Mê Án Đường Triều

Chương 9: Án mạng thứ hai



"Nếu đã như thế." Trương Liên Chi hỏi vặn lại: "Cậu có lấy được tin gì từ chủ quán với tiểu nhị không?"

"Tất nhiên là có rồi." Trần Cẩn Phong kể lại một lượt những tin tức chàng được nghe, rồi suy nghĩ của chàng lại tập trung vào chuyện vừa nãy.

Nhìn chàng như vậy, Tấu Lương Miễn lắc lư người trước mặt chàng, lúc này Cẩn Phong mới hoàn hồn, bất ngờ nói: "Tôi phải đi kiểm chứng một chuyện." Nói đoạn chàng không thèm để ý đến Tấu Lương Miễn, bước những bước dài ra khỏi phòng, để lại Tấu Lương Miễn đứng chỏng chơ nhìn theo bóng lưng chàng, thoáng liếc đồng bạc để trên bàn rồi lắc đầu cười.

Trời đã khuya, vầng trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ núp sau đám mây mù dày đặc, tiếng chim hót trong đêm tối trở nên thật lạnh lẽo. Cái chết của Dương Tu đã khoác lên nhà trọ Duyệt Lai một tấm áo khiếp sợ, chỉ còn những ánh đèn vẫn còn thắp sáng trong quán mới có thể xoa dịu khách trọ.

Trong Phòng Nguyên Thân, Hoán Nhĩ lầm bầm gọi: "Dì ơi, trời tối lắm rồi, dì đốt đèn lên đi, con chẳng nhìn thấy gì cả."

Nghe thấy Hoán Nhi kêu ca, Thái Nương mỉm cười nhấc chụp đèn ra, dùng lửa đốt sáng bấc đèn, ánh sáng ngay lập tức nhảy múa khắp căn phòng. "Thì ra cũng không còn sớm nữa."

"Hoán Nhi, dì ru con ngủ nhé." Thái Nương nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, tay nàng vuốt ve lưng Hoán Nhi, cậu bé nghe lời nhắm chặt mắt lại.

Đứa trẻ nghịch ngợm này cuối cùng cũng ngủ rồi, Thái Nương nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa phòng rồi bước ra ngoài. Phòng Thái Nương ở ngay bên cạnh phòng Nguyên Thân, Thái Nương chậm rãi bước vào rồi ngồi bên chiếc bàn tròn đặt trong phòng. Trên mặt bàn đặt một ngọn đèn sa trắng, từ lúc Thái Nương ở đây dầu trong đèn chưa bao giờ được thêm vào, nên mỗi đêm căn phòng đều chìm vào bóng tối.

Cánh cửa khẽ bật mở, môt nam tử mặc đồ đen, đeo mạng che mặt bước vào màn đen không một tiếng động.

"Ai?" Thái Nương bỗng cảm thấy có kẻ đột nhập, theo bản năng nàng đứng dậy rồi chộp lấy thanh trường kiếm đang dựng ở cạnh giường.

Không có tiếng trả lời, ngọn đèn vừa thắp, cả căn phòng liền sáng lên.

"Rốt cuộc ngươi là kẻ nào?"

Lời nói còn chưa dứt, Thái Nương cảm nhận một cơn gió lạnh ập vào người, nàng nghiêng đầu né được một chiêu, quay người vung kiếm. Nam nhân mặc đồ đen quay lại, sụp người xuống giơ chân phải định đạp vào bụng Thái Nương, nhanh như chớp Thái Nương thu kiếm lại rồi nhảy sang bên để thoát khỏi ngón đòn hiểm ác. Sau đó nàng lại vung kiếm lên lao tới, tên thích khách đã kịp né, lưỡi kiếm của nàng chỉ sượt trên đầu hắn, nhưng chính nhát kiếm này đã khiến Thái Nương sơ hở lộ phần lưng dưới lưỡi kiếm của tên thích khách. Cảm giác thanh kiếm lao tới, Thái Nương lập tức ngã xuống đất, lăn người thoát thân. Tên che mặt đứng chưa vững đã hướng kiếm vào giữa ấn đường Thái Nương, khi thanh kiếm chỉ còn cách mặt một tấc, nàng giơ chân đạp vào tay cầm kiếm, sau đó nhanh chóng quay người, tay cầm chắc thanh trường kiếm chém cây đèn. Ánh sáng vụt tắt, cả căn phòng lại rơi vào đêm tối, tên thích khách ẩn mình trong bóng đen, nghe thấy bên tai có tiếng vung kiếm, hắn nhảy lên né được một đao, lao nhanh ra cửa. Sau khi né tiếp được một chiêu của Thái Nương, hắn trốn thoát.

"Người đâu, có thích khách!" Tiếng thét của Thái Nương phá vỡ bầu yên tĩnh, cả quán trọ Duyệt Lai đều tỉnh dậy.

Khách trọ túa ra khỏi phòng, họ chỉ nhìn thấy Thái Nương đang đứng trước cửa, tay nàng cầm một thanh trường kiếm, khuôn mặt hoang mang và hoảng sợ. Quan sát tứ phía nhưng không phát hiện ra có thêm kẻ nào.

Buổi sáng ngày thứ hai, không biết có phải do chuyện đêm trước mà bầu không khí vô cùng trầm buồn. Một tiểu nhị của quán thức dậy sớm, bắt đầu dọn dẹp để mở cửa.

