Mây Trên Đỉnh Núi

Chương 7: Hồ Thủy Vực



- Im lặng! Không được phát ra tiếng động!.. Chúng đến rồi..

Silly ra lệnh cho tôi. Tôi nín thở, ngồi im phăng phắc, chẳng dám cựa quậy.

Bấy giờ, tôi có thể cảm nhận được, thứ chen lấn hai bên tôi rất sần sùi. Bọn chúng không rõ là gì, tôi cũng chả dám quay qua nhìn thử. Chỉ biết cầu trời cho chúng đừng ép tôi nữa. Không thì tôi sẽ như trái chuối bị dập nát.

Silly móc lá bùa trong túi áo ra. Con bé lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Không thể tin được! Silly đang niệm thần chú sao? Đúng là một nữ pháp sư tài phép cao siêu. Thế này thì sợ gì nữa. Tôi buộc miệng la lên:

- Thịt tụi nó đi Silly!

Bỗng. Những thứ không rõ là gì ngưng dồn ép tôi. Dường như, chỉ trong tích tắc, bọn chúng đã đi mất.

Silly nắm chặt bùa trong tay, con bé nhảy ra khỏi bụi rậm.

- Ối! Em đi đâu thế? Đừng bỏ anh mà!

Silly không xoay đầu lại. Con bé tiến từng bước lại gần gốc cây.

Tôi chăm chú nhìn xem nó sẽ làm gì. Rất có thể, Silly là một pháp sư chuyên đi trừ tà. Quá hay, tôi cực thích cái thể loại này.

Silly nhét bùa vào lại trong túi áo khoác. Nó lục lọi túi xách. Chà chà! Hình như ma quỷ trên cây mạnh quá nên Silly phải dùng "hàng cao cấp" hơn để trấn. Tôi nuốt nước bọt, tiếp tục theo dõi tình hình. Nếu bây giờ có bắp rang hoặc Coke thì hay biết mấy. Cảm giác chân thực như xem phim ma 4D vậy.

Silly lấy ra một con búp bê. Một chiếc gương, một cây nến.

Nó đặt gương dựa vào gốc cây, nến đốt lên để đối diện và ôm chặt con búp bê trong bụng.

Tôi chẳng hiểu nó đang làm cái quái gì nữa. Đây đâu phải giờ make up? Ngồi trước gương để làm gì?

Tôi thật sự quá tò mò. Đành đánh liều, vén lá cây qua hai bên, chui ra khỏi bụi rậm.

Tôi tiến lại, ngồi chồm hỗm bên cạnh Silly:

- Em đang làm gì thế?

Tôi vừa dứt câu hỏi thì có ngọn gió lạ lùng từ đâu tạt qua.

Gió lay động ngọn nến, nhưng không thể làm tia lửa ấy tắt đi.

Tôi cảm thấy rợn cả người.

- Silly ơi.. mình về đi em..

Silly vẫn chẳng phản hồi, nó đang tập trung nhìn vào gương.

Bất chợt, tôi cảm có vật thể gì đấy đang đu đưa phía trên đầu mình..

Cót két.. cót két..

Quái! Có thằng nào chơi xích đu giờ này à?

- Này.. Silly.. Silly ơi.. Em nghe thấy tiếng gì không? Em nhìn lên trên thử đi.. Silly..

Tôi thấy tay con bé đang ngày càng bấu chặt lấy búp bê. Tôi hiếu kỳ với cái âm thanh kỳ dị ấy quá. Thôi kệ Silly đi, nó muốn làm gì thì làm.

Tôi từ từ ngẩng mặt lên.

Trong cái ánh sáng le lói từ ánh trăng chiếu rọi. Qua những vòm lá cao chót vót.

Tôi đã thấy. Tôi đã thấy..

Ôi mẹ ơi! Một cặp chân người trắng phếch đang đung đưa trên đỉnh đầu!

Cùng lúc đó. Trong chiếc gương, khuôn mặt búp bê biến dạng. Đôi mắt nó rỉ hai dòng máu đen..

