Mây Bay Ngang Núi

Chương 35



Rất nhanh bài viết này cũng đã xuất hiện trên dòng thời gian của Sở Tích, vừa thấy bài đăng cô ấy đã gấp gáp điện ngay cho Vân Tịch. Cả hai hẹn gặp vào trưa hôm nay, ở Thiên Hạ cư để nói về chuyện này.

Phùng Thiệu Sơn đưa cô đến tận nơi, lúc tháo mũ bảo hiểm cho cô, anh nhẹ giọng dặn dò.

“Thích ăn gì thì cứ ăn, hai người nói chuyện xong thì gọi cho anh.”

“Em tự về cũng được mà.”

“Không được, xong thì gọi, anh đến đón em.”

Mấy hôm nay ngày nào anh cũng đưa rước cô đi làm, đến cả việc đi giao hoa ở đầu hẻm anh cũng muốn dính lấy cô. Vân Tịch cảm thấy anh như vậy chắc chắn là có lý do, nhưng đành gác lại, lát về hỏi sau vậy.

Nhân viên đưa cô đến cửa phòng bao đã đặt trước, còn chu đáo mở cửa giúp cô.

Vừa vào trong đã thấy bộ dạng ngả ngớn, không đứng đắn của Sở Tích đang vắt vẻo trên ghế sô pha dài của phòng bao. Đảm bảo nếu fan của cô mà thấy chắc chắn là sốc đến óc!!

“Kẻ phản bội đã đến rồi sao?”

“Đến bồi tội với cậu đây, mau dậy đi.”

Vân Tịch tiến đến, nắm lấy tay cô nàng kéo dậy. Sở Tích nhanh chóng áp sát, tư thế này là chuẩn bị tra khảo cô đến lúc cạn nước miếng mới ngừng đây.

Tự giác khai báo với cô nàng không sót một chữ, Sở Tích sau khi nghe xong đã rút ra một điều: “Anh ta coi vậy mà lại bắt được cậu. Không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.”

“Nhất định là tớ may mắn.” Lúc Vân Tịch nói câu này, hai mắt cô toả sáng. Vừa nhìn là biết cô nhóc này ưng ý anh biết bao.

“Coi như là hai người may mắn. Cuối cùng cậu cũng đã biết mùi đàn ông là như thế nào rồi.”

Vân Tịch khinh bỉ, liếc mắt nhìn cô nàng đầu óc tăm tối này. Nhớ đến chuyện lúc nãy, cô ậm ờ hỏi Sở Tích.

“Anh ấy dạo này cứ lạ lạ, rất hay dính lấy tớ.”

“Vân Tịch cậu khoe ân ái khiêm tốn lại chút đi. Ai mà lúc mới yêu không dính nhau như sam đâu.”

“Không phải là kiểu ấy, mà cái kiểu chỉ cần tớ bước ra khỏi tầm mắt anh ấy thôi cũng không được. Đi đâu cũng phải có anh ấy mới được.”

“Mẹ kiếp! Không phải là bị biến thái hay điên cuồng chiếm hữu gì đó chứ?” Sở Tích nhớ đến mấy bài đăng gần đây bốc phốt bạn trai có sở thích biến thái rồi hành hạ bạn gái đến trọng thương là toát cả mồ hôi.

“Đương nhiên là không rồi. Chỉ có điều chỉ cần tớ đi đâu thì anh ấy nhất định sẽ đưa đi, đến giờ lại đón về.“

“Vậy thì nghĩ lại xem có lần nào cậu tự đi mà không có anh ta, rồi có chuyện xảy ra không?”

Sở Tích chỉ thuận miệng hỏi thế, vậy mà Vân Tịch lại nghiêm túc suy nghĩ. Cuối cùng một đáp án loé lên trong đầu cô, đúng rồi chính là ngày hôm ấy.

“Nhớ ra rồi. Cái hôm sinh nhật, anh ấy cũng đòi đưa tớ đi nhưng tớ lại không chịu. Cuối cùng, tớ đi tận ba tháng mới trở lại.”

“Nếu thế thì là anh ta bất an, sợ cậu bỏ rơi anh ta đấy. Chỉ là lo lắng thái quá thôi.”

Sở Tích kể lại trạng thái hôm ấy của Phùng Thiệu Sơn cho Vân Tịch nghe. Lúc biết tin cô rời đi, anh ta còn nở một cười, nhưng tay lại liên tục đấm vào thân cây. Cuối cùng vừa tổn thương đến tay mà ngay cả tâm trạng cũng hỏng bét. Vân Tịch bất ngờ, cô cứ nghĩ anh tức giận một trận thôi. Không ngờ lại….

