Mây Trên Đỉnh Núi

Chương 12: Ác Quỷ Máu Lạnh



Bấy giờ, tay chân như rụng rời, hàm răng đánh vào nhau cầm cập:

- Silly.. silly.. có.. có án mạng đúng không? Như.. như những vụ án giết người của Jack.. trong Ulg.. hoặc.. bóng ma Alice ở Nhật.. Sau khi gây nên án mạng, hung thủ biến mất chẳng.. một dấu vết.. Chỉ để lại những dòng chữ.. bí hiểm..

Silly chiếu đèn xuống đất, con bé lắc đầu:

- Không. Thứ chúng ta phải đối mặt.. nó không phải là.. con người.

- Vậy.. nó.. nó.. là quỷ nhập tràng?

- Anh đi theo em.

Silly soi đèn xuống sàn. Tôi bước từng bước phía sau.

Đến căn phòng cuối cùng. Tôi nép người đi dọc theo bờ tường, chẳng dám tới gần cánh cửa.

- Anh thấy những vết máu dưới sàn chứ?

- Thấy.. thấy.. nhưng.. máu này không bình thường..

- Đúng vậy. Vì đây đâu phải máu của con người.. Này, lại đây.

- Ôi má ơi! Con dao để chặt củi!

Silly cầm thứ ấy lên:

- Em đoán là.. Trước khi quỷ nhập tràng bắt 3 đứa trẻ. Một trong 3 đứa đã kháng cự bằng con dao này.

Tôi ớn lạnh khi tưởng tượng đến cảnh. Con quỷ ấy xiết chặt lũ trẻ trong tay và chúng nó vùng vẫy, chống trả lại.

Rất có thể Tí, Quân hoặc Toàn đã chém vào xác ác quỷ. Nhưng con quỷ không hề hấn gì, mà tiếp tục lôi bọn trẻ đi..

Vệt máu khô dưới sàn như chỉ đường cho chúng tôi đi. Silly cùng tôi lần theo và ra ngoài vườn.

Chúng tôi băng qua hàng rào, đi đến một con đường nhỏ thì mọi dấu vết hoàn toàn biến mất.

- Anh nghĩ là đến chỗ này thì máu trên người ác quỷ ngưng chảy Silly ạ. Anh đoán nó giống xác sống..

- Anh biết đi tiếp nữa là đến đâu không?

- Đến đâu?

- Ngọn núi.

- Sao em biết?

- Em đã tìm hiểu những đường đi ở ngôi làng này. Có rất nhiều đường mòn để đến Hồ Thủy Vực. Em có thể chắc chắn, quỷ nhập tràng đã mang bọn trẻ qua Hồ và tới nghĩa địa.

- Nhưng.. nhưng? Nó sẽ làm gì bọn trẻ?

Silly im lặng. Bỗng, con bé ngồi xuống, nhặt một hòn đá. Rồi bất ngờ, Silly ném thật mạnh lên cái cây kế bên.

Bộp!

- Biến đi!

Tôi thót cả tim, có tiếng vỗ cánh của chim hay con gì ấy trên ngọn cây. Quá tối, tôi chẳng thể thấy được gì. Nhưng dường như nó đã bay mất sau sự xua đuổi của Silly.

- Chuyện gì vậy em? Cái quái gì thế?

Silly chiếu đèn qua lại lên những táng lá trên cao. Sau đó, Silly khẽ nói:

- Bọn quạ. Chúng nghe lén.

- Haha! Giờ này còn đùa được hả Silly?

- Đây là lũ quạ ở nghĩa địa. Chúng đến đây để theo dõi tình hình cho ác quỷ.

- Thật chứ? Ôi trời ơi! Chúng ta đang ở cái nơi quái nào vậy? Em hãy nói rằng anh đang mơ và mọi thứ là hư cấu đi?

Silly tiến lại gần tôi, con bé nghiêm giọng:

- Anh phải chấp nhận một sự thật. Ma quỷ là có thật. Chỉ là.. những bộ phim và truyện. Chúng đã khiến anh nghĩ tất cả là giả.

- Anh.. anh.. mà tại sao ác quỷ lại bắt bọn trẻ đi?

- Có những loài quỷ cần hút máu để duy trì sự tồn tại và tăng sức mạnh. Ban đầu, chúng chỉ sử dụng máu động vật. Nhưng, khi đã đến cảnh giới cao hơn, chúng cần máu người, máu trẻ con!

- Có thể.. em nói đúng.. phù thủy à.. miễn là đừng hút máu của anh..

- Em không chắc nó có tấn công người trưởng thành hay không. Nhưng, quỷ nhập tràng hay bất kỳ loại quỷ nào, cũng đều tu luyện ở những nơi rừng núi vắng vẻ. Chúng có thể sống giữa buôn làng người dân tộc hoặc nghĩa địa..

- Anh nghĩ em nói đúng. "Quỷ" thật sự khá ít được nhắc đến ở vùng thành phố.. Anh thấy hoang mang quá.. giờ chúng ta phải làm gì.. đây Silly?

Chúng tôi đi mon men ra đường lớn để tìm cha mẹ của lũ trẻ.

