp…”

“Ai nói thích tôi em đều giúp người ta sao?”

“K-không phải! Hai người là bạn tôi nên tôi mới làm thế.”

Càng về sau giọng nói của cô càng bé nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai anh, làm tim anh đau đến mức không nhịn được.

“Nếu tôi nói với em tôi thích ai em có giúp tôi không?”

“Anh có người trong lòng rồi sao?”

Phùng Thiệu Sơn lắc đầu cười khổ.

Người con gái trước mắt này mới lúc nãy còn muốn tác hợp anh với bạn của cô. Giờ đây lại dùng ánh mắt chân thành muốn biết người trong lòng của anh là ai…cô phải không thích anh đến nhường nào mà lại đối xử với anh thế này.

“Em lại muốn giúp tôi sao?”

“Tôi không cần, không cần em làm việc đó cho tôi.”

“Từ nay về sau….chuyện của tôi mong em đừng xen vào nữa.”

“Lòng tốt của cô Vân tôi nhận không nổi..”

Nói rồi anh cất bước quay lưng rời đi.

Vân Tịch đứng đó, nhìn bóng lưng anh, cô đã ngồi sau xe anh, đã từng đứng sau nhìn anh làm việc, từng nấp sau lưng để anh thay cô ra mặt…Từng việc, từng việc nhanh chóng hiện lên nhưng trong số ấy không có lúc nào là nhìn anh cô đơn như thế này.

Lúc trước anh gọi cô là cô Vân tuy nghe xa cách nhưng lúc nào anh cũng gọi nó trìu mến đến thế, nhưng lúc nãy hai tiếng “cô Vân” tuy quen thuộc nhưng lại trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.

Vân Tịch cất bước đuổi theo anh.

Phùng Thiệu Sơn nhận lấy nhóc Mặc đang ngủ gục trên lưng Lưu Vũ, đi về phía bãi đỗ xe, không nhìn lấy cô một cái nhanh chóng rời đi.

Vừa ra đến bãi đỗ xe anh liền đánh thức nhóc Mặc dậy, để nó ngủ gục trên xe rất nguy hiểm.

Vân Tịch đuổi theo đến nơi nói: “Để tôi đưa thằng bé về bằng xe nhà tôi.”

“Không cần.” anh đặt nhóc Mặc ngồi phía trước, để đầu cậu bé tựa vào lòng anh, lấy áo khoác buộc chặt eo hai người lại.

Vân Tịch tính nói thêm gì nhưng Lưu Vũ lại lắc đầu nhìn cô, đành thôi đưa mắt nhìn anh đi xa.

Đưa hai bọn cô lên xe xong, Lưu Vũ cũng rời đi.

“Cậu với ông chủ Phùng có chuyện gì thế?”

“Tớ không biết.”

“Nhưng mà anh ta có người trong lòng rồi, anh ấy nói tớ đừng xen vào….”

Khi nghe anh nói những lời này cô cũng không cảm thấy gì, vậy mà giờ kể lại cho Sở Tích cô cảm thấy tủi thân biết bao, cảm thấy lòng tốt của mình thì ra lại dư thừa với anh…thì ra người trong lòng của anh lại quan trọng như thế.

“Anh ta là người….cậu đừng thèm thích anh ta nữa.”

Thật ra lúc này cô rất muốn nói xấu anh, muốn nói anh là người không tốt nhưng lại nghẹn ngào nói không ra câu.

Vì anh chưa bao giờ làm điều xấu với cô, cô còn chưa từng thấy anh tức giận…à không thấy rồi chứ, mới vừa nãy anh đã tức giận, lần cứu mèo trước cũng thế, anh chỉ biết tức giận với cô thôi.

Ngay lúc này đây Vân Tịch không biết bản thân đang khó chịu vì điều gì nữa. Khó chịu vì anh đã có người trong lòng hay là do anh xem cô không quan trọng bằng người ấy…

Đến lúc vào cửa, Vân Bách thấy cô mặt mày ủ dột, hai mắt đỏ hoe, anh kêu mấy tiếng mà cô không nghe, đi thẳng về phòng.

Vân Bách nhíu mày, pha ly ngũ cốc đem lên cho cô, đến lúc đưa tay gõ cửa đến lần thứ ba cửa phòng mới nhẹ nhàng mở ra.

“Anh mang ngũ cốc lên cho em. Uống cho dễ ngủ.”

“Cảm ơn anh.”

Vân Tịch đáp anh bằng giọng mũi, còn cố nở nụ cười khó nhìn hơn là khóc kia ra nhìn anh. Vân Bách biết chắc là đã có chuyện xảy ra với em gái anh rồi.

“Vì sao lại khóc?”

“E-em….”

“Nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép em, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh, anh thay em giải quyết.” anh đưa tay xoa đầu em gái.

Vân Tịch nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, “ Cảm ơn anh trai.”

Đúng là chỉ có anh trai là thương cô thôi, Sở Tích kia mắt mù rồi mới thấy Phùng Thiệu Sơn tốt, anh trai cô ấm áp thế này đây còn người kia có bao giờ ấm áp ôn nhu với cô đâu.

Hừ, anh ta đúng là đồ đáng ghét!

Sau khi an ủi Vân Tịch, dỗ dành cô đi ngủ xong xuôi, Vân Bách xuống nhà tìm chú Nghiêm. Hai người nói chuyện không lâu, nhưng chân mày anh chíu chặt, trong đầu suy nghĩ đến thứ gì đó.

——

Tác giả: Không tính có khúc ngược này, nhưng mà thấy cũng hayyy:)))