Hôm ấy cô còn hứa với anh là sẽ kể cho anh nghe về người cô sắp gặp. Vậy mà còn chưa nói tiếng nào đã biến mất tăm.

Nhìn Sở Tích đang hí hửng chat voice với Lưu Vũ về lời cá cược bảo dưỡng xe trọn đời của họ, cô bỗng cảm thấy nhớ anh. Lấy điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn. Nhưng chưa kịp gửi đã nhận được tin nhắn của anh.

[Anh đi lựa mấy cây hoa ở gần chỗ bọn em, xong thì báo anh nhé.]

Thì ra, cảm giác nhớ một người và người ấy cũng nhớ đến bạn nó lại tuyệt vời thế.

Rất nhanh sau đó, Phùng Thiệu Sơn nhận được tin nhắn của cô.

[Em cũng nhớ tình yêu của em~]

Tâm trạng anh cứ như có mười cây kem dâu cùng tan trong lòng vậy. Ngọt ngào không chịu nổi. Vui vẻ đến mức mà anh ra tay hào phóng mua hết hơn mười chậu hoa dạ yên thảo và cả mấy chậu hoa thanh tú còn lại của ông chủ.

Nhiều cây thế này ông chủ còn chủ động giao đến tận nơi cho anh, Phùng Thiệu Sơn không ý kiến. Dù sao yên sau của anh để dành đưa tình yêu đi chơi là đủ rồi.

Vân Tịch và Sở Tích chia tay nhau ở thang máy. Ra đến cửa đã thấy ngay moto của Phùng Thiệu Sơn đổ ở ven đường.

Cô có cảm giác cứ như lúc xưa, mỗi ngày chỉ cần Vân Tịch ra cổng trường là thấy ngay ba đang đứng đợi cô. Ông sẽ ôm cô vào lòng, khi hôn cô những sợi râu lún phún trên mặt ông làm cô nhột cười khúc khích.

Anh thấy cô, còn chưa kịp nói gì, bàn tay đã bị cô bắt lấy. Vân Tịch lật bàn tay anh lại, những vết sẹo trên các khớp ngón tay anh còn chưa kịp mờ. Ngón tay ngón sen của cô xoa lên từng vết sẹo ấy, rồi cô cúi xuống hôn lên đó.

Phùng Thiệu Sơn ngơ ngác nhìn hành động này của cô, trên ngón tay anh còn lưu lại dấu son. Anh trở tay, dùng ngón tay cái chai sần của mình, xoa lên làn môi của người con gái.

“Đáng lẽ tình yêu phải hôn ở đây, em hôn ở đây sao anh dám rửa tay hả?”

“Có đau không anh? Mà sao anh lại đấm cây thế?”

“Không sao. Miễn em đừng ghét bỏ anh nhiều sẹo là được.”

Vân Tịch nhanh chóng lắc đầu phản bác: “Đàn ông ai mà không có sẹo, không có sẹo không phải đàn ông.”

Nhíu nhíu mày nhìn cô, anh thắc mắc hỏi: “Học từ đâu ra thế?”

“Là anh trai em chứ ai!”

Phùng Thiệu Sơn nhận được đáp án, lửa giận trong lòng chưa kịp bốc đã tắt húm. Câu này nằm trong tiểu thuyết người lớn nổi tiếng mà lứa bọn anh lén lút truyền tay nhau, nên lúc Vân Tịch nói câu này anh cũng rất bất ngờ. Cứ nghĩ là thằng nào nói với cô, ai dè lại là anh vợ tương lai.

Xém tí là ghen bóng ghen gió với đồng minh rồi.



Hai người về đến nơi, đã thấy một vườn hoa bày trước cửa Mây chiều. Chú Nghiêm thấy cô về đến, dứt khoát quay lưng đi câu cá, để lại toàn bộ cho cô giải quyết.

Vân Tịch đang loay hoay không biết làm sao, thì đã thấy Phùng Thiệu Sơn thoải mái chọn mấy cây tươi tốt đem lên lầu. Bạn trai gì đó ơi, như vậy có phải là cướp giữa ban ngày không? Như vậy là không tốt, sẽ bị tét mông đó.

Anh đã lên đến ban công, ghét bỏ nói với Vân Tịch đang nghi hoặc ở dưới kia: “Vân Tịch, đứng ngốc ở đó làm gì? Lên đây.”

Lên rồi mới biết công việc nặng nhọc biết bao, chính là chỉ cho anh biết chổ nào bị méo. Mà treo cây thì làm sao mà bị méo được, cái tên này đúng là muốn đặt cô ở tầm mắt không cho đi đâu mà. Bóng lưng ngược nắng của anh thật vững chải, làm cho người khác có cảm giác an tâm ỷ lại.

