Mây Bay Ngang Núi

Chương 34



Trận mưa hôm qua thật lớn, cuốn trôi mọi thứ. Cả bầu trời và cảnh vật như được nước mưa gột rửa một cách sạnh sẽ và sáng bóng. Hình như ngay cả mọi đau khổ trong quá khứ của Vân Tịch cũng được nước mưa cuốn đi. Thứ còn sót lại là một tình yêu trong sáng và thuần khiết nhất.

Bầu trời hôm nay xanh ngắt một màu. Những vạt nắng đang nô đùa khắp lối trên từng ngọn cây, bãi cỏ. Bọn chúng còn vui đùa quên lối, chiếu cả xuống trên bả vai người đàn ông. Vân Tịch nhoài người trên ban công ngắm nhìn anh. Hai mắt tròn xoe đong đầy hạnh phúc. Cô ước gì thời gian ngừng trôi để cô có thể ngắm nhìn món quà mà ông trời vừa tặng cho cô một cách thật lâu, thật lâu…

Như cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của người mình yêu, Phùng Thiệu Sơn ngẩng đầu. Mắt cười cong cong của anh chạm phải mắt hạnh trong suốt của Vân Tịch trên không trung.

Khung cảnh lãng mạn, đầy tình ý lại bị giọng nói đùa cợt của anh phá hỏng: “Vân Tịch, anh đẹp trai là chuyện ai cũng biết. Em là bạn gái anh muốn ngắm bao lâu tuỳ thích, nhưng mà mì gà sợi không đợi lâu được đâu.”

Nghe lời anh nói. Khoé môi cô co rút lợi hại. Mắt hạnh từ hạnh phúc ngập tràn dần chuyển sang khinh bỉ. Cô lườm anh một cái, đóng sập cửa.

Phùng Thiệu Sơn! Anh đúng là đồ ngốc!

Từ lúc đóng cổng đến lúc đến chỗ Phùng Thiệu Sơn, Vân Tịch không cho anh được một cái khuôn mặt tốt. Đội mũ bảo hiểm cho cô xong. Anh đưa tay nhéo nhéo má đang phụng phịu của cô, cười nói.

“Mì hết nóng ăn sẽ không ngon nữa. Bữa sáng tình yêu anh làm, em phải ăn thật ngon mới được.”

Phùng Thiệu Sơn thành công làm cô nhóc nào đó từ bông hoa héo trở nên tươi tắn hẳn. Vân Tịch đưa tay đấm nhẹ vào cánh tay anh, vui vẻ nói: “Thế thì mau đến tiệm, em đói chết mất.”

Bàn tay to của anh bắt lấy nắm tay nhỏ đang làm loạn kia, cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng mê người. Dùng giọng điệu lưu manh khẽ nỉ non vào tai cô.

“Đói thì “ăn” anh đi tình yêu.”

Mùi nước cạo râu lẫn với một mùi hương nam tính đặc trưng bỗng tiến sát lại. Môi anh dán lên má Vân Tịch làm nơi ấy như bị thiêu cháy, nhiệt độ từ gò má nhanh chóng làm tim cô không yên. Cô ngượng ngùng đẩy anh ra, giọng nói cũng lắp bắp: “A-anh nói..nói gì thế hả? Lưu manh!”

“Ý anh là ăn bữa sáng của anh. Chứ em nghĩ gì thế hả?”

Vân Tịch thế tức giận lườm anh một cái thật sâu, Phùng Thiệu Sơn ghẹo chọc cô thành công, cười khoái chí.

Đây không phải là lần đầu tiên ngồi xe của người đàn ông này, nhưng hôm nay cô mới có thời gian quan sát bộ dáng lúc chạy xe của anh.

Tấm lưng dài và bờ vai rộng đầy vững chắc. Nối liền với cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của anh. Chân anh dài nên lúc dừng đèn đỏ bộ dáng cũng thong thả thẳng lưng, không cần phải nhón chân hay nghiêng xe qua một bên như người khác.

Ngay từ tấm bé, Vân Tịch đã tiếp xúc với những người đàn ông mẽ, có vẻ ngoài gai góc và gan lỳ. Cụ thể là bố cô và cả những người anh em thân thiết của ông. Vì thế “gu” bạn trai của cô cũng đã bị ảnh hưởng từ thuở ấy. Lúc bạn bè xung quanh, hay cả Sở Tích đều thích và mến mộ các ca sĩ Hàn Quốc. Thì cô lại vùi mình trong các bộ phim xã hội đen HongKong.