Cửa chính được mở ra từ bên trong, một cơn gió lạnh ùa vào, thổi vào quầy hàng được đặt cạnh cửa.

"Người đâu, chủ quán chết rồi, chủ quán chết rồi.." _ vừa mới sáng sớm, khi người trong quán trọ vẫn chìm trong giấc nồng thì một tiếng thét thất thanh đánh thức họ dậy.

Trần Cẩn Phong vội mặc quần áo chạy xuống dưới lầu, thấy một tiểu nhị ngồi sụp xuống đất, sợ hãi đến mức toàn thân không ngừng run rẩy.

"Trông ngươi cao lớn như vậy mà gặp phải chút chuyện đã không bình tĩnh được là sao?" Tấu Lương Miễn cũng vừa xuống dưới, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của người phục vụ liền châm chích vài câu.

"Đừng nói nữa, sợ hãi là chuyện bình thường." Trần Cần Phong ngắt lời Tấu Lương Miễn vẫn đang muốn lải nhải thêm mấy câu, chàng vuốt vuốt ngực tiểu nhị: "Đừng sợ, ngươi nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì."

Nhìn thấy là Trần Cẩn Phong, tiểu nhị vội nắm chặt tay chàng, nói thế nào cũng không chịu buông ra, phải khó khăn lắm mới giúp anh ta bình tĩnh trở lại. Người làm bắt đầu kể lại quá trình phát hiện ra chủ quán: "Buổi sáng hôm nay đến lượt tôi phụ trách việc mở cửa, nên dậy sớm hơn những người khác nửa canh giờ. Mở cửa tiệm xong tôi bắt đầu trải vải bàn, chuẩn bị lai chùi quầy. Bởi vì trời chưa sáng tỏ, tôi thấy có vật gì đó đen xì nằm trong quầy, tôi mới tiến lại xem thử, ôi mẹ ơi, sợ đến suýt vỡ mật, chủ quán nằm giữa vũng máu, cái cảnh tượng kinh khủng đấy cả đời tôi cũng không quên được mất." Đôi mắt anh chàng tiểu nhị lộ rõ vẻ hoảng loạn sợ hãi, bất lực nhìn những người tụ tập càng lúc càng đông trước mặt.

Trần Cẩn Phong trầm tư suy nghĩ, chàng cố gỡ cái tay đang bị tiểu nhị nắm đến phát đau ra, rồi cầm tay Tấu Lương Miễn thế chỗ mình. Nhìn thấy anh chàng tiểu nhị không muốn mình rời đi, Trần Cần Phong vỗ vỗ vai anh ta, cố nặn ra một nụ cười sau đó đi về phía quầy hàng, trong quầy là chủ quán đã qua đời. Huynh ấy nằm cạnh bức tường bên tay trái, một thanh trường kiếm đâm xuyên từ xương sườn bên trái sang bả vai phải, hiện trường vụ án thảm đến không nỡ nhìn. Một mối nghi ngờ xuất hiện trong đầu Trần Cẩn Phong, chàng không biết kẻ nào lại có thủ pháp giết người kì lạ như vậy.

Suy nghĩ một lát, trong lòng Cẩn Phong nhen nhóm một hi vọng. Xem ra cái chết của chủ quán so với Dương Tu đơn giản hơn, còn về hung thủ___ Cẩn Phong biết bây giờ chưa phải là lúc nên nói, tránh việc đánh rắn động rừng.

"Tiểu nhị, các người mang thi thể chủ quán ra ngoài đi." Trần Cẩn Phong nói với mấy người làm đang đứng vây xung quanh.

Hai người bạo dạn tiến lên trước khiêng xác chủ tiệm, những người còn lại mang chuyển bàn ghế gần quầy ra cạnh cửa chính để hai người kia di chuyển dễ dàng hơn.

Sau một hồi vật lộn, đợi đến khi mọi thứ được sắp xếp xong xuôi thì cũng đã gần tới trưa rồi. Bốn người Trần Cẩn Phong ngồi ở đại sảnh, vừa uống trà vừa nói chuyện..

"Võ Trạng nguyên vừa chết giờ lại đến lượt chủ quán, nếu không phải Thái Nương biết chút võ công, không chừng tỉ ấy cũng gặp họa rồi." Trương Liên Chi mở đầu câu chuyện.

"Chủ quán chết cũng rất kì lạ, đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị giết." Tấu Lương Miễn cúi đầu nhìn cái chén nói.

"Còn chuyện hôm qua của Thái Nương là như nào, kẻ nào lại muốn giết tỉ ấy, sao lại muốn giết tỉ ấy." Lý Kính Dư lấy làm ngạc nhiên.

"Đúng vậy, dạo gần đây xảy ra nhiều việc như vậy, đúng là không đề phòng nổi." Tấu Lương Miễn nhấc chén trà lên nhấp một ngụm: "Trà ngon.."

"Mọi người nói xem, hung thủ giết Dương Tu và Thái Nương có phải cùng một người không, bọn họ đều che mặt." Lý Kính Dư đột nhiên nhớ ra, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa hai sự việc.

Trương Liên Chi nhấc chén trà đảo qua đảo lại, sắc xanh thẫm trong chén cũng di chuyển theo: "Tôi thấy vụ án này rất nan giải, mọi người nên cẩn thận vẫn hơn, Thái Nương là một ví dụ đấy, biết đâu