Mây Bay Ngang Núi

Chương 38



Sáng hôm sau, trên bộ bàn ghế cửa tiệm hoa đang được bày biện một bàn đồ ăn sáng nóng hổi. Nhìn một bàn thức ăn trước mắt, Vân Tịch có chút hưởng thụ. Phùng Thiệu Sơn thay cô đổ cháo ra bát, còn cho thêm vào cháo món thịt kho tiêu mặn ngọt mà cô thích ăn nhất. Mùi sữa đậu nành nóng thơm lừng quanh quẩn càng làm tăng thêm cảm giác ấm cúng.

Phùng Thiệu Sơn bận bịu không ngơi tay, ngó sang cô nhóc kế bên thì thấy cô đang chống cằm nhìn anh cười. Tóc mái cô có chút dài, đâm vào mắt nên cô vén tóc qua một bên, lộ ra cái trán căng bóng trắng nõn. Đôi mắt không được tóc mái ngăn cản trông càng sáng hơn, lông mi dài thẳng làm tăng thêm nét nhu tình trong mắt.

“Lát nữa anh cắt tóc cho em nhé.”

Vân Tịch đang suy nghĩ linh tinh, có chút không theo kịp lời nói của anh, ngờ nghệch hỏi lại: “Sao á anh?”

“Em nói tóc mái dài đâm vào mắt mà, anh cắt ngắn giúp em.”

“Phùng Thiệu Sơn, lỡ anh cắt tóc của em thành chó gặm thì sao?”

“Em không tin bạn trai em sao?”

Ánh mắt có chút khó tin, e dè nói: “Đ-đúng là có chút đó…”

“Chỉ là cầm kéo cắt thôi mà, ở nhà anh cũng từng cắt lông cho Lọ lem rồi.”

“Tóc của em giống với lông của mèo sao?” Nghe thôi là thấy có chút miễn cưỡng rồi. Tóc mà giống lông mèo chắc sẽ sớm rụng hết mất.

“Tóc em đẹp hơn lông của Lọ lem.” Anh đưa mũi lại gần hít sâu mùi hương nhẹ nhàng trên tóc của cô, mùi hương nhài nhàn nhạt vươn ở đầu mũi anh. Thỏa mãn nói: “Còn thơm hơn nó nhiều.”

“Dẻo miệng thật đó nha, bạn trai.”

Anh nhướng mày, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi cô: “Chỉ thích dẻo miệng với tình yêu thôi. Tình yêu đừng chê bai anh là được.”

“Tình yêu của em là giỏi nhất!”

Cô chống hai tay lên cằm, mắt cong cong hứng thú nhìn anh. Nét tự hào từ trong mắt tràn cả ra ngoài, anh không cần cố gắng nghiên cứu cũng đã hiểu rõ. Tình yêu của cô đơn giản, tuy vụng về nhưng rất dễ thỏa mãn.

Nghĩ đến chuyện anh sắp phải đi công tác, phải rờ xa cô mấy ngày, bỗng có chút không nỡ: “Anh sắp phải đi công tác mấy ngày.”

Nụ cười trên mặt cô dần cứng lại, tâm trạng không vui của cô hiện lên hết trên mặt: “Bao giờ anh bỏ em mà đi vậy?”

“Em lại nói bậy bạ gì đó?” Đưa tay xoa tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Hai ngày sau anh đi, chỉ đi có mấy ngày thôi. Ở nhà phải ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa. Buồn thì qua nhà chơi với bà ngoại và tiểu Mặc, muốn đi chơi với Sở Tích thì cứ lấy thẻ hôm trước mà đi. Có nhớ chưa?”

“Anh đừng coi em là trẻ con được không?” Cô phụng phịu, môi cũng bĩu cả ra, giọng buồn buồn nói: “Chừng nào anh mới về với em?”

“Anh chỉ đi có một tuần thôi, anh sẽ về trước giỗ ba em.”

Tâm trạng của Vân Tịch tuột dốc không phanh, đưa tay ôm lấy mặt anh, giọng nói không vui: “Em sẽ nhớ anh lắm đó, không có khuôn mặt này bồi ăn thì làm sao em nuốt trôi?”

Anh bật cười, bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt kia, hôn lên mu bàn tay cô một cái, giọng cười trầm thấp: “Vậy mỗi lúc ăn thì video call cho anh là được, mỹ nam này sẽ bồi em ăn có được không?”

