Mê Án Đường Triều

Chương 37: Làm chủ vận mệnh



Nghe vậy Trần Cẩn Phong nhanh chóng chạy tới đại điện.

Bên trong đại điện, Trần Cẩn Phong quan sát hai Thiên ngưu vệ đang đứng phía dưới, chàng cất tiếng hỏi: "Hai người phát hiện ra sự việc như thế nào?"

Một người nắm chặt tay, nói: "Lúc ấy hai thuộc hạ đang gác đêm thì chợt nghe trong phòng có tiếng kêu lớn, chúng thuộc hạ xông vào thì thấy Dương Đàm đang đứng trên đất, khắp người dính đầy máu tươi, bên cạnh có một nam tử che mặt đang chuẩn bị đâm kiếm về phía Dương Đàm nên thuộc hạ vội rút kiếm ra đỡ. Sau khi đấu mấy chiêu với hung thủ thì hắn bỏ trốn mất."

Bùi Đàm lúc này cũng tới đại điện, ông thở dốc, bước tới ngồi cạnh Trần Cẩn Phong.

Chàng tiếp tục hỏi: "Theo ngươi thấy thì võ công của kẻ này thế nào?"

Thiên ngưu vệ đáp: "Cả hai người thuộc hạ đều không phải đối thủ của hắn."

Bùi Đàm thất kinh: "Cái gì? Thiên ngưu vệ đều là những cao thủ được tuyển chọn nghiêm ngặt, nếu tên hung thủ đã không khuất phục trước Thiên ngưu vệ, có thể thấy hắn không phải kẻ tầm thường."

"Bùi đại nhân, Dương Đàm đang ở đâu rồi?" Trần Cẩn Phong hỏi.

"Đang ở trong phòng hắn."

"Xem ra hung thủ đang ẩn nấp trong cung, xin Bùi đại nhân sai người bảo vệ Dương Đàm và tấu với Hoàng thượng, xin ngài ấy truyền một thái y giỏi nhất đến, nhất định phải cứu sống Dương Đàm."

Bùi Đàm đáp: "Tất nhiên rồi, bản quan đã điều sáu thị vệ cùng hai Thiên ngưu vệ tới canh gác phòng Dương Đàm, thái y chắc cũng đang trên đường tới đây."

Trần Cẩn Phong gật đầu, đoạn nói: "Bùi đại nhân vất vả rồi."

Một thị vệ chạy vào đại điện, cúi người thưa: "Đại nhân, Viên thái y và Lý thái y của Thái y thự đến rồi ạ."

"Mời họ vào." Bùi Đàm đứng dậy rồi cùng Trần Cẩn Phong tới phòng Dương Đàm.

Trong phòng Dương Đàm, hau vị thái y luân phiên chẩn trị. Trần Cẩn Phong lo lắng quan sát hai vị thái y đã già yếu, trong lòng không khỏi căng thẳng: "Thái y, liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Viên thái y nhíu mày chậm rãi nói: "Bây giơ vẫn chưa thể nói chắc được, lão thần đã châm cứu và kê thuốc cho cậu ta rồi, có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của cậu ta thôi."

Trần Cẩn Phong nắm chặt bàn tay Viên thái y, khẩn thiết nói: "Cầu xin thái y nhất định phải nghĩ cách giữ mạng cho hắn."

Lý thái y xách hòm thuốc lên, nói với chàng: "Cứu người trị thương là nhiệm vụ của Thái y thực, chúng lão thần nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Tiễn hai vị thái y trở về, Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm quay lại đại điện cung Dịch Đình.

"Trần Trạng nguyên, cậu nghĩ rốt cuộc là kẻ nào muốn giết Dương Đàm."

"Là hung thủ đã hại chết gia phụ và gia mẫu." Trần Cẩn Phong cắn chặt răng.

"Gì cơ, nói vậy thì cậu biết hung thủ là ai rồi sao?"

"Nếu muốn vén màn bí mật về hung thủ lại phải bắt đầu từ việc gia phụ và gia mẫu bị trúng độc." Bỗng chàng cất cao giọng: "Truyền Tiểu Thiến tới."

Chỉ một lát sau Tiểu Thiến đã được đưa tới.

"Tiểu Thiến to gan, còn không mau khai thật đi." Bùi Đàm liếc nhìn Trần Cẩn Phong rồi xẵng giọng quát Tiểu Thiến.

"Tiểu Thiến, ta nghe Trương thái y nói hôm ấy ngươi đã tới xin độc dược từ chỗ ông ấy, ngươi nói ta nghe chỗ độc dược đó giờ đang ở đâu?" Trần Cẩn Phong nói bằng giọng rất bình tĩnh điềm đạm.

Tiểu Thiến cúi rạp đầu, giọng nói đầy vẻ hoảng sợ: "Độc.. độc dược, sau cung có nhiều gián quá, đương nhiên độc dược được rải ở chỗ lũ gián chui ra chui vào rồi."

"Gián ư? Mùa này gián đâu có xuất hiện, rõ ràng ngươi đang nói dối, còn không chịu khai thật sao!" Trần Cẩn Phong quát nạt.