Vân Tịch tiến đến, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Cằm nhỏ gác lên vai anh, thổi khí thì thầm: “Em sẽ không bỏ tình yêu ở lại thêm nào nữa đâu, anh yên tâm nhé.”

“Hôm ấy, em đã gặp mẹ em. Em đã rất muốn kể cho anh nghe nhưng lại rời đi mất…xin lỗi anh.”

Phùng Thiệu Sơn xoa nhẹ tóc của cô, cười nói: “Anh không quan tâm đến chuyện hôm ấy nữa, em không cần phải giải thích gì với anh cả.”

“Không! Hôm ấy em đã không giữ lời hứa với anh, anh không muốn nghe nhưng em vẫn muốn nói.”

“Bà hẹn em vào ngay hôm sinh nhật, thật sự là em rất vui.” Vui đến mức chỉ muốn nói ngay cho anh biết.

Vân Tịch đến nhà hàng gặp bà với tâm trạng háo hức. Đợi hai tiếng đồng hồ Thương Lệ mới khoan thai đi đến, nhưng Vân Tịch vẫn rất vui. Tay rụt rè đưa bó hoa cho bà nhưng bà nhìn cũng không thèm nhìn đã để sang một bên. Bà nhìn cô hồi lâu, không nói tiếng nào.

“Mẹ chọn món đi ạ. Ở đây có món sườn bò ngon lắm.”

Đáp lại cô vẫn là khoảng không yên lặng, Vân Tịch chọn những món mà bà thích đưa cho phục vụ. Thương Lệ nhìn cô cười cười nói nói ở trước mắt, bà ta nhíu mày không vui.

“Cô còn ở đây vui vẻ được sao?”

Cô chưa kịp tiêu hoá đã nghe bà nói tiếp: “Ông ấy bị cô hại đến nằm liệt giường như thế kia mà cô vẫn vui vẻ ngồi đây nói cười được sao?”

“C-con không có, con không có hại ông ấy.”

“Xem ra là cô vẫn chưa hối lỗi nhỉ? Vậy thì không còn gì để nói nữa.”

Thương Lệ đứng lên, đeo túi trên vai chuẩn bị ra khỏi bàn thì Vân Tịch đứng lên, nói với bà: “Mẹ muốn con như thế nào với ông ấy?”

“Xin lỗi ông ấy. Đến trước giường bệnh xin lỗi ông ấy. Nói với mọi là mọi tội lỗi năm đó là do cô tự mình quyến rũ, chứ không liên quan gì đến ông ấy.”

Vân Tịch nghe bà nói, hai tay để dưới bàn siết chặt thành nắm đấm. Quật cường lắc đầu, cố nén nước mắt nói với bà.

“Gì cũng được nhưng ngoại trừ điều này.”

“Tôi cũng biết là cô sẽ nói như thế. Nhưng có một điều chắc chắn cô sẽ làm được.”

Hai mắt cô trông chờ, gấp gáp hỏi bà: “Điều gì ạ? Chắc chắn con sẽ cố gắng hết sức.”

“Nghe nói cô đang quen một thằng nhóc ở tiệm sửa xe đúng chứ?”

Thương Dụ còn dùng điều này để châm chọc bà về việc năm xưa bỏ tất cả để đến với Vân Trạch Huy. Rồi thêm chuyện của Vân Tịch và Từ Hạo nữa..Ai cũng dùng điều này để lên mặt với bà, vậy thì sao cô có thể sống bình thản và hạnh phúc được chứ!

Gật đầu nhìn mẹ, cô không biết tại sao bà lại nhắc Phùng Thiệu Sơn ở đây. “Có chuyện gì vậy ạ?”

Lần đầu Thương Lệ nở nụ cười từ với Vân Tịch, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì rời xa cậu ta đi. Rời xa thứ mà cô để tâm nhất, để cô có thể hiểu được cảm giác năm ấy của tôi. Chuyện này cô làm được mà, đúng không?”

“Cô có bệnh tâm lý mà, đừng yêu đương làm gì cho mệt. Tôi khuyên thật lòng đấy, mắc công sau này có chuyện xảy ra lại….”

Đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mắt. Bà vẫn đẹp như xưa, dường như quá khứ và con cái không hề ảnh hưởng gì đến bà. Trông bà chả khác gì tiểu thư khuê các ngày trước, vẫn nhẹ nhàng không chút nôn nóng nào.