Năm đó cô mê Tôn Long biết bao, trong nhà còn treo đầy ảnh của chú ấy. Khi tình mến mộ đặt đến cảnh giới, Vân Tịch còn âm thầm viết vào nhật kí nhất định sẽ tìm được người bạn trai có nụ cười mê hồn và lưu manh như thế. Đặc biệt là phải có má lúm đồng tiền thật sâu.

Giờ nghĩ lại thì coi như cô cũng thực hiện được tâm nguyện thuở bé rồi.

Qua gương chiếu hậu, Phùng Thiệu Sơn bắt gặp cô nhóc nào đó đang tự mình cười thầm. Cả khuôn mặt đều ánh lên vẻ tinh quái, nghịch ngợm. Hiếm khi anh tri kỉ không lên tiếng chọc cô. Trong mấy chục giây đèn đỏ tiếp theo có một người tự cười thầm, có một người ánh mắt không rời luôn đặt trên nụ cười ấy.



Ở tiệm sửa xe, Lưu Vũ và A Sướng đang vừa gặm bánh mì vừa tán dóc. Cả hai đang nói chuyện bỗng nghe được tiếng xe từ xa của Phùng Thiệu Sơn.

Xe dừng lại trước cửa Mây chiều, Vân Tịch xuống xe. Đang tính đi vào trong, thì cổ tay bị ai đó giữ lại. Cô thắc mắc, ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

“Gỡ mũ bảo hiểm ra đã.”

“Ừ nhỉ, em quên mất.” Rất tự nhiên cúi thấp đầu, bộ dáng là để anh tháo giúp.

Phùng Thiệu Sơn thay cô gỡ mũ bảo hiểm, nhân cơ hội vuốt ve da thịt non mịn ở cằm cô. Chỉnh lại nếp tóc hơi rối và cả tóc mái đang vểnh lên kia. Mái tóc mềm và suôn mượt vươn vấn nơi đầu ngón tay, mang theo xúc cảm tinh tế len vào tận lòng anh.

“Em vào trước nha, bai anh”, bước chân đang định rời khỏi, cánh tay cô lại bị giữ chặt lại thêm lần nữa. Xoay đầu, cười hỏi thủ phạm kia: “Lại làm sao nữa?”

“Có phải em quên mất gì không?” Gương mặt anh tràn đầu uỷ khuất, còn bắt chước điệu bộ khi làm nũng của tiểu Mặc, len lén đưa mắt nhìn cô.

“Lúc nãy anh đã hôn rồi, giờ tới lượt tình yêu hôn anh chứ..”

Khỏi phải nói, Vân Tịch hoàn toàn bị điệu bộ này của anh đánh gục. Y hệt như mấy anh trai thẳng thắn chính trực không chịu nổi khuôn mặt đáng thương của nữ nhi. Hết cách, cô ngượng ngùng nói: “N-người ta..người ta đang nhìn kìa!”

Phùng Thiệu Sơn còn nghiêm túc đàng hoàng nói với cô: “Em hôn anh chứ có phải hôn họ đâu mà lo.”

Thôi được rồi, hôn thì hôn. Dù sao đây cũng là bạn trai cô, không thiệt đi đâu cả. Vân Tịch cúi người, hôn xuống vị trí ngay má lúm đồng tiền của anh. Dứt môi nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường, đóng sầm cửa lại.

Cô dựa lưng vào cửa ổn định trái tim đang đập một cách lợi hại của mình. Vừa ngẩng đầu thì bị khuôn mặt phóng lớn của chú Nghiêm doạ sợ, nhảy dựng lên. Nội tâm cô gào thét, nếu trái tim cô mà biết nói chắc chắn nó sẽ đòi đình công mất.

“Chú…sao chú lại..”

“Cô với thằng nhóc đó làm gì mà lâu thế.”

Vân Tịch chột dạ không thôi, cảm giác của cô bây giờ chả khác gì bị ba mẹ bắt gặp khi yêu sớm. Từ biểu hiện của chú Nghiêm cho thấy, chắc chắn ông cũng giống mấy người cha mẹ ấy, bắt cô chia tay.

“Tụi con…chỉ nói chuyện chút thôi.”

“Ha—nói chuyện mà môi dính vào nhau hả?”

Chưa kịp suy nghĩ, cô đã vội phản bác ngay: “Tụi con hôn má, chứ đâu có hô—’’

Đúng là cái miệng hại cái thân!