Tiểu Thiến ngẩng mặt, đôi mắt đã sưng to như trái đào, nàng ta chỉ nhìn Trần Cẩn Phong mà không nói gì cả. Trần Cẩn Phong cảm thấy có gì đó khác thường bèn nói: "Tiểu Thiến, nếu ngươi có lời muốn nói thì hãy mạnh dạn nói ra đi."

Tiểu Thiến dập đầu, giọng nghèn nghẹn: "Đại nhân, Trần lão gia bị kẻ khác làm hại, xin đại nhân làm chủ. Nửa đêm hôm ấy Tiểu Thiến đang ngủ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.."

* * *

"Cộc.. cộc.. cộc", Tiểu Thiến mở đôi mắt vẫn đang ngái ngủ, hỏi vọng ra: "Ai thế?"

Một giọng nói trầm thấp truyền tới: "Tiểu Thiến, là ta đây, Trần huyện lệnh."

Tiểu Thiến đứng dậy ra mở cửa, Trần huyện lệnh nhanh chóng đi vào.

"Trần lão gia, nửa đêm nửa hôm thế này ngài tìm Tiểu Thiến có việc gì không ạ?"

Trần huyện lệnh đáp: "Tiểu Thiến, từ ngày vào cung Dịch Đình đến nay được cô chăm sóc, hai người chúng ta cảm kích vô cùng, nay có một việc muốn nhờ vả cô."

"Có chuyện gì xin Trần huyện lệnh cứ nói."

Trần huyện lệnh ngập ngừng, ông nghẹn ngào nói: "Xin Tiểu Thiến cô nương tới Thượng Dược cục lấy cho lão một liều độc dược."

"Độc dược sao, ngài cần thứ đó làm gì?"

Trần huyện lệnh chầm chậm nói: "Đương nhiên là có việc, khi nào cô lấy được ta sẽ kể cho cô."

"Trần lão gia, nếu ngài cần loại thuốc gì Tiểu Thiến đều sẽ giúp ngài lấy, nhưng còn thứ này thì.."

"Tiểu Thiến, nếu như ta nói có kẻ muốn hãm hại phu phụ ta, cô có tin không?"

Tiểu Thiến cả kinh: "Sao cơ, ai lại muốn làm hại hai người?"

Trần huyện lệnh cúi đầu thở dài, bỗng ông quỳ xuống trước mặt Tiểu Thiến, khiến Tiểu Thiến hoảng sợ không biết phải xử trí thế nào.

"Chuyện xảy ra ban sáng khiến ta trằn trọc không yên nên mới ra ngoài, ngờ đâu lại vô tình nghe được một cuộc nói chuyện trong viện tự, nói.." Giọng ông bỗng nghèn nghẹn, như đang cố nén nỗi bi thương: ".. nói muốn nhân lúc chúng ta không phòng bị sẽ giết chết chúng ta."

Tiểu Thiến hoảng loạn đỡ Trần huyện lệnh dậy, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là thế nào, ai lại muốn giết hai người?"

Trần huyện lệnh cười nhạt: "Người truyền lệnh không biết là ai nhưng kẻ nhận lệnh chính là Lý công công."

"Lý công công sao, lẽ nào lại không phải Cao công công?"

Trần huyện lệnh không đáp lời mà chỉ nhìn Tiểu Thiến bằng đôi mắt đượm buồn.

"Trần lão gia muốn Tiểu Thiến xử lí thế nào, bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng được không?"

"Không, cứ kiếm cho ta một liều độc dược."

"Trần lão gia, rốt cuộc ngài muốn dùng độc dược làm gì?" Tiểu Thiến vẫn không hiểu.

Giọng Trần huyện lệnh càng trở nên xa xăm: "Tự sát."

Nghe thấy hai chữ này, Tiểu Thiến sợ hãi lùi về sau mấy bước: "Sao có thể thế được, lẽ nào trước khi Lý công công tới làm hại ngài thì ngài muốn đi trước một bước sao?"

"Chính xác."

Tiểu Thiến bị dọa sợ xanh mặt: "Không được đâu Trần lão gia, Tiểu Thiến tuy chỉ là một cung nữ nhỏ bé nhưng cũng biết phải trái, sao có thể làm ra chuyện hại người khác như này."

"Tiểu Thiến, cô không phải đang hại ta mà là đang giúp ta, ta sống nhiều năm như vậy không ngờ cuối cùng bản thân lại rơi vào cảnh ngộ này. So với việc bị kẻ khác sát hại thì chi bằng tự ta kết liễu đời ta, ít nhất bản thân vẫn tự làm chủ vận mệnh của mình."

Tiểu Thiến bắt đầu sụt sịt: "Trần lão gia, lẽ nào bắt buộc phải làm vậy, không còn cách nào khác sao?"

Trần huyện lệnh cười khổ: "Tiểu Thiến à, nếu như có con đường khác ta nhất định sẽ đi trên đó. Cô chỉ là một cung nữ, dù có lòng tốt muốn giúp ta cũng chẳng thể giúp được. Có một số chuyện không phải cứ cố là sẽ thay đổi được, cô còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn nhiều non nớt, lòng người trên thế gian này hiểm ác lắm."