“Em đành ủy khuất bản thân đồng ý thôi…”

Khuôn mặt nam tính quyến rũ của anh được phóng to trước mắt Vân Tịch. Nhớ đến Quan Thành Chủ, cô bèn đưa tay lên che đôi mắt đang khóa chặt cô kia. Toàn bộ ngũ quan khi không có đôi mắt cười ấm áp của anh trở nên lạnh lẽo và sắc bén hơn hẳn. Đúng là rất giống với chú Quan!

Phùng Thiệu Sơn tưởng cô muốn hôn mình, môi hơi đưa ra, tậm trạng háo hức chờ đợi. Lông mi dài của anh đâm vào lòng bàn tay Vân Tịch, cô bị nhột nên bật cười khanh khách, mau chóng buông tay ra.

“Ai thèm hôn anh chứ.”

“Hừ! Sắp tới em có muốn hôn cũng không được đâu.”

Tâm trạng không vui của cô bị hành động ấu trĩ này của anh chọc cười, giọng có chút phấn khích: “Em kể anh nghe cái này. Hôm qua em gặp bạn của ba, lâu rồi không gặp nhưng chú ấy vẫn còn phong độ lắm. Nhưng mà quan trọng nhất là anh có rất nhiều điểm rất giống ông ấy đó.”

Phùng Thiệu Sơn cũng không tò mò, chỉ phụ họa hỏi cô: “Vậy em đi ăn với một người giống anh thì có cảm giác thế nào? Hửm?”

Vân Tịch nghĩ nghĩ, nhún vai nói: “Đương nhiên là không vui bằng khi ăn với anh. Nhưng mà, không biết sau này em có thể cùng ăn sáng với anh đến năm sáu mươi tuổi không?”

Phùng Thiệu Sơn không nói gì, anh chỉ khóa chặt hình bóng cô vào mắt.

“Ông ấy còn nói nếu mà có con trai chắc chắn sẽ gả cho em đó.”

“Vân Tịch! Em là đồ vô lương tâm.” Anh tạm dừng một chút, gằng từng chữ: “Rất tiếc khi thông báo cho em biết, anh là người yêu đầu tiên và tất nhiên cũng là cuối cùng của em.”

Còn gấp gáp thêm vào một câu: “EM ĐỪNG CÓ HÒNG THOÁT KHỎI ANH!”

Vân Tịch sợ không đủ loạn, vui vẻ thêm dầu vào lửa: “Anh không biết con gái luôn có người trong lòng ngay từ bé sao? Em cũng có.”

Phùng Thiệu Sơn tức quá hóa cười, hai tay khoanh trước ngực đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy em nói coi hiện tại em thích ai nhất?”

Đôi mắt anh truyền tải thông điệp quá rõ ràng, chỉ cần cô nói là không thích chắc chắn anh sẽ náo loạn một trận. Bị bộ dáng này của anh chọc cười, cánh tay mảnh khảnh treo trên cổ anh. Mắt dán vào anh, giọng nói rõ ràng: “Hiện tại em thích Phùng Thiệu Sơn nhất!”

Câu nói thành công dỗ dành người đàn ông đang giận dỗi. Anh cúi người, mút chặt cánh môi cô gái luôn biết cánh ghẹo chọc người khác này. Nghĩ sắp tới sẽ không được hôn môi, cũng không được ôm cô vào lòng thế này liền tăng thêm lực ở cánh tay đang vòng trên eo cô, đôi môi anh cũng không chịu thua kém, đưa lưỡi càng sâu hơn.

- -

Hai ngày sau khi Phùng Thiệu Sơn đi, Sở Tích cũng có thời gian rảnh nên đến làm ổ ở Mây chiều.

Vân Tịch đem chuyện hôm qua tóm tắt vài câu đơn giản cho cô ấy. Sở Tích nghe xong, bộ dạng có chút đăm chiêu, nói: “Cậu nói chú Quan gì đó giống với Phùng Thiệu Sơn lắm sao?”

“Không phải mình tớ nói, ngay cả chú Nghiêm quen biết chú ấy từ lâu cũng nói vậy đó.”

“Vậy là cậu có cơ hội nhìn thấy Phùng Thiệu Sơn lúc về già rồi đó. Thấy sao? Có phải là rất phong độ không?”

“Rất phong độ, sức hút của chú ấy thật sự không đùa được.” Cô ngó sang Sở Tích, cười gian hỏi: “Cậu có hứng thú với chú ấy không? Đảm bảo không làm cậu thất vọng đâu.”

“Tha cho tớ đi, đâu phải cậu không biết tớ thích những chàng trai nhiệt huyết, thích phấn đấu cho sự nghiệp đâu chứ.” Dù sao cũng bằng tuổi bố Vân Tịch thì có phải là hơi quá rồi không?