Suốt cả buổi hôm ấy cô không dám nhìn chú Nghiêm lấy một cái. Suốt mấy năm nay ông chả khác gì một người cha chăm sóc cô và anh trai, bây giờ nói với ông là cô và Phùng Thiệu Sơn đang yêu nhau thật sự là có chút ngượng ngùng.

Phùng Thiệu Sơn thấy bóng lưng cô chạy trốn, khoé môi vui vẻ nhếch lên.

Trở về tiệm thì thấy hai người kia, mắt trợn trừng, cằm cũng muốn rơi xuống đất. Anh vui vẻ xoay xoay chùm chìa khoá trên tay, mỗi tay vỗ vai một người, cười hả hê: “Không cần ganh tị đâu!”

Đến lúc cả hai hoàn hồn trở lại thì bóng lưng Phùng Thiệu Sơn đã biến mất nơi cầu thang. Lưu Vũ đưa tay nhéo A Sướng một cái, thành công làm cậu nhóc nhảy dựng lên.

“Là thật rồi. Một màn đâm vào mắt đó vậy mà lại là thật?”

“Không phải anh Sơn đang giả vờ cao lãnh với chị ấy sao? Vậy cái người mà đòi hôn hôn kia là ai?”

“Mẹ kiếp! Tên khốn đó hôm trước còn thề thốt sẽ không để tâm cô nhóc ấy một tháng. Vậy mà giờ đây mới được bao nhiêu ngày chứ?”

Cả hai thương tâm nói: “Biết thế không đi làm sớm để không thấy màn chọc mù mắt người khác đó rồi.

Khi tiểu Phúc tử và A Nhiên tới nơi, nhận được tin tức, biểu cảm của hai người họ cũng không khác gì lúc sáng.

Rốt cuộc chiều hôm qua đã có chuyện gì xảy ra mà bọn họ đã không biết nhỉ? Ai nấy đều bất ngờ không thôi. Không lẽ bác gái trên trời hiển linh? Thương xót ông chủ nên mới chỉ một đêm mà đã giúp cho họ về với nhau rồi sao?

“Không biết là có nên tới thắp cho bác gái một nén nhang để cầu duyên không?”

“Cậu khỏi, số của cậu là phải dính đến tôi rồi.”

A Sướng vừa dứt câu đã chu chu môi với tiểu Phúc tử, làm cậu ta la hét thất thanh. Phùng Thiệu Sơn vừa tưới nước cho cây hoa lài, ngó sang tiệm hoa cũng nở nụ cười.

Leng keng~

Trong lúc Vân Tịch đắm chìm vào suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa. Phùng Thiệu Sơn qua tiệm hoa thì thấy cô nhóc đang ngồi nhìn về xa xăm. Cũng không biết trong cái đầu bé tẹo ấy lại nghĩ đến cái gì nữa.

Suy nghĩ mãi không ra, Vân Tịch thở dài một hơi. Vừa thoá khỏi suy nghĩ đã thấy anh ở trước mắt.

“Ơ? Sao anh lại đến đây?.”

“Em suy nghĩ gì mà nhập tâm thế, đã đến giờ ăn trưa rồi.”

“Em không biết nói chuyện chúng ta với chú Nghiêm thế nào..”

Anh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: “Để anh.”

“Có được không đó?” Vân Tịch nheo mắt, khó tin nhìn anh.

“Chuyện này là chuyện bạn trai phải làm. Em chỉ cần tin tưởng anh thôi, tình yêu ạ.”

Phùng Thiệu Sơn biết tình huống nhà Vân Tịch có chút đặc biệt. Ngoài Vân Bách ra, chỉ còn lại chú Nghiêm và dì Trần là hai người nuôi dưỡng và chăm sóc cô. Cũng xem như là người lớn trong nhà, nhân cơ hội này chào hỏi chú trước cũng là việc nên làm. Anh nhất định sẽ đến nhà chào hỏi và thưa gởi mọi người bên ấy đàng hoàng.

“Em cầm lấy.”

Rút từ trong túi ra cho Vân Tịch một cái thẻ ngân hàng, bộ dáng anh không khác gì những ông chồng mỗi tháng đưa lương cho vợ. Trông rất gọn gàng và tiêu sái.

Nhưng Vân Tịch là “ma mới” trong khoảng này, cầm thẻ của anh trong tay, mịt mờ hỏi anh: “Anh đưa thẻ cho em làm gì?”

“Cầm thẻ dắt Sở Tích đi ăn một bữa. Mật khẩu là sinh nhật em.”