- Chúng ta cần người giúp.

- Sao vậy? Em là phù thủy mà? Hay em không đủ pháp thuật?

Silly chẳng trả lời. Đi gần đến chợ thì chúng tôi gặp một đám đông người trong làng.

Tầm hơn chục người, đàn ông lẫn đàn bà. Họ cầm đèn pin trên tay, dao, rựa.

Chính xác là họ đang có ý định đến nghĩa địa để tìm lũ trẻ, sau cả buổi chiều tìm khắp làng.

Tôi và Silly đều biết rõ quỷ nhập tràng đã bắt lũ trẻ. Nhưng không muốn nói ra vì sợ họ kinh hãi.

Tôi lửng lự trong lòng, không chắc rằng mình có nên đi theo họ để giúp một tay hay không.

Silly kéo kéo tay áo tôi:

- Hơn 8 giờ tối rồi. Cuộc tìm kiếm có thể là suốt đêm đấy. Anh về đi, nhỡ có chuyện gì..

- Không! Anh sẽ đi cùng em!

- Nhưng..

Tôi nói nhỏ vào tai Silly:

- Đừng để anh ở lại một mình, giờ về nhà còn đáng sợ hơn..

Tôi, Silly cùng đám người trong làng cùng tiến về hướng ngọn núi.

Đi bên cạnh tôi lúc này là cô chủ. Khuôn mặt bà ta đầy lo lắng. Tôi bèng hỏi:

- Những chuyện này là do con gái cô gây ra phải không?

Thái độ và ánh mắt bà ta rất cương quyết, bà ta nhìn thẳng vào tôi:

- Không! Đó không phải con gái cô! Đó là thể xác con gái cô! Nhưng linh hồn là quỷ dữ.. Lạy chúa.. xin người cứu rỗi.. Lạy cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện..

Cô chủ lẩm nhẩm đọc kinh. Người trong làng đa phần đều theo đạo Thiên Chúa. Có lẽ mọi người không nên đến nghĩa địa ấy, khi không có cha nhà thờ đi cùng. Nhưng, cha thường ở trên huyện, chỉ ngày có lễ mới xuống làng. Mà thôi, dù sao đi nữa, ở đây cũng có cô phù thủy Silly.

- Này Silly. Phù thủy có được lấy chồng không?

Silly đang chiếu đèn vào những bụi mía bên đường. Con bé sau khi nghe tôi nói thì che miệng cười:

- Anh lại vớ vẩn cái gì đấy?

- Anh thắc mắc thôi mà? Sao? Nếu không được lấy chồng thì buồn lắm đấy. Đàn ông Việt Nam đã ế vợ, mà lũ con gái xinh còn đi làm phù thủy.. ôi trời..

- Đừng vớ vẩn nữa. Này chú Tư, chú Tư ơi!

Ông Tư đi trước chúng tôi. Ông ấy quay đầu lại sau tiếng gọi của Silly.

Con bé hỏi thăm về chiếc thuyền ở Hồ Thủy Vực đã có mái chèo mới chưa. Và ông Tư lắc đầu, ông ấy tỏ vẻ sợ hãi với việc đi qua hồ vào giờ này. Nên đi đường vòng để tiếp cận nghĩa địa sẽ tốt hơn..

(Bạn đang đọc tác phẩm Mây trên đỉnh núi của tác giả Huỳnh Mèo (Mèo Mít) facebook: Facebook.com/orrelmeomeo)

Đi bộ cũng khá lâu. Cuối cùng chúng tôi đã đến một con đường mòn để vào nghĩa địa.

Giờ phút này, trên khuôn mặt ai cũng trở nên lo lắng.

Mọi người im lặng thật sự, họ tập trung nhìn con đường phía trước và rọi đèn tứ phía.

Trong không gian tĩnh lặng này, chỉ có tiếng bước chân của đoàn người.

Gió thổi làm những bụi mía mọc dại xào xạc, lạnh cả sóng lưng.

Chợt, tôi hết sức ngạc nhiên.

- Ủa? Ở đây có ai lót gạch bông vậy?

Ông Tư kéo tôi qua một bên:

- Mộ trẻ con đấy. Chúng ta tới nghĩa địa rồi.

Tôi lau mồ hôi trên trán. Da gà nổi lên từng cục, thì ra tôi vừa bước lên một cái mã mà chẳng hay biết.

Nhưng, điều đáng sợ nhất lúc này. Đó là trước mặt tôi là cái nghĩa địa lạnh lẽo, ảm đạm.

Những con quạ trên ngọn cây đồng loạt vỗ cánh bay về phía núi, khi đoàn người đặt chân lên mảnh đất này. Mảnh đất của cõi âm.

Chúng tôi chia nhau ra để dễ dàng lùng sục.

Silly, ông Tư và tôi đi chung với nhau.

Những bụi cỏ ở đây mọc cao chót vót, chúng làm các ngôi mộ thoắc ẩn thoắc hiện. Tôi chẳng thể nhớ được mình đã rùng mình bao nhiêu lần khi vô tình đụng trúng.