Lời từ bỏ được bà nói ra một cách nhẹ bẫng. Câu muốn cô cũng trải qua cảm giác giống bà cũng thật bình thản. Cứ như bà đang kêu cô hát cho bà nghe vậy, một lời đề nghị bình thường nhất. Thậm chí bà còn cười với cô, nhưng mà nụ cười này sao lại chua xót thế.

Thương Lệ không kiên nhẫn, đứng lên quay lưng bỏ đi. Vân Tịch phía sau bà cũng cười, nụ cười của cô làm bà ta khó chịu, phải quay đầu nhìn lại.

“Ha— thì ra ngay cả mẹ cũng khuyên con bỏ anh ấy. Hiếm khi lại có cảnh mẫu tử liền tâm thế này.”

“Cô nói gì?”

“Con nói là con cũng không có ý định ở lại bên cạnh anh ấy. Con không xứng có được hạnh phúc ấy, người dơ bẩn như con làm sao có được hạnh phúc được chứ. Mẹ muốn con bị đau khổ thì đâu cần phải tốn công như thế…”

“Từ đêm hôm ấy con đã không có lúc nào được hạnh phúc rồi. Cứ nhắm mắt lại những hình ảnh ấy cứ hiện lên rõ mồn một, từng lời nói lúc ấy của mẹ con cũng không quên một chữ, nó cứ văng vẳng bên tai con…”

Vân Tịch đứng dậy, tiến lại chổ bà. Ánh mắt cô đã đỏ bừng nhưng lại quật cường không cho nước mắt rơi. Nén cảm xúc, hỏi bà một câu mà cô luôn thắc mắc.

“Mẹ có bao giờ thương xót…không là thương hại mới đúng. Mẹ có bao giờ thương hại con dù chỉ một chút không?”

Vì sao một tên khốn như Từ Hạo bà còn quan tâm như thế? Vậy còn cô thì sao?

Lúc nào người có lỗi cũng là cô. Bị cưỡng hiếp cũng là cô. Người phải xin lỗi tên khốn ấy cũng là cô. Bà bị người ta trách cũng là cô. Ngay cả việc không được hạnh phúc bà giành phần cho cô nốt.

Thương Lệ nhìn ánh mắt quật cường của Vân Tịch, giống như thông qua đó để thấy bóng hình của ai khác. Nhưng ánh mắt đó lại làm bà ta chột dạ, cứ như có một toà án ở trong ấy. Chỉ chực chờ tuyên án tử cho bà ta. Bà ta hốt hoảng sợ hãi, quay đầu rời đi mà không nói câu nào.

Hình như bà ấy cũng không còn nhớ hôm này là ngày gì nữa, Vân Tịch nhìn chiếc bánh kem và các món ăn vừa được đưa ra. Cười tự giễu.

Trước khi đến đây, cô luôn tự giằng xé bởi mâu thuẫn, giữa thân phận của người con gái tự ti đầy khiếm khuyết và mong muốn được yêu được thương với tình yêu của mình. Nhưng giờ ngay cả mẹ ruột cũng không muốn cô được hạnh phúc, vậy thì cô còn trông mong gì nữa chứ…

Dường như lúc ấy cô không còn kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ biết gọi điện thoại cho Vân Bách. Kêu anh đặt cho cô một vé máy bay chuyến càng sớm càng tốt, thấy Vân Tịch quyết tâm anh cũng không nói gì thêm. Chỉ dặn cô chú ý an toàn. Khi cúp máy, cô chỉ kịp nói với anh là gọi điện báo cho Sở Tích một tiếng giúp cô. Sau cuộc gọi cuối, không ai liên lạc với cô được nữa.

Cố gắng nén nước mắt, Vân Tịch nghiêm túc để bản thân có thể nhìn thẳng vào mắt Phùng Thiệu Sơn. Cô nhón chân, hôn vào trán anh, nhẹ giọng nỉ non: “Em ở đây, anh đừng lo lắng nữa nhé.”

Phùng Thiệu Sơn cứ nghĩ bản thân đã giấu được rất tốt nhưng không ngờ cô gái của anh đã sớm nhận ra. Đã thế còn biết dịu dàng an ủi thế này, thứ gì mà chịu nổi.

Môi lưỡi hai người triền miên không dứt. Dưới cái nắng nhẹ tênh của những ngày đầu đông, tình yêu của Phùng Thiệu Sơn như được thoát khỏi gông xiềng. Anh đưa tay ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, môi vừa tách ra lại không chịu được lực hút, nhanh chóng dính chặt lại.

“Vân Tịch! Sau này em có chuyện gì thì cứ việc nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giúp em. Bây giờ anh là người có danh phận rồi, em biết điều mà phát huy tối đa năng lực của anh đi. Biết chưa hả?”