Nét mặt cô chả khác gì lúc tiểu Mặc gặp bài toán khó, trông rất ngờ nghệch. Bất đắc dĩ thay cô giải đáp thắc mắc: “Coi như là quà anh ra mắt cô ấy, với thân phận là bạn trai của em.”

“À! Em hiểu rồi.” Vân Tịch như được khai sáng, nhớ đến gì đó, lại hỏi anh: “Thế em có phải dắt bạn của anh đi ăn không?”

Phùng Thiệu Sơn dở khóc dở cười, nghiêm túc dạy dỗ “ma mới”: “Mọi việc sau này từ ăn uống, mua đầm hoa, hay đồ dưỡng da gì đó cho em, tất cả anh sẽ chi trả hết.”

“Không được, em có tiền mà.” Đẩy thẻ ngân hàng lại cho anh, cô dựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Anh còn phải lo cho bà ngoại và tiểu Mặc mà, cứ giữ lấy đi.”

“Anh biết, nên anh đã có cái thẻ khác dành riêng cho họ rồi. Còn đây là tiền tiêu vặt của em, cứ giữ lấy đi.”

Thấy cô lại định từ chối, anh lạnh giọng: “Anh biết em có tiền, thậm chí là rất nhiều tiền. Nhưng anh vẫn muốn lo cho em, em mà trả lại là anh giận đấy.”

“Rồi rồi, em nhận mà. Anh đừng giận mà.”

Anh đưa tay nhéo mũi cô, cười nói: “Hừ! Coi như em ngoan.”

Hai người oder đồ ăn về, dùng xong bữa, Phùng Thiệu Sơn gom rác đi quăng, còn Vân Tịch vào trong xả khăn lau bàn. Anh quăng xong rác, định quay trở về tiệm thì thấy bóng dáng Dương Mẫn đang lắc lư đi tới. Không quan tâm đến cô ta, anh bước nhanh qua thì lại bị cô ta chắn đường.

Phùng Thiệu Sơn nhíu mày nhìn cô gái trước mắt với điệu bộ không mấy kiên nhẫn, có chịu khó chịu hỏi cô ta: “Cô muốn gì đây?”

“Anh với Vân Tịch vậy mà bên nhau rồi?”

Sáng hôm nay, một màn quấn quýt của họ làm cô cảm thấy bị đả kích nặng nề. Dương Mẫn không hiểu mình lại thua Vân Tịch ở điểm nào mà người đàn ông trước mắt thà bỏ qua cô ta chứ không muốn lỡ mất Vân Tịch người đã bỏ rơi anh. Hôm qua, Phùng Thiệu Sơn nói mấy câu đau lòng đến thế vậy mà cô ta lại không đau chút nào, chỉ thấy một tấm màn ganh tị quanh thân.

Nhờ vậy mà Dương Mẫn mới hiểu ra là bản thân cũng không yêu thích Phùng Thiệu Sơn quá nhiều, thậm chí còn thua xa sự ganh tị của cô đối với Vân Tịch.

Hôm nay chặng đường Phùng Thiệu Sơn định châm chọc vài câu cho đỡ tức. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, đã có người xen vào giữa.

“Hai người nói chuyện gì cho tôi nghe với.” Vân Tịch chắn trước Phùng Thiệu Sơn, khoanh hai tay, mắt nhìn thẳng vào Dương Mẫn.

Dương Mẫn bị chọc cười bởi hành động này của cô: “Chuyện này không liên quan tới cô, đi ra chỗ khác.”

“Rất tiếc đây là người yêu của tôi, muốn đi cũng phải là cô.”

Phùng Thiệu Sơn không chút ngại ngùng đứng sau lưng, khuôn mặt còn hiện lên nét đắc ý, hưởng thụ. Mồm cười đến tận mang tai.

Thu hết màn này vào mắt, Dương Mẫn tự hỏi không biết lúc trước con mắt nào của cô ta thấy anh lạnh lùng khó đoán nữa. Cứ như đó chỉ là ảo giác của cô, còn đây mới chính là con người thật của anh. Ấu trĩ, thích cười. Nhất là lúc nhìn Vân Tịch, đôi mắt ấy linh động sáng ngời làm người ta chói mắt.

“Đi một vòng. Cuối cùng thì anh ta vẫn chịu thua dưới tay cô. Hai người nắm tay nhau cho chắc, đừng làm phiền đến người khác!”

“Cảm ơn cô nhiều. Tôi coi đó là một lời khen!”

Vân Tịch tặng cho cô ta một nụ cười thiện chí, hai má hồng hồng. Mắt bồ câu cong cong.

