Mây Bay Ngang Núi

Chương 20



Thương gia bị mất dự án này, gây ảnh hưởng trực tiếp đến giá cổ phiếu, báo chí kinh tế và cả bản tin đều nhắc đến vấn đề này.

Ngay sáng sớm giám đốc Thương Toàn của Thương thị phải tổ chức họp báo nhằm an ủi, trấn an và không quên hứa hẹn với khách hàng đang hợp tác với công ty, tiếp đến lại “thảo mai” khen Vân Bách tuổi trẻ tài cao, còn kèm theo lời chúc thuận buồm xuôi gió.

Sự việc lần này không dấy lên một hồi “gió tanh mưa máu” gì nhưng cổ phiếu và lời đề nghị hợp tác đến với VX ngày càng tăng. Lúc ăn sáng, thấy được bản tin này Vân Tịch liền biết chắc chắn anh trai cô lại giở trò quỷ gì đó rồi.

“Hôm trước anh nói sẽ tặng quà cho Thương lão gia, là nói cái này sao?”

Vân Bách thản nhiên gật đầu: “Em thấy sao?”

“Anh làm vậy em sợ…mẹ bị khó xử.” Vân Tịch không quan tâm đến mấy người của Thương gia nhưng mẹ cô dù sao cũng đang ở đấy.

“Không cần em quan tâm. Bà ta ở đấy chính là hòn ngọc quý trên tay Thương lão gia, không ai dám nói gì đâu.”

Dự án lần này anh cũng không muốn giành giật với họ nhưng mà thấy bọn người Thương thị bị quay như chong chóng, ừm, cũng vui thật. Còn người đàn bà kia, anh thật sự không thèm để ý tới.

Thương Lệ vì say mê Từ Hạo nên đẩy anh vào trường nội trú, tên khốn Từ Hạo đó ở nhà giở trò với em gái anh. Từ nhỏ, Vân Tịch đã được ba và anh yêu thương hết mực, nhưng vì tên đàn ông kia mà làm cô sống dở chết dở, anh không giết ông ta đã là nể mặt bà ta lắm rồi.

“Lần này anh lời bao nhiêu?”

“Sao đây? Em muốn bao nhiêu?” không biết con nhóc này lại muốn giở trò gì nữa, em gái anh thứ không thiếu nhất chính là tiền.

“Anh cũng giúp đỡ người khác đi, quyên góp vào quỹ Hy Vọng chút đỉnh nào.” Vân- kiêm sale- Tịch ranh mãnh nhìn anh, cô không cần tiền nhưng mấy đứa nhỏ cần, phù sa sông không nên chảy nước ruộng ngoài.

“Được, mỗi tháng anh quyên góp chỉ có vài chục, lần này lấy danh nghĩa VX ủng hộ hai trăm triệu. Em thấy sao?”

“Vân Bách đại ca đây sẽ được thần tiên phù hộ, thắng thầu thêm nhiều dự án nữa nha.” Vân Tịch vui vẻ gắp cho anh thêm hai miếng cà rốt mình không ăn được, bỏ vào dĩa anh.

Sở Tích ngồi kế bên thấy cảnh này âm thầm lau mồ hôi, đúng là lắm tiền toàn nói chuyện trăm triệu không thôi. Ước gì cô cũng có tài sản ròng trăm tỉ như Vân Bách hay là số tiền thừa kế kếch xù giống Vân Tịch, nếu như thế thì cô đâu phải mài mặt kiếm tiền thế này.

Tối qua, cô và Vân Tịch vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của người đại diện.

“Sở Tích, em nghỉ ngơi mà lại thích đi nhong nhong ngoài đường hả?”

“Em ra ngoài hít không khí tí thôi.”

“Em ra ngoài không ai cấm, nhưng mà phải kĩ càng một chút. Giờ em đã có lượng fan nhất định rồi, phải để ý chứ.”

“Vâng! Em biết rồi.”

“Còn nữa, mới nghỉ có mấy ngày mà chị thấy em có vẻ lên cân rồi, không ăn uống đàng hoàng có phải không?”

Ảnh chụp lúc chiều tuy không rõ nét nhưng chị ta vẫn nhận ra được là cô đã lên cân. Sở Tích không mập, mặt cô thuộc dạng trái xoan rất thanh tú, lên cân mặt tròn càng đáng yêu hơn nhưng không phù hợp với hình tượng hiện nay của cô.