Xoảngggg!

Silly đấm thẳng vào chiếc gương. Gương vỡ tan tành. Con bé vẫn ôm chặt búp bê. Con bé níu vội lấy tay tôi. Miệng hét to:

- Chạyyyy!

Không cần Silly phải báo hiệu. Tôi đã chuẩn bị sẵn tư thế để chạy rồi.

Con bé là pháp sư. Chắc chắn nó không sao, tôi phải lo cho cái mạng của mình trước! Đêm qua có xe máy để trốn khỏi con ma ở trạm xăng. Nhưng bây giờ, "động cơ" duy nhất là đôi chân. Phải tận dụng triệt để.

Tôi phóng qua những bụi cây như một vận động viên điền kinh. Tốc độ lúc này của tôi có thể sánh ngang với Quicksilver trong Avengers.

Hai bên đường, những lùm cây rung rinh dữ dội. Tôi có cảm giác, hàng trăm người đang đứng trong ấy, chuẩn bị nhảy xổ ra để vồ lấy tôi.

Tôi không sợ, không vấn đề gì. Cứ xem như gió thổi nên cây rung chuyển thôi.

Cứ chạy và chạy, về đến nhà thằng Tí. Mình sẽ lấy chiếc xe máy, phi thẳng về Sài Gòn và không ở đây thêm một phút, một giây nào nữa.

Nhưng, mọi thứ chẳng dễ dàng như tôi tưởng.

Vang vọng trong đất trời, xuất hiện những tiếng cười man rợ. Tôi chẳng biết đấy là tiếng khóc hay tiếng cười, nhưng chúng chẳng khác gì những mũi tên nhọn. Đâm xuyên từ lỗ tai này sang lỗ tai kia.

Tôi cảm thấy choáng váng với thứ âm thanh ấy. Cảnh vật phía trước đang đổi màu, từ màu đen, sang màu xám rồi lại đen. Nó cứ chớp tắt liên hồi như máy quay sử dụng chế độ tĩnh.

Tôi vẫn gắng sức, đầu óc quay cuồng nhưng chân vẫn hoạt động tốt lắm.

Pặc!

Thôi xong, chân tôi va phải cành cây khốn nạn ở đâu chìa ra rồi.

- Aaaaaaaa..

Ụych! Ụych!

Tôi ngã nhào, té lăn quay. Người tôi lê trên mặt đường một khoảng ngắn rồi dừng lại. Thật may mắn, ở đây gần biển, nhiều cát nên chẳng bị thương tích gì, chỉ hơi ê ẩm.

Tôi gồng sức đứng dậy.

- Ui da..

Thôi chết.. Tôi bị bông gân. Tôi bị bông gân rồi! Trời đất ơi! Tôi không thể chạy được nữa rồi. Phải làm sao đây?

Tiếng cười man dại ngày một gần.

Xa xa trên những ngọn cây trước mắt. Tôi thấy cặp chân dị hình lúc nãy. Nó đang đu qua từng ngọn cây và có xu hướng tiến về phía tôi.

Đừng mà bạn ma. Xin bạn đừng lấy cặp chân của mình. Chân của bạn quá khỏe, còn chân của mình bị thương rồi.

Tôi có những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Tôi sẽ nói gì đó với bạn ma khi bạn ấy đến gần. Chúng tôi sẽ thương lượng, nhường con bé Silly cho bạn ma rồi hãy để tôi về lại quê hương của mình.

Tôi chỉ biết nghĩ như thế, vì tôi không còn lựa chọn, chân tôi lúc này như tàn phế rồi.

Thứ ấy sắp đến..

Bỗng, Silly từ trong bụi cây nào đấy nhảy ra.

Nó vứt thật mạnh con búp bê trên tay nó. Con búp bê bay khá xa rồi mất hút. Thứ quái dị kia cũng đu về phía con búp bê rồi chẳng thấy đâu nữa.

* * *

Lát sau.. Silly chạy về phía tôi.

Silly đỡ tôi dậy, con bé thở hổn hển:

- Anh đi nổi không?

Tôi gạt tay Silly ra.

- Được!

Tôi cắn chặt răng. Tôi sẽ tự về, mọi rắc rối của mình đều từ con bé này mà ra. Nó còn giả vờ nhân nghĩa nữa.

Tuy một chân bị thương, nhưng chân kia vẫn hoạt động tốt. Tôi lê cà nhắc cà nhắc, như kiểu đang chạy bằng một chân vậy.

- Anh đi từ từ thôi! Thứ ấy không đuổi theo mình nữa đâu.

Tôi đứng lại. Nhìn trực diện vào khuôn mặt Silly. Cái khuôn mặt mà tôi chỉ muốn quên cho rồi.

- Rốt cuộc thì em đang làm cái gì? Em trừ tà kiểu gì mà ma quỷ nó bám theo tụi mình vậy? Em là pháp sư dỏm! Anh thất vọng về em quá!

Thật lạ, con bé cười sau lời nói của tôi.

- Sao em cười?

- Không có gì..

* * *

1h giờ sáng.

Chúng tôi về đến nhà. Tôi đã có mặt tại căn phòng của mình trong nhà nhóc Tí. Giờ này chắc cu cậu đã ngủ rồi.

Tôi nằm nhìn lên trần nhà. Suy tư đủ điều. Buồn ngủ nhưng chẳng tài nào chợp mặt. Những thứ kinh khủng vẫn cứ luôn hiện hữu trong đầu tôi lúc này.

Có thể, sáng mai tôi sẽ thẳng thắn với Silly. Tôi sẽ về..

Chợt, tôi quay đầu qua nhìn cái cửa sổ. Mây trên đỉnh núi? Một câu hỏi bất định, chưa có câu trả lời.

Nhưng câu hỏi lớn nhất lúc này, đó là.. Cái khung kia không có cửa sổ để chốt vào à? Lỡ như mình thiếp đi. Lại có thứ gì đấy chui vào thì phải làm sao. Tôi nổi hết da gà khi lá cây ngoài vườn dao động, gió xì xào rít nhẹ từng cơn.

Tôi ngồi bật dậy. Chà! Hay qua ngủ chung với thằng nhóc Tí cho đỡ sợ nhỉ.

Tôi bước ra hành lang, đúng là tiết kiệm điện. Ngủ là tắt hết, chả thấy gì cả. Tôi bật đèn pin điện thoại lên. Ồ, phòng Silly vẫn còn sáng. Hay mình vào ngủ chung với con bé nhỉ?

Không được, không được, mình đang nghĩ gì thế này.. Nam nữ thụ thụ bất thân..

Tôi bỏ cái tư tưởng ấy qua một bên và tiếp tục bước đi trong bóng tối.

Chẳng hiểu vì sao ngôi nhà này lại nhiều phòng. Tôi vừa đi vừa đếm lẩm nhẩm trong miệng.

1, 2, 3, 4, 5.

Sao lại có 5 phòng? Cô chủ, 2 cha con đang ở Nha Trang và nhóc Tí? Là 4 người mà?

Thêm một câu hỏi nữa. Tôi đảo qua đảo lại những căn phòng. Tôi vẫn không xác định được thằng Tí đang ở trong phòng nào. Các phòng đều đang chốt chặt. Bước đến căn phòng cuối cùng. Tôi dừng lại, nghe loáng thoáng phía trong có âm thanh thì phải.

Tôi rỉ tai sát cửa nghe thử. Giống như là.. tiếng nước.

. lõm bõm.. lõm bõm..

Tôi nhíu mày. Trong đó đâu phải nhà tắm, sao có cái âm thanh ấy nhỉ?

Thôi thôi, không tò mò nữa. Tôi lùi lại.

Giờ phải làm sao đây. Về phòng thì sợ, không ngủ được. Còn cứ đi lang thang thế này, chân càng thêm đau..

Tôi đi ngang qua phòng Silly. Để xem nào, tôi trầm ngâm suy nghĩ. Một hồi sau, tôi quyết định gõ cửa:

Cốc! Cốc!

- Không khóa vào đi.

Tôi ngạc nhiên, đẩy nhẹ cánh cửa:

- Này, em là con gái, ở một mình sao không khóa cửa? Lỡ có kẻ nào đột nhập vào? Làm gì em thì sao?

Silly ngồi dựa lưng vào gối, nó đang đọc sách.

- Ồ. Em học bài hả? Xin lỗi, có phiền em không?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế tựa, hít một hơi thật sâu:

- Này Silly. Anh nghĩ. Chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc. Như 2 người trưởng thành.

Silly rời mắt khỏi quyển sách, con bé nhìn vào bàn chân của tôi. Nó kéo chiếc balô lại. Lấy từ trong đó ra chai dầu gió Singapore và vỉ thuốc.

Nó tiến lại gần, ngồi xuống. Silly bắt đầu thoa dầu lên vết thương sưng tấy của tôi. Đôi tay con bé nhỏ nhắn, mềm mại, mỗi lần thoa, tôi có thể cảm thấy được sự ân cần trong đó.

Bỗng, tôi thấy người mình mệt lã. Hơi thở nóng ran. Thôi chết, hình như tôi bị cảm lạnh vì ở ngoài trời quá lâu rồi..

Silly ngước lên nhìn tôi:

- Anh không khỏe phải không?

- Uhm.. anh mệt..

- Để em xem nào.

Silly đứng dậy. Nó áp bàn tay vào trán tôi:

- Nóng quá! Xuống đây nằm đi!

Silly đỡ tôi tới chiếc nệm êm ái. Cơn sốt đang hoành hành cơ thể thiếu ngủ, hoảng sợ nhiều phen liên tục này..

Silly cho mấy viên thuốc vào miệng tôi, rồi từ từ đỡ tôi dậy cho tôi uống nước.

Con bé cầm bọc khăn ướt có sẵn trong balô. Đúng là con gái, chu đáo thật, mang đầy đủ mọi thứ dành cho một cuộc hành trình.

Silly nhẹ nhàng lau trán, lau mặt cho tôi.

Lúc này, tôi đã cảm thấy ổn hơn. Nhưng tôi dần mê man. Có lẽ vì thuốc khiến tôi buồn ngủ hơn bao giờ hết.

Trong cái khoảnh khắc ấy. Silly ngồi cạnh bên, con bé tiếp tục đọc sách. Tôi chợt nhớ lại câu nói ở đâu đấy, mà mình đã từng được nghe: "Người quan tâm bạn nhất sẽ là người không thể cùng bạn đi đến suốt cuộc đời."

Chẳng hiểu lý do gì khiến tôi nghĩ đến câu ấy. Một con bé học cấp 3, với tôi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng, cũng có thể không phải. Cũng có thể, tôi đã ngộ nhận quá nhiều thứ.

Bấy nhiêu suy nghĩ ấy đã đủ níu chân tôi ở lại. Tôi quyết định sẽ ở bên Silly thêm một ngày nữa, nó muốn đi đâu, thì tôi sẽ đi cùng. Có chăng, cũng chỉ là để đáp trả sự quan tâm mà con bé đã dành cho tôi.

Và ít ra, bên cạnh con bé lúc này. Đối với tôi, đó là những giờ phút bình yên và.. an toàn nhất. Không thế lực nào có thể làm hại tôi khi có Silly cận kề..

* * *

* * *

Ò ó o o!..

Tiếng gà gáy sáng. Âm thanh này, rất lâu rồi, tôi không được nghe tại Sài Gòn.

Một ngày mới. Đúng vậy, thêm một ngày lại bắt đầu ở mảnh đất làng quê yên bình.

Tôi ra phía sau nhà đánh răng rửa mặt. Trời sáng và tôi không sợ gì nữa.

Tôi thưởng thức cái bầu không khí mát rượi chốn này những khoảng đầu đông. Nước trong lu lạnh ngắt.