“Nhưng chuyện nào cho ra chuyện đấy. Mong cô sớm ngày giác ngộ, đừng có nắm tay nắm chân, lôi lôi kéo kéo bạn trai người khác thì cũng không hay chút nào.”

Miệng cười nhưng lời nói phát ra làm người khác khó chịu vô cùng, Dương Mẫn cảm thấy bản thân bị châm chọc. Bực bội quay đầu bỏ đi.

Đúng là cặp đôi lừa đảo, suốt ngày dùng vẻ bề ngoài gạt người ta!

Đuổi được cái đuôi phiền phức ấy, Vân Tịch xoay đầu lại thì thấy Phùng Thiệu Sơn đang nhìn cô cười ngốc nghếch.

“Anh còn cười à? Không có tí ý thức bảo vệ bạn gái chút nào sao?”

“Tình yêu cứ đùa. Ai mà dám cả gan đến ghẹo chọc em chứ, chả phải em dùng công phu mồm mép đuổi người ta đi rồi sao?”

Đưa tay véo tay anh một cái. Dùng mắt hạnh lườm anh: “Anh nói em độc miệng sao? Hả?“

“Không có không có. Em miệng lưỡi ngọt ngào, anh thích em nhất. Đâu ra độc miệng.”

“Liệu hồn anh với em đấy nhé. Em thèm kem quá đi, qua bên ấy lựa kem đi anh.”

“Được rồi, nhưng ăn ít thôi đấy.”

Triệu Kiến Toàn đang vừa ngáp vừa đuổi ruồi thì thấy đôi trai gái đang nắm tay qua đường kia. Nam thì cao lớn vững chải, nữ thì dịu dàng e ấp. Trông chẳng khác gì nhân vật trong tiểu thuyết bước ra.

Với con người cống hiến sức lực cho con chữ như anh ta mà nói, đây chính là cặp đôi chính tiêu chuẩn cao nhất về nhan sắc và tính cách mà anh ta từng gặp.

“Em ăn sô cô la ốc quế.”

“Được rồi, để anh lấy cho, không cần đụng tay vào kẻo lạnh.”

Thấy cảnh này, anh ta tạm gác tâm trạng vui mừng sang một bên. Khó hiểu hỏi một câu: “Hai người đang yêu nhau phải không?”

“Tất nhiên rồi.” Phùng Thiệu Sơn đắc ý trả lời, anh còn đang muốn dắt tay cô đi khắp nơi giới thiệu cho từng người đây là bạn gái anh.

Vân Tịch không nói gì. Hai má cô đỏ ửng, mắt nhìn Phùng Thiệu Sơn gật nhẹ đầu.

Triệu Kiến Toàn kêu bọn họ đợi mình một tí, anh ta quay lại với chiếc máy ảnh trên tay, cười nói với họ: “Tôi cần một số hình ảnh để làm tư liệu viết truyện, hai người cho tôi xin vài tấm hình nhé. Bữa kem này tôi mời.”

Cả hai đồng ý, Phùng Thiệu Sơn bóc kem cho Vân Tịch còn lấy túi khăn giấy trên quầy quấn quanh thân kem cho cô đỡ lạnh tay. Vân Tịch lấy khăn lau nhẹ lớp sirô dâu dính trên khoé môi anh. Cử chỉ bình thường nhất nhưng ai nhìn vào cũng thấy trái tim màu hồng xung quanh họ.

Vân Tịch còn xin mấy tấm này về đăng lên blog mới lập của tiệm hoa, trên dòng thời gian cô đăng kèm trạng thái.

[Mùa đông lạnh nhưng vẫn thích ăn kem, ở bên anh cảm thấy không còn lạnh nữa.]

Dưới tấm hình nhanh chóng xuất hiện vài cái bình luận, trong số ấy có một bình luận đặc biệt hơn hẳn.

[Bên cạnh mây chiều là núi cao]: Vốn dĩ vẫn lạnh thôi nhưng tình yêu làm em lú lẫn thì có.

Rất nhanh thôi tài khoản này đã bị block, còn chủ tài khoản này không thoát khỏi số phận bị bạn gái của anh ta nhéo lỗ tai.

—-

Tác giả: Xin lỗi vì hôm qua không có chương mới cho mọi người, nay bù đắp bằng một chương siêu dài đây ~

Tuần mới bắt đầu, các bạn lại biết làm sắp đến chuyên mục gì rồi đó. Cảm ơn hai bạn này đã hoạt động sôi nổi và ủng hộ tui nhé!

Cảm ơn mọi người rất nhiều ~