Mây Trên Đỉnh Núi

Chương 8: Câu cá mùa đông



Silly bất ngờ xuất hiện. Con bé mới mua đồ ăn sáng về. Chắc vì nãy giờ nói chuyện lớn tiếng nên Silly đã nghe thấy. Cứ nghe thấy những nơi có gì đó bí hiểm là con bé chắc chắn đòi đi ngay.. Tôi lắc đầu:

- Nếu chú Tư nói vậy.. thì thôi.. Chắc con ở nhà.

- Ầy! Trai tráng mà nhát thế mày. Vậy sao bảo vệ cho bạn gái được. Đúng không?

Tôi lắc đầu liên tục sau câu nói của ông Tư.

Ông Tư quay sang nhìn Silly.

Bỗng, Silly cười thẹn thùng, xoay mặt sang chỗ khác. Chà, con nít mà cũng biết ngại nữa. Nhưng phải công nhận, với đôi môi hồng hồng tự nhiên, con bé cười đáng yêu thật.

Ủa? Mà tại sao nó lại có những cử chỉ như vậy nhỉ? Hay là nó đã đem lòng thương thầm mình rồi. Đúng là số trời oan nghiệt, nhưng thôi, mặc kệ. Mình không thích con nít đâu. Gu của mình là Angelina Jolie hoặc Lady Gaga..

Silly hỏi ông Tư:

- Thường thì chú đi câu lúc mấy giờ?

Ông Tư đáp:

- Nếu đi câu vào buổi chiều thì tầm 4h.. chẳng vấn đề gì. Quan trọng là về kịp lúc, đừng để quá giờ linh.

Silly bịn rịn vai áo tôi. Tôi thừa biết con bé đang tỏ ý thỉnh cầu hãy đi cùng nó. Thôi được, ngày cuối cùng mình ở đây rồi. Chơi khô máu luôn.

- Đi thì đi! Anh sẽ cho em thấy tài nghệ câu cá của anh.

Silly cười hớn hở.

Ngồi trò chuyện cùng ông Tư vài chập nữa thì ông Tư chào tạm biệt chúng tôi. Ông ấy phải ra đồng mía làm cỏ. Sống một thân một mình nên trông ông Tư nhàn hạ lắm.

Tôi dạo ra sau vườn, tìm trái cây để ăn cho vui. Thật không thể cưỡng lại sự quyến rũ của những quả xoài căng mịn trên cành.

Tôi hái vài "em", mang vào nhà để thưởng thức.

Đúng là ở đây cái gì cũng có sẵn, cứ ra vườn mà hái thôi. Cho dăm ba quả ớt đỏ mọng vào bát. Sau đó, cầm chày, giã liên hồi. Tiếp đến là đường và cuối cùng là nước mắm.

Thế là tôi đã có món xoài xanh chấm mắm đường ngon tuyệt hảo.

Tôi mang dĩa xoài và bát mắm ra vườn để ăn. Tình cờ, tôi bắt gặp Silly đang làm gì đấy.. À. Con bé đang bẻ bánh mì vụn cho lũ gà.

- Lại đây ăn xoài Silly ơi!

Con bé quay đầu nhìn tôi.

- Em không ăn đâu.

- Ủa sao vậy? Bình thường anh thấy chị em phụ nữ thích ăn đồ chua lắm mà?

Silly không trả lời. Có vẻ con bé đang bận chơi với lũ gà. Sở thích thật quái dị. Nó vuốt vẻ con gà mái dầu như thú cưng vậy. Gan thật, gà mổ cho một phát thì lúc ấy đừng hỏi tại sao biển xanh lại mặn.

- Này Silly. Ngoài thích chơi với gà, em còn thích chơi búp bê nữa phải không?

Silly đáp:

- Sao anh hỏi như vậy?

- À.. thì.. tối hôm qua, em ôm chặt con búp bê còn gì. Cho anh thắc mắc một chút nhé. Đó là loại tà thuật gì vậy?

Silly ngưng cho gà ăn. Con bé trả lời bằng giọng rất nghiêm túc:

- Đó là thuật gọi hồn Dollfuss. Một trong những cách gọi vong hồn của các đại phù thủy ở vương quốc Anh cuối thế kỷ 17.