Tôi cảm thấy mình khỏe hẳn ra và chân chỉ còn hơi nhức một chút.

Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tôi ra quán café của bà chủ.

Silly đâu nhỉ, lúc thức dậy, chẳng còn con bé trong phòng. Chỉ thấy chiếc chăn quấn lên người tôi. À, vậy đêm qua mình đã dành chỗ ngủ của Silly.. tội nghiệp con bé, không biết nó có chợp mắt hay thức suốt đêm canh chừng cho mình..

- Chào cô!

- Dậy rồi hả Tèo con. Uống tách café và ăn bánh mì nhé.

- Dạ, cảm ơn cô!

Tôi ngồi xuống ghế. Nhìn xe cộ qua lại, những bác nông dân đang ra rẫy.

- Cô có thấy Silly đâu không?

- Con bé đi cùng con hả?

- Dạ!

- Nó đi mua đồ ăn sáng rồi. Nó không thích ăn bánh mì.

- Haha.. dạ. Con bé ấy khó ở lắm.

* * *

- Chào chị hai!

Một người đàn ông khoảng độ 50 bước vào quán. Miệng phì phà điếu thuốc. Nhưng trông ông ta hiền lành, chất phác lắm.

- Chú Tư. Nay dậy sớm vậy?

- Qua uống ly café rồi ra đồng.. Ủa? Ai đây? Sao nhìn không giống người làng mình?

Tôi lửng lự:

- Dạ.. chào chú.. Con trên Sài Gòn xuống.

- Đây là thằng Tèo! Người quen anh Hai. Xuống chơi, có con nhỏ kia nữa, mà nó đi ăn rồi.

- À.. à! Vậy đúng là khách quý! Chà! Đẹp trai phong độ mày!

Tôi cười vì lời khen từ ông Tư. Cô chủ quán đúng là nói dối không chớp mắt. Nhưng, thế lại tốt hơn, mọi người sẽ không hỏi quá nhiều về tôi và lý do.. quái gỡ khiến tôi phải có mặt tại đây.

- Năm nay nhiêu tuổi rồi? Vợ con gì chưa mày?

- Dạ.. dạ.. 24.. chưa nha chú. Haha. Mà.. chú làm ruộng hả chú?

- Đúng rồi. Ở ngoài này đâu như Sài Gòn. Có ruộng thì làm ruộng. Đêm đêm thì tao đi câu cá, đem chợ bán, mưu sinh.

- Chà! Thích vậy. Chú ra biển câu hả?

- Đâu có. Đây ra biển xa lắm. Mày nhìn đi! Phía xa chỗ núi Hòn Khô. Sát bên chân núi luôn. Có một cái hồ, gọi là hồ Thủy Vực. Quanh năm cá nhiều cực kỳ. Nhưng, dân trong làng chẳng ai dám đến đó bắt. Chỉ có tao, mới dám thôi! Khà khà!

- Hồ Thủy Vực.. Tên đẹp nha! Con cũng mê câu cá lắm! Cuối tuần hay đi câu cá giải trí. Mà nước Sài Gòn ô nhiễm, câu vậy chứ chả dám ăn! Haha!

- Được được! Nếu mày thích thì chiều chiều. Theo tao, ra câu cho vui, chứ đi một mình, buồn lắm. Nhưng, quan trọng mày dám đi hay không mới là một chuyện.

Công nhận người dân ở đây thân thiện thật. Tôi cũng chưa biết nhiều về ông Tư. Chỉ biết ông ấy là em ruột của cô chủ.

- Dạ.. chắc là..

- Đi! Chú dẫn tụi con đi đến Hồ Thủy Vực nhé!

Silly bất ngờ xuất hiện. Con bé mới mua đồ ăn sáng về. Chắc vì nãy giờ nói chuyện lớn tiếng nên Silly đã nghe thấy. Cứ nghe thấy những nơi có gì đó bí hiểm là con bé chắc chắn đòi đi ngay..