Vùi đầu vào ngực anh, được anh ôm vào trong lòng thế này cô có cảm giác an tâm hơn hẳn. Cảm giác phía sau có bao nhiêu đau khổ, cũng được cái ôm này hoà tan.

“Phùng Thiệu Sơn sau này em sẽ làm phiền anh thật nhiều đấy, anh có chê em phiền cũng được đâu.”

Phùng Thiệu Sơn bật cười, cả lồng ngực anh cũng run lên. Dịu dàng hôn lên mái tóc của người con gái trong lòng.

“Anh rất sẵn lòng đấy tình yêu ơi~”

Anh treo những giỏ hoa dạ yên thảo đầy màu sắc lên trên giàn treo, thuận miệng hỏi cô: “Ba tháng ấy em đã đi đâu?”

“Em đến núi Phượng. Vé anh trai em đặt là vé đến Hải thành, nên em quyết định đến đó. Nơi đó đẹp lắm ấy, có rất nhiều hoa lê trắng.”

Anh nhướng mày, nhìn cô đầy ý vị nói: “Đúng là rất đẹp.”

“Anh cũng đã đi rồi sao?”

“Ừ. Hồi đầu tháng ba năm nay có lên ấy, để xin bùa bình an cho bà.”

“Wtf!!! Em cũng đi hồi đầu tháng ba, có khi mình đã đi ngang qua nhau cũng không biết chừng. Đúng là duyên thật đấy, hi hi.” Cô cười tít mắt, những giỏ hoa trong tay cũng không đẹp bằng nụ cười cô lúc này.

Phùng Thiệu Sơn cười khẽ, môi thầm thì: “Đúng là duyên thật.”

Vân Tịch chỉ cho anh chỗ treo giỏ hoa mà cô muốn. Đứng ở lan can nhìn xuống những giỏ thanh tú xinh xinh, đang được tắm nắng ở phía dưới. Như nhớ đến gì đó, Vân Tịch nghi hoặc hỏi anh: “Đám hoa thanh tú dưới nhà..là anh tưới phải không?”

“Ừ.”

“Không phải lúc ấy anh đang giận em sao?” Đáng lẽ ra anh phải bỏ mặc cho bọn nó chết héo mới phải.

“Sợ đến lúc em quay lại thấy nó héo lại khóc ầm lên thì sao?”

Ngày nào anh cũng tưới không thiếu một giọt nước nào. Anh nhớ là cô thương nhất là mấy chậu hoa này, ngày nào cũng tưới. Có lúc anh còn bắt gặp cô vừa tưới vừa thì thầm với bọn nó. Nếu lúc cô quay lại mà thấy bọn nó héo hon, có khi cô lại buồn bực bỏ lại anh thì sao. Thà bọn nó cứ tươi tốt, ít nhất còn thay anh giữ chân cô nữa.

Vân Tịch chụp lại khoảng khắc anh đang tỉ mẫn chỉnh sửa từng chậu hoa. Đăng lên blog và dòng bạn bè với trạng thái.

[Người bị tôi block nhưng ngày ngày vẫn chăm sóc hoa giúp tôi.]

@toideptrainhat: Ha ha ha! Thì ra trai đẹp cũng bị block như ai.

@mehoaco: Mấy chậu thanh tú này ở tiệm có bán không ạ?

@metraikhongloithoat: Có ai cho em xin intư chỗ này với. Để ngày ngày được ngắm trai đẹp chăm hoa thế này cũng đủ yêu đời rồi!

@fhunsb: Chị chủ tiệm nhất định cũng rất gì và này nọ. Cầu ảnh sf của chủ tiệm!!!

@nggufef: Chị Mây mở block anh ấy đi ạ!!!

+10

Rất nhanh đã lôi kéo được một loạt bình luận xin tha giúp anh. Có người còn nhắn tin riêng xin cô mở block cho anh. Cô thắc mắc không hiểu vì sao, nên tiện tay hỏi lại.

Mây chiều là tôi: [Vì sao lại phải mở block?]

Người qua đường: [Chị gái mở block thì bọn em mới “liếm” trai đẹp được chứ.”

Người qua đường: [Nhưng thích nhất là nhìn cả hai người tú ân ái đấy!]

Nếu mọi người đã thích ăn cơm chó như thế. Thì Vân Tịch cô đây sẽ giúp mọi người toại nguyện, cô mở block cho anh là được chứ gì!



Tác giả: Có ai nhớ lần đầu anh Núi gặp chị Mây là trong tình huống nào không?

Huhu, hôm qua tui lỡ tay xóa mất nên giờ tui đăng lại. Mong mọi người thông cảm cho tui nhe~