- Ôi mẹ ơi! Vậy.. em là phù thủy, chứ đâu phải pháp sư phải không? Anh.. anh có coi phim Harry Potter! Hấp dẫn lắm, cho anh xem cây đũa thần và chiếc chổi của em đi!

Silly bật cười:

- Anh thật vớ vẩn. Đây là đời thật, không phải phim.

- À.. à.. vậy thì nói cho anh nghe.. Dollfuss là gì?

- Ừm, nếu anh muốn biết thì em sẽ nói. Một con búp bê từng đặt trong nghĩa địa, một chiếc gương và một ngọn nến. Lúc 12h giờ ở một nơi nghi ngờ có ma.. Nếu ma nhập vào, búp bê sẽ biến dạng khuôn mặt. Còn nếu quỷ nhập vào, búp bê sẽ khóc ra máu. Tất nhiên, chẳng ai muốn triệu hồi quỷ khi thứ họ đang cần là hồn ma. Chỉ việc đấm vỡ gương, quỷ sẽ thoát khỏi búp bê.

Tôi hoảng hồn, đặt miếng xoài đang cắn dở xuống. Chạy vội lại Silly.

- Đâu, đâu! Để anh xem nào!

Tôi chộp lấy bàn tay của Silly. Ôi trời.. tay con bé bị thương do đấm vào gương, sao mình lại không để ý nhỉ.

- Em hư quá Silly! Băng bó lại đi chứ, nhiễm trùng bây giờ!

Silly giật tay lại, con bé đứng dậy.

- Không phải việc của anh.

- Này Silly! Em chỉ là 1 đứa con nít thôi. Em không được cố chấp như vậy!

- Anh có biết, đêm qua. Suýt nữa thì anh bị nhập không?

- Hả? Nhập á?

Silly quay lưng bước đi:

- Nếu em không vứt con búp bê. Để thứ ấy đuổi theo và nhập vào búp bê thì chắc giờ này anh đã hồn lìa khỏi xác rồi.

Môi tôi hơi run run:

- Em.. em nói thật không? Vậy có nghĩa là.. hiện tại.. đã.. có thế lực nào đấy.. đã nhập vào búp bê.. rồi hả? Con búp bê ấy.. có quay lại tìm chúng ta không? Nó.. nó sẽ giết chúng ta phải không? Nó giống Annabelle phải không?

Silly thở dài:

- Em không rõ. Nhưng. Nó vẫn còn đâu đó.. ngoài kia.

Dứt lời, Silly bỏ đi vào nhà.

Tôi hoảng loạn, trách mắng con bé kỳ quái ấy:

- Rốt cuộc là vì lý do gì? Tại sao em phải gọi hồn? Trời ơi! Mọi thứ càng thêm rắc rối rồi!

Tôi quá điên đầu với cái mớ hỗn độn này. Silly lại cứ bí hiểm thế nào đấy, nó chẳng chịu nói thêm gì cả. Hay là mình bóp cổ nó, ép nó phải nói. Mà thôi, không được, nó là phù thủy. Chắc nó chỉ cần búng tay là mình chết. Phải suy xét kỹ lưỡng trước khi làm gì đó mới được.

Tôi ngồi xuống, ăn chút xoài lấy lại bình tĩnh.

* * *

* * *

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Sau khi ăn cơm trưa, tôi chợp mắt một chút thì đã gần 3h giờ chiều.

Giọng ông Tư ngoài cửa gọi vào:

- Đi câu cá Tèo ơi!

Thích thật đấy. Tôi bật dậy ngay, tôi nghiện câu cá lắm. Đam mê ấy như xóa tan đi nỗi sợ vu vơ trong tiềm thức.

Tôi rửa mặt cho tỉnh táo rồi chạy ra:

- Con đây chú Tư ơi!

Ồ. Con bé Silly và người đàn ông chất phác đang loay hoay với mấy cái dụng cụ cắm câu.

- Ê Silly ngốc nghếch. Em biết sử dụng không đấy?

Silly lườm tôi.

Ông Tư thúc giục:

- Đi thôi mấy con! Trời tối nhanh lắm!

Chúng tôi cùng nhau đi bộ trên con đường lớn. Những tia nắng đã dịu đi bớt sự chói chang. Nắng chiếu qua mái tóc hơi ngã vàng của Silly. Tôi chăm chú nhìn.

- Gì thế?

- À! Không.. không có gì.