Chiếu đèn lung tung, bất chợt. Tôi vô tình thấy thứ gì đấy ở bụi rậm. Silly và ông Tư vẫn đang tìm kiếm phía sau lưng. Tôi tò mò, đi một mình tới cái gò mã trước mặt.

Ôi, làm sợ hết hồn, thì ra là vài cành cây khô rơi trên mộ, lỉa chỉa ra ngoài.

Tôi chợt có suy nghĩ. Không ổn rồi, trên tay mình ngoài đèn pin ra thì chẳng có vũ khí gì hết. Lỡ như con quỷ máu lạnh xuất hiện, mình sẽ bị ăn thịt, uống máu một cách dễ dàng.

Tôi liền đặt đèn pin xuống, tiếp cận mớ cây kia để tìm một cành to to làm vật phòng thân.

Trong thứ ánh sáng le lói chiếu không trực diện của chiếc đèn. Tôi hoàn toàn chẳng nhìn rõ gì cả, chỉ biết lò mò xem cành nào được thì lấy.

Mớ cành này, có gì đó hơi bất thường thì phải.. Phía trên làm gì có cái cây nào? Vậy lấy đâu ra cành mà rụng xuống cả đống thế nhỉ?

Tôi tiếp tục mò mẫm..

Thấy rồi!

Tôi nắm thật mạnh, kéo nó ra, có vẻ như khá khó thì phải..

Nhưng không.. khúc cây này.. tuy cứng.. nhưng nhẵn mịn và lạnh ngắt.

Giờ phút này, trong đầu đã hình dung được điều gì đó.

Tôi lùi từ từ lại. Tay run lẩy bà lẩy bẩy, cầm chiếc đèn chầm chậm chiếu vào..

Áaaaáaaaá!

- Có chuyện gì vậy?

Ông Tư liền chạy đến, Silly và một số người xung quanh cũng có mặt sau tiếng la thất thanh của tôi.

Bấy giờ, tôi không dám nhìn nữa, chỉ biết núp núp phía sau lưng Silly..

Tất cả ai nấy đều bàng hoàng..

Trong mớ cành cây khô trên gò mã là.. thi thể xấu số của nhóc Toàn.

Người nó tím ngắt, cứng đờ. Điều kinh khủng nhất.. chính là..

Xác nó mất hoàn toàn 2 cánh tay, máu đã khô và đong lại đen xì.

Cha mẹ thằng bé ôm thi thể người con bất hạnh.

Họ khóc nức nở.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng. Một phần vì thương xót cho số phận đứa trẻ. Một phần vì lo cho kết cục của Tí và Quân, liệu có như thế này hay không.

- Là con quỷ dữ đã làm việc này!

- Chính là nó!

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán trong sự hoang mang.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một thi thể người chết mang rợ như vậy.

Gia đình Toàn khiêng xác nó về.

Những người còn lại vẫn tiếp tục tìm kiếm. Nhưng họ cảnh giác hơn hẳn vì họ hiểu họ đang đối mặt với thứ gì.

Tôi đi kè kè bên Silly. Tôi sẽ không một thân một mình làm gì đó nữa, vì nếu phát hiện thêm cái xác chết nào đấy. Chắc tôi sẽ ngất đi mất..

- Anh sợ quá Silly ơi..

Gió từ hồ Thủy Vực thổi vào. Người tôi run lên, đôi tay tôi lạnh cóng.

Silly đi bên cạnh, thấy tôi cứ thở phì phào, con bé xoay đầu nhìn tôi. Rồi con bé cởi chiếc áo khoác bông màu hồng ra đưa cho tôi.

Tôi cười:

- Thôi không sao, anh không mặc đâu.. anh sợ..

- Sợ gì?

- Sợ mặc chung đồ với em..

- Tại sao?

- Anh sợ không quên được mùi hương của em.

Bỗng, một tiếng động lớn phát ra ngay trước mặt chúng tôi.

Rầm! Rầm!

Một ngôi mộ cũ kĩ sụp xuống, những phần đất xung quanh cũng nứt nẻ và sụp theo.

Người đàn ông đi gần đó vì không phản xạ kịp. Ông ấy trượt té xuống vết nứt to tướng.

- Aaaaaa!

- Chú Sáu! Chú Sáu!

Mọi người đổ dồn lại, đứng xung quanh vết nứt.

Chưa kịp soi đèn pin xuống thì tấm bia của chiếc mộ đổ nhào vào vết nứt.

Rầm!

Máu từ bên dưới bắn lên tung tóe như vòi hoa sen.

Một số người đứng sát vết nứt bị máu tanh bắn trực diện vào mặt.

Chưa kịp định thần, tôi hoảng hồn. Mảnh đất dưới chân tôi đang bắt đầu chuyển động, những ngôi mộ xung quanh cũng phát ra âm thanh "răn rắc".

Ngay lúc này, trên đầu chúng tôi, lũ quạ kéo đến ào ạt. Chúng không ngừng phát ra những âm thanh the thé dồn vang cả vùng nghĩa địa.

Đó đâu đơn thuần chỉ là tiếng quạ, đó là tiếng cười. Những tiếng cười của ác quỷ máu lạnh..

(còn tiếp)