“Từ tuần sau em sẽ tập thể dục, hứa với chị đó.”

“Em sẽ giảm cân ngay mà.” Sở Tích ngậm ngùi nói

Vân Tịch tay ôm hai hộp sữa chua phô mai, nghe được câu giảm cân của Sở Tích, cô thầm nghĩ một mình ăn hết hai hộp cũng không sao đâu nhỉ? Sự thật chứng minh cô ăn hết hai hộp chỉ trong vòng mười phút, làm Sở Tích tức đỏ cả mắt nhưng không làm được gì, chỉ có thể ngậm ngùi uống một hớp sữa chua uống Proby.

Chuỗi ngày nghỉ của Sở Tích kết thúc sớm hơn dự tính, cô nàng phải đi tuyên truyền bộ phim điện ảnh sắp tới sẽ ra rạp. Trước khi quay về chuỗi ngày mệt mỏi, Sở Tích đưa cho Vân Tịch một tập vé xem phim.

“Cậu đem chia cho mấy người ở tiệm sửa xe nữa, tớ không biết bao giờ mới được chơi đã đời giống mấy hôm nay nữa.”

“Được rồi, cậu lo đi đi. Tớ sẽ ủng hộ nhiệt tình mà, yên tâm đi nha.”

Vân Tịch và Sở Tích bịn rịn không thôi, cả hai lâu rồi mới có thể dính nhau như sam thế này. Sở Tích hứa là sinh nhật Vân Tịch cô ấy nhất định sẽ tới dính lấy cô, nói mới nhớ còn hơn tháng nữa là đến sinh nhật cô rồi.

Vân Tịch còn nhờ Vân Bách đưa Sở Tích đến tận chổ ghi hình. Chia tay Sở Tích, Vân Tịch quyết định đạp xe đến tiệm hoa một chuyến.

Tiệm hoa vẫn chưa mở cửa lại nhưng mà cô đâu đến đó, cô phải đi giao vé xem phim qua bên đối diện.

Đến tiệm, cô nhìn thấy Phùng Thiệu Sơn đang loay hoay điều chỉnh gương xe, cô rón rén lại gần tính hù hù anh. Cô tiến lại ngày một gần hơn, đưa tay định vỗ vai anh.

“Hù!” Phùng Thiệu Sơn đã thấy cô từ gương chiếu hậu, biết rõ ý đồ của cô, đợi cô đến gần anh “nhai” lại trò của cô.

Vân Tịch bị giật mình, từ miệng cô tuông ra một tràn câu vô nghĩa: “@$%*^$#..”

Đến lúc bình tâm lại cô liền trừng mắt nhìn anh, biểu hiện lúc này của cô như đứa trẻ bị bắt nạt, anh cười nhạt đưa tay chỉnh lại tóc mái cho cô.

“Không phải tính hù tôi sao?”

“Nhưng mà anh ‘chơi’ lại tôi rồi đó thôi.”

“Tôi chưa ‘chơi’ em bao giờ, hay là thử chút đi.” Nụ cười nhạt trên môi anh dần trở bất lương hơn.

“Phùng Thiệu Sơn, anh đừng có trêu chọc tôi!”

Vân Tịch thề là từ ‘chơi’ này của cô trong sáng biết bao, sao vô miệng tên đàn ông này lại mang ý nghĩa khác vậy.

“Ngồi đợi tôi một lát nhé.”

“Đợi anh ‘chơi’ tôi hay gì?”

“Khụ khụ-’’ Cô nhóc này khả năng bắt chước còn cao hơn tiểu Mặc nữa, tuy là lặp lời anh thôi mà cũng làm người ta sặc cho được.

Vân Tịch chưa nhìn người ta sửa xe bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên.

Phùng Thiệu Sơn bình thường chỉ mặc quần jean áo thun rất cơ bản, theo gu của Vân Tịch là quá nhàm chán, thật sự không đáng nhắc đến.

Mà giờ đây chiếc quần jean của anh ôm trọn eo hẹp mông vểnh của anh, áo thun đen cơ bản làm tôn lên bờ vai rộng và bắp tay mạnh mẽ. Những lúc anh di chuyển hay đứng lên ngồi xuống đều làm cảnh đẹp ý vui hơn rấtn nhiều, nhất là lúc anh kéo áo lau mồ hôi kia, từng khối cơ bắp chắc nịch trên bụng anh hiện ra làm Vân Tịch đỏ cả mặt.

Ỷ vào việc ở ngoài đây không có ai và anh cũng chả biết cô đang làm gì, cô có đỏ mặt nóng mắt vẫn cố gắng nhìn anh chăm chú không chớp mắt. Vân Tịch nhớ đến lần trước có thứ gì đó chạm vào mông cô rất cứng không biết đó là thứ gì…do cô suy nghĩ bậy bạ cộng thêm cảnh trước mắt.

Bùm!

Dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ mũi cô, hốt hoảng đưa tay lên xem phát hiện mũi mình đầy máu cam.

Phùng Thiệu Sơn thấy cô nhóc kia ngồi im không nói gì, sợ cô chán định kêu cô mở TV xem thì thấy máu chảy ra từ mũi cô. Anh gấp gáp đưa tay muốn lau cho cô nhưng phát hiện tay mình toàn dầu nhớt.

“Vân Tịch ngửa đầu ra sau, chậm thôi, đúng rồi.”

“Em ngồi đây đợi tôi tí, giữ nguyên tư thế này nghe chưa.”

Lợi thế chân dài được phát huy tối đa, anh lên phòng làm việc tìm được khăn bông sạch, nhanh chóng lướt qua bảy bước rửa tay, rửa thật nhanh, xả khăn với nước ấm nhẹ nhàng lau đi lớp máu trên mặt cô.

Vân Tịch bị anh bắt giữ nguyên tư thế nhìn anh chạy tới chạy lui, nhớ đến lúc nhỏ có lần cô ăn quá nhiều sô cô la bị chảy máu cam, ba của cô cũng cuống cuồng lên thế này.

Ông nhẹ nhàng lau đi lớp máu trên mặt cô, liên tục nói: “Bé Tịch của ba, không sao đâu con gái. Là lỗi của ba không để ý đến con.”

Giờ đây mọi thứ lại lặp lại, Phùng Thiệu Sơn không những giống anh trai cô còn giống cả ba cô nữa, lúc nào anh cũng chăm sóc cô rất chu đáo. Sau này anh mà có con gái nhất định sẽ cưng chiều như ba cô cưng cô vậy.

“Em ngồi yên một chỗ mà cũng chảy máu cam được.”

“Không để ý một chút là em lại bị thương.”

“Thật là hết nói nổi. Sau này phải luôn đặt em trước mắt thì mới yên tâm được.’’

Vân Tịch bĩu môi, ngước mắt nhìn anh: “Phùng Thiệu Sơn, tôi làm phiền anh hả?”

Chợt nhận ra mình nói chuyện có chút lớn tiếng, hạ giọng: “Không có mà. Tôi chỉ không biết tại sao em bị chảy máu cam thôi?”

“Em có bị chảy máu cam thường xuyên không?”

“Hay là đợt trước uống thuốc nhiều nên nóng trong người hả?”

“Không biết nữa, chắc là do nóng.”

Không lẽ bây giờ cô nói với anh là do nhìn anh quyến rũ quá nên cô bị chảy máu cam. Nói vậy lỡ anh nghĩ cô là biến thái thì sao?

“Chiều nay về tôi nấu nước sâm mát cho em, nhưng mà uống ít thôi nếu không lại bị cảm.”

“Bộ tôi yếu đuối vậy hả?” Vân Tịch đưa mắt nhìn anh.

“Không có! Em là anh hùng mà, còn đánh kẻ xấu nữa.”

“Sau này chỉ cho tôi vài chiêu được không?”

“Nể mặt anh, tôi sẽ chỉ cho.” Vân Tịch ra vẻ ta đây, cười nói với anh.

Phùng Thiệu Sơn, đem khăn đi xả với nước ấm lại tiếp tục lau mặt cho Vân Tịch thêm một lần, đôi tay chai sần của anh đã nhẹ nhàng hết sức nhưng vẫn cọ làm da của cô đỏ lên.

Da thịt của cô nhóc này cứ như mây mỏng vậy, làm anh sợ đụng vào là tan mất ngay.

——-

Tác giả: Bạn thân của tôi cũng theo dõi truyện cũng rất thích Vân Bách, không biết có ai đụng hàng với nó không nữa ~