Ông Tư lên tiếng:

- Chúng ta sẽ đi bộ, nhưng không xa lắm đâu. Mấy con nhìn đi! Chỉ cần đi thẳng hoài là đến chân núi Hòn Khô.

Tôi hỏi:

- Mà chú ơi. Ở đấy có một cái nghĩa trang phải không chú?

- Ừ, đúng. Nhưng phải băng qua hồ Thủy Vực hoặc đi đường vòng mới tới nghĩa trang.

- À! Thế nghĩa là. Muốn đến chân núi, phải vượt qua cái Hồ và tiếp đến là vượt qua cái nghĩa trang!

- Ừm. Đó cũng là một trong những lý do, khiến cho người dân ở đây chẳng bao giờ lên trên núi Hòn Khô. Họ chỉ làm đồng án và trồng cây xoan ở núi Hòn Rồng. Cái núi bên tay trái các con đó!

Tôi gật đầu.

Bỗng, Silly hỏi ông Tư:

- Còn lý do nào khác khiến người dân chẳng dám lên núi Hòn Khô không ạ?

- Ờ. Còn chứ! Nghe đâu, trên ấy có cọp!

Tôi giật mình sau câu nói của ông Tư. Trong tự nhiên bây giờ rất hiếm, thậm chí loài cọp đã tuyệt chủng hoàn toàn. Chúng ta chỉ có thể thấy chúng ở sở thú. Nhưng, tại một nơi "rừng thiên nước độc", vẫn còn hoang sơ thế này. Lời ông Tư nói, rất có thể là điều hoàn toàn xảy ra được.

- Mấy con biết không. Lý do mọi người nói trên núi có cọp là vì.. Cách đây không lâu.. Ở nghĩa trang, những ngôi mộ thường không dựng quá kiên cố. Dân làng mình còn nghèo, nên chôn tạm bợ thôi. Thi thoảng, xác người mới chôn hay bị đào bới lên. Nhiều người tá hỏa vì chẳng biết xác thân nhân mình sao lại biến mất quá kỳ lạ. Mãi sau này, có nhiều người đi thăm mộ, phát hiện hài cốt ở gần chân núi.. Họ mới đặt ra giả thuyết, có cọp ở trên Hòn Khô.. Bang đêm cọp đánh hơi, chúng xuống đào và ăn xác người mới chết.. vì trên núi chẳng còn gì để ăn..

Tôi nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn ngọn núi trước mặt. Ôi mẹ ơi, những áng mây bồng bềnh trên đỉnh núi. Bọn cọp hẳn là đang cư ngụ ở đấy. Silly nó mà bắt mình lên núi thì mình tự sát trước còn hơn làm mồi cho cọp. Mà về cơ bản, tôi không hay xem chương trình về động vật, nên chẳng rõ tập tính loài cọp ra sao. Nhưng, khi nghe việc bọn chúng phải đào xác người chết và ăn, quả là rất kinh dị, rất rất gớm ghiếc..

Sau nửa tiếng đi bộ.

Vượt qua đường ray xe lửa. Chúng tôi đã đến bên bờ hồ Thủy Vực.

Một chiếc hồ dài và rộng. Mặt nước tĩnh lặng, không một ngọn sóng. Nước hồ trong xanh nhưng là một màu xanh tăm tối. Núi cao rủ bóng xuống hồ, che mất những tia nắng. Nhìn thôi cũng đủ biết hồ này sâu đấy..

Ông Tư dẫn chúng tôi lại một chiếc thuyền gỗ be bé được cột gần đó.

- Nào! Bây giờ ta cùng ra hồ thôi!

- Hả? Sao mình không ngồi trên bờ để câu hả chú?

Ông Tư đáp lại với giọng của một "thổ địa" am hiểu địa hình chốn này:

- Hồ Thúy Vực có đáy dạng chữ U. Hai bên bờ nước rất nông, nhưng càng ra xa thì càng sâu. Mùa này, trời lành lạnh, cá chép thường ra giữa hồ ẩn nấp. Tao chuyên câu loại cá này, nên không câu ở đây được.

- À.. vậy thì..

Silly đẩy đẩy người tôi. Tôi biết con bé đang muốn đi "du lịch sinh thái". Tôi cũng vậy, đi thuyền thích lắm, rất rất lâu rồi tôi không được dạo trên mặt nước, phải tranh cơ hội thôi.

Ông Tư tháo neo ra. Tôi và Silly đã ngồi gọn trên thuyền. Tuy bé, nhưng cũng đủ rộng cho cả 3 người.

Silly ngồi ở mũi thuyền, tôi ở giữa còn ông Tư phía sau. Ông tư đưa cần câu cho tôi cầm, hộp mồi và cái giỏ đựng cá thì ông đặt trước mặt. Thu xếp xong, ông Tư bắt đầu chèo thuyền. Chúng tôi đang trong cuộc hành trình ra giữa hồ Thủy Vực. Một cảm giác thật Cool!

- Dịp gần tết tao cũng hay đưa bà con trong làng qua hồ để đến nghĩa địa. Thấy không. Xa xa đấy!

- Dạ. Mồ mã đủ màu, trắng, đỏ, xám, thoạt nhìn cứ như mấy ngôi nhà vậy đó chú Tư ơi! Haha! Ủa mà tại sao, phải băng qua hồ mới đến được nghĩa địa, cớ gì không đặt nghĩa địa ở ngoài kia cho dễ bề xây dựng, thăm viếng hả chú?

- À! Có đường vòng, nhưng xa lắm. Người ta chỉ đi đường vòng khi khiêng vác quan tài thôi. Còn đi thăm viếng, người dân đi thuyền của tao.. Đặt ở đây.. lý do dễ hiểu thôi. Người âm và dương có cuộc sống khác nhau, dân trong làng quan niệm thế. Nên cấm kỵ, phải đặt nghĩa địa xa chỗ người sống, hiểu không?

- Ồ! Con hiểu rồi. Thế thì cái hồ này chẳng khác nào là cửu tuyền! Nối giữa trần gian và địa phủ!

Silly quay đầu lại nhìn tôi:

- Vớ vẩn! Cửu tuyền không phải như vậy!

- Chứ cửu tuyền là thế nào?

- Thôi thôi. Hai đứa đừng cãi nhau nữa. Sắp tới giữa hồ rồi. Cắm câu thôi!

Ông Tư loay hoay mắc mồi vào lưỡi câu.

- Mồi gì vậy chú?

- Ốc và công thức.. bí mật! Khà khà. Cá chép thích ăn cái này lắm.

- Cá chép hồ này to cỡ nào hả chú?

- Để tao nhớ coi.. Năm kia, tao câu được con gần 40 cân đấy! Cũng may bữa ấy đi với thằng em bà con. Có nó vớt cùng, không thì sẩy mất..

- Ôi mẹ ơi! Cá chép mà nặng như vậy thì chắc trăm tuổi rồi! Nhưng, em gì đấy của chú đâu?

- Nó chết rồi. Ngay tại hồ này.

Tôi nở nụ cười miễn cưỡng, mông tôi hơi dịch từ từ lại phía Silly. Tôi đập đập vào vai con bé, thỏ thẻ:

- Em nghe gì không Silly..

Silly ngưng nhìn chăm chăm xuống mặt nước, con bé xoay qua tôi:

- Em phải nói cho anh một sự thật. Nhưng anh bình tĩnh nhé.

- Ờ.. ờ.. em nói đi.. nhưng nói nhỏ nhỏ thôi..

- Dưới hồ này.. có cả trăm con ma da.

- WHAT!

Tôi trợn mắt, bụm chặt mồm lại. Lúc này người tôi như đong cứng. Tôi thu mình lại giữa thuyền, nếu rơi xuống hồ, chắc chắn tôi sẽ chẳng còn đường về nữa.

Nghe tiếng nước do mái chèo của ông Tư phát ra mà lòng tôi không yên. Ào.. ào.. ào.. ào..

Tôi nhìn về phía ngôi làng nhỏ bé dần mất hút sau những lùm cây, và cái mặt nước bên dưới ngày càng tối lại. Tôi mới nhận ra, mình đã quá xa bờ, đã chẳng còn đường chạy. Tôi bơi dở lắm, có thể là tôi sẽ chết trước khi đến được bờ do kiệt sức..

Ông Tư ngưng chèo thuyền, ông ấy bắt đầu quăng câu và ngồi chờ đợi.

Niềm đam mê câu cá trong tôi đã tan biến mất theo cái ánh nắng trên khoảng trời rộng. Mọi thứ đang dần tối lại, chắc chắn là vì ngọn núi sừng sững kia đã che bớt ánh sáng.

Trời đứng gió, mặt hồ lặng im như tờ.

Tôi nghe thấy tiếng nước sục sạo bên dưới đáy thuyền. Cá? Hay là.. tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều..

- Anh bớt căng thẳng đi. Câu cá cho em xem nào.

Silly đang động viên tinh thần cho tôi. Đúng rồi, việc gì phải sợ, Silly là pháp sư, phù thủy đỉnh cao mà. Có con bé ở đây rồi mọi chuyện sẽ ổn..

Bỗng, ông Tư khẽ nói:

- Cá đang rỉa mồi! Con này chắc khoảng 10 cân!

Tôi cười thích thú:

- Thật hả chú! Sao chú biết?

- Lại đây. Tao cho mày xem, nhỏ tiếng thôi! Đó, thấy không! Bọt nước kìa! Cá chép ăn tầng đáy, mà nó rất khôn. Phải nhiều kinh nghiệm và kiên nhẫn, đấu trí với nó, may ra còn bắt được..

- Woa! Hay quá chú Tư!

- Lấy cái vợt lẹ lên! Dính rồi!

Ông Tư đứng xổm dậy. Chân ông trụ cứng trên thuyền, đúng là dân chuyên nghiệp. Đôi tay chắc khỏe của ông ấy đang ghị cần câu một cách điệu nghệ.. Chẳng mấy chốc, tôi đã thấy con cá chép béo bở.

Tôi hì hục, rướng người đưa vợt xuống, vớt nó lên thuyền, nó nhảy đành đạch. Nước bắn tung tóe.

- Haha! Đã quá chú Tư ơi!

- Sao sao? Thích không? Con này là còn bé đấy!

Ông Tư vui vẻ, cho "em cá" chép óng a óng ánh vào trong giỏ. Tôi nhìn mà lòng khoái chí cực kỳ.

Ông Tư dùng hai cần câu. Tôi bò lại cái cần câu còn lại:

- Cái này là của con nha chú Tư. Coi con thể hiện nè!

Tôi tập trung cao độ, không rời mắt khỏi chiếc phao và mặt nước xung quanh mình. Chắc chắn hồ này nhiều cá lắm đây.

Gió thổi nhẹ nhàng làm phao lay động. Cứ tưởng có cá chứ. Thật bực mình.

Sau một hồi đợi chờ, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Silly ngồi nhìn vào đồng hồ, đôi mắt con bé rất xa xăm. Không biết con bé đang nghĩ gì nhỉ?

Chợt, kế bên mép thuyền chỗ tôi ngồi có bọt nước sùng sục trào lên.

- Aaaa! Chú Tư ơi! Bên con có cá rồi nè! Chú Tư ơi!

Có thể gọi ông Tư là một "ngư phủ chuyên nghiệp". Ông phán đoán ngay về kích thước con cá:

- To lắm! To lắm nha mày! Rất to! Rất rất to!

Tôi giật mình khi nghe điều đấy. Nhưng lòng tôi háo hức, rạo rực kinh khủng, tôi muốn thấy con cá khổng lồ ấy ngay lập tức.

Hai tay tôi bám vào mạn thuyền. Đưa sát mặt mình xuống, chổng mông lên trời.

Tôi chăm chăm khoái chí nhìn.

Ông Tư thấy vậy liền cười trêu:

- Đúng là dân Sài Gòn! Khà khà!

Nó đang lên, nó đang lên. Nhưng? Tại sao nó lại lên? Tôi chưa kéo cần câu mà?

Từ dưới lòng nước đen ngầu, lạnh lẽo, một vật thể từ từ trồi lên. Lúc này tôi vẫn tin đó là cá chép khổng lồ. Cho đến khi, nó ngày một gần..

Khuôn mặt tôi vẫn kề sát mặt nước. Chỉ còn cách vài centimetre nữa là mũi tôi chạm nước.

Nó đang dần trồi lên, thật bí ẩn. Tim tôi đập phình phịch..

Bất chợt, người tôi ớn lạnh. Cảm giác háo hức, trông chờ trong tôi vụt tắt.

Thứ ấy..

Sát mũi tôi..

Thứ ấy..

Là một cái đầu người.. [book]