“Sai bét! Cậu mà quen chú ấy đảm bảo tiết kiệt ba chục năm phấn đấu đó.” Vân Tịch mở hình một hòn đảo rất quen thuộc với giới nhà giàu, nơi đây có rất nhiều tụ điểm ăn chơi chỉ dành cho giới siêu giàu đến nghỉ dưỡng. Sở Tích cũng không xa lạ với hòn đảo này, bố cô ấy cũng đã từng đưa gia đình đến nghỉ dưỡng một lần nhưng câu tiếp theo của Vân Tịch mới làm cô ấy thật sự ngã ngửa.

“Khu phức hợp này và ba hòn đảo kế bên nó đều là của chú Quan. Nói cách khác, Hải thành có ba khu vực rõ ràng: biển đảo, núi Phượng và cả thành phố công nghệ cao. Thì tài sản của chú Quan đã chiếm một phần ba tổng kinh tế của Hải thành.”

“Wtf? Vân Tịch sao cậu không nói sớm? Bạn bè của bố cậu đúng là trâu bò thật đấy!” Sở Tích không biết nói gì hơn, chỉ có thể bật ngón cái.

“Nhưng mà số tài sản này sớm muộn cũng thuốc về nhà nước thôi.”

“Tại sao? Không những giàu tài sản mà còn giàu lòng từ bi?”

Vân Tịch lắc đầu: “Không phải đâu, chú ấy không có gia đình, con cháu cũng không có. Sau này, trừ khi có ai sinh cho chú ấy một đứa nhỏ thì may ra.”

Sở Tích nghe cô nói thế, liền ngồi thẳng lưng vuốt vuốt tóc, miệng tươi cười nói: “Cậu thấy tớ có thích hợp làm bà Quan không?”

“Đương nhiên là không rồi. Tớ thấy cậu thích hợp làm bà Lưu hơn đó.”

Không hiểu sao Sở Tích vừa nghe thấy tên Lưu Vũ liền ngoan ngoãn lại ngay. Khuôn mặt đỏ đỏ, đưa tay đánh Vân Tịch một cái, giọng nói có chút quẫn bách: “Sao cậu xấu tính thế hả Vân Tịch?”

“Ây da, có người bị chọc trúng cái vảy ngược nên quay lại bạo lực với tớ.”

Ở đây hai cô gái đang cười vui vẻ không ngừng thế này nhưng cũng cùng lúc đó có người lại cười không nổi.

Hạ Vũ mấy hôm nay đang điên đầu về việc cảnh sát liên tục sờ gáy mọi hoạt động của hắn ta. Từ sau khi hắn ta bị đưa lên đồn về tội cố ý gây thương tích, từng nhất cử nhất động đều có người để mắt tới. Cứ nghĩ sẽ như mọi lần, vài ba ngày là chuyện lắng xuống. Nhưng cũng đã được một tháng rồi, cánh tay của hắn ta cũng đã sắp được tháo bột rồi mà vẫn chưa thể trở lại như trước.

Càng nghĩ càng tức, không hiểu sao thằng chó Phùng Thiệu Sơn ấy lúc nào cũng có người giúp đỡ. Còn hắn ta lúc nào cũng phải chịu thiệt, không mất tiền thì cũng trọng thương. Điên tiết lên, đưa chân đạp đổ chiếc bàn trước mắt, đồ đạc trên bàn cũng rơi hết xuống, phát ra âm thanh thật lớn.

Cửa phòng bao bật mở, mấy tên mặc đồ đen đứng sang hai bên, nhường đường cho người đàn ông. Cả người ông ta tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, khuôn mặt nhìn vào đã cho người ta cảm giác không tốt lành gì. Hạ Vũ vừa nhìn thấy ông ta đã nhanh chóng bật dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ lấy lòng: “Đại ca về rồi sao?”

“Không lẽ mày muốn tao ở trong đó luôn sao?” Ông ta đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, gật gù: “Xem ra mấy năm nay mày làm việc không tồi.”

“Nhờ phúc của đại ca nên em mới có ngày hôm nay, em mang ơn đại ca rất nhiều.”

Vừa nói Hạ Vũ vừa đưa cái tay bó bột ôm lấy cánh tay ông ta. Lâm Kiến Ban đưa tay kéo mạnh cánh tay hắn ta xuống, làm Hạ Vũ hít vào một hơi. Lúc này ông ta mới để ý đến cánh tay đang bó bột kia, nhướng mày hỏi: “Bị chó cắn sao?”

Hạ Vũ kiềm chế để không chửi vào mặt tên này, hắn run rẩy đáp: “Bị thằng chó kia chơi một vố.”

“Ai? Ai lại không biết mày là đàn em cũ của tao?”

Lâm Kiến Ban thuận miệng hỏi thôi vậy mà Hạ Vũ lại nói ra một cái tên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của ông ta.

“Phùng Thiệu Sơn! Một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch thôi mà cũng dám lên mặt với em. Thằng chó đó càng nhắc em lại càng tức!”

“Phùng Thiệu Sơn? Thằng đó có một tiệm sửa xe trên đường số 6 phải không?” Lâm Kiến Ban thong thả nhả một ngụm khói, trầm mặc như đang suy nghĩ.

Hạ Vũ hơi bất ngờ, vội vàng hỏi: “Sao đại ca biết nó vậy?”

“Nói đúng ra có khi mày lại là đàn anh của nó đấy, lúc trước có một thời gian nó theo anh mày làm ăn. Mày thì thu tiền bảo kê, nó thu tiền cho vay nặng lãi không biết nhau cũng đúng.”

Ông ta rít một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Quên đi, dù sao cũng từng là anh em, mày lớn rồi chấp nhặt làm gì?”

Lâm Kiến Ban suy nghĩ rất đơn giản, hơn nữa lúc trước ông ta cũng nợ ơn cứu mạng của Phùng Thiệu Sơn. Ông ta không muốn kiếm chuyện gì với thằng nhóc ấy nữa, nhưng thằng em này của ông ta thì không như thế.

“Nhưng mà em vẫn tức lắm! Nó không biết lớn nhỏ, hết làm em gãy mũi rồi lại đến gãy tay. Đại ca chỉ cần đòi lại công bằng cho em thôi. Em hứa sẽ không làm gì nó nữa đâu!!” Hạ Vũ thầm nghĩ, chỉ cần hắn ta mượn được tay của Lâm Kiến Bân thôi, sợ gì mà không hạ được thằng chó đó sao?

Trong đầu hắn ta bây giờ chỉ tràn ngập ý muốn trả thù Phùng Thiệu Sơn!

—-

Ba ngày trước khi Phùng Thiệu Sơn trở về, tiệm sửa xe nhận được một đơn hàng siêu to khổng lồ. Mấy đứa nhóc ở tiệm sửa xe cũng không dám nhận bậy, còn gọi điện cho Phùng Thiệu Sơn.

Lúc Vân Tịch đạp xe ngang qua, cô nhìn thấy logo xe cũng hết hồn đạp xe quay lại trở, lại hòng nhìn cho rõ.

Wtf? Bugatti?

Ở đây đúng là lâu rồi, ngó mất chiếc xe hạng phổ thông riết nên bây giờ Vân Tịch nhìn thấy chiếc Bugatti này cô cũng phấn khích không thôi. Lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp lại, gửi cho Vân Bách. Còn soạn thêm một tin nhắn sao cho ra dáng em gái mới nhìn thấy xe sang lần đầu.

[Anh! Em nhìn thấy Bugatti nè!!!]

Vân Bách đang họp nhận được thì tin nhắn. Bỗng cảm thấy em gái mình đi xe đạp riết rồi quên mất ở gara nhà mình có bao nhiêu chiếc xe hạng sang để xó, đóng bụi, không ai thèm đi. Anh lắc đầu, cười trả lời tin nhắn em gái.

Mấy người trong hội đồng quản trị nhìn thấy cảnh này, cằm cũng rớt hết xuống, đưa tay lau mồ hôi. Trong lòng thầm nghĩ chắc mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây, nên bọn họ mới có thể thấy được cảnh chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc nở nụ cười.

Phùng Thiệu Sơn nhận được tin nhắn cũng bất ngờ không thôi, những chiếc xe thế này thường có đội ngũ bảo dưỡng xe riêng biệt. Nếu có bảo dưỡng ở bên ngoài cũng không thể nào tìm đến gara của anh được, chuyện này e là có uẩn khúc gì đó. Lần này anh với Lưu Vũ cùng đi, ở tiệm không ai có tay nghề cao cả, liền kêu bọn nhỏ từ chối.

Bị từ chối, đối phương cũng không làm khó dễ, bọn họ nhờ A Sướng vào trong xe kiểm tra sơ bộ. A Sướng cũng vui vẻ đồng ý. Lúc kiểm tra xong, chủ xe còn ra tay hào phóng boa cho A Sướng mấy trăm đồng.

Cậu chàng vui vẻ, lấy số tiền ấy khao cả bọn một trưa ngon lành ở tiệm dì Lan.

-

Phùng Thiệu Sơn vừa cúp điện thoại đã quay đầu cười nói với mấy ông chủ lớn. Một tay kính rượu tổng giám đốc này, rồi lại đến gắp mồi cho phó tổng kia. Mấy hôm nay ngày nào anh cũng uống rượu thay nước, chỉ có lúc video call với Vân Tịch anh mới có thể thả lỏng, ăn uống như bình thường.

Hợp đồng lần này đến từ một công ty xe du lịch nổi tiếng có liên kết với rất nhiều công ty du lịch trên cả nước. Chỉ cần nhận được hợp đồng này, toàn bộ việc bảo dưỡng xe của họ sẽ do gara của anh phụ trách. Đến lúc ấy anh sẽ có thể thực hiện được câu nói lúc trước của Vân Tịch. Anh và cô nhất định sẽ có thể cùng nhau ăn sáng đến năm sáu mươi tuổi.

Cô gái ngồi đối diện ngay từ đầu bữa tiệc đã chú ý đến Phùng Thiệu Sơn, người đàn ông này hormone nam tính ngập tràn, nhìn sơ thôi cũng biết anh ta ăn đứt mấy ông già bụng phệ đầu hói ở đây biết bao nhiêu lần.

Đôi chân cô ta không biết là vô tình hay cố ý mà rất hay chạm vào ống quần anh, lúc đầu Phùng Thiệu Sơn chỉ nghĩ cô ta vô tình chạm vào thôi nên cũng không để ý. Nhưng càng lúc cô ta càng quá đáng hơn, đôi giày cao gót không biết biến đâu mất, bàn chân cô ta du ngoạn bừa bãi trên bắp chân săn chắc của anh. Trên mặt thì treo ánh mắt lẳng lơ rẻ tiền nhìn chằm chằm vào anh phóng đãng.

Người đàn ông đưa cô ta tới đây thì càng kinh khủng hơn, ông ta dùng đôi bàn tay đầy mỡ kia của mình và vuốt ve cơ thể của cô nhân tình của bạn hàng ông ta. Đúng là nồi nào úp vung nấy!

Phùng Thiệu Sơn chứng kiến hết toàn bộ cảnh này, cảm giác kinh tởm từ cổ họng như muốn tuôn trào ra. Anh đưa tay bắt lấy cổ chân của người phụ nữ quăng mạnh sang một bên, bị đập mạnh vào cạnh bàn khiến cô ta đau điếng. Trừng mắt nhìn anh, anh hào phóng tặng cho cô ta một nụ cười lạnh và ánh mắt cảnh cáo.

Mẹ kiếp! Con đàn bà này dám đụng chạm vào người ông đây, nghĩ thôi cũng đã thấy mắc ói rồi!

Nghĩ tới khuôn mặt thanh thuần và làn váy thướt tha của Vân Tịch, nhớ cái cách cô nỉ non tên anh trước lúc chia ly là cả người anh như có một luôn nhiệt chạy khắp người, nhanh chóng tụ lại một chỗ.

Anh trầm giọng, quay sang thì thầm với Lưu Vũ: “Mấy ông già này bắt bọn mình phải tiêu biết bao nhiêu là tiền, uống biết bao nhiêu là rượu rồi mà vẫn không hó hé đến chuyện hợp đồng. Nếu lát nữa nhắc đến chuyện hợp đồng mà bọn họ vẫn chưa tỏ thái độ, thì ngày mai tôi với cậu liền như kế hoạch mà làm.”

Lưu Vũ nhướng mày, cười đểu nhìn anh: “Cậu gấp thế là muốn quay về với cô nhóc kia chứ gì?”

Phùng Thiệu Sơn cũng không chịu thua, nhanh chóng phản bác: “Không phải cậu cũng phải về để dắt minh tinh nào đó đi xem nhà sao?”

Lưu Vũ câm nín, chỉ cười cười chứ không phản bác.



Tác giả: Chúng ta lại sắp đón tuần mới rồi, mong mọi người đọc truyện vui vẻ và nếu có sai sót không quên góp ý với mình ở phần bình luận nha~

Vẫn cảm ơn bà Trúc Ly đã xuất hiện trên chuyện mục này tròn một tháng, cảm ơn chị/bạn Hoàng Sa Nguyễn đã ủng hộ truyện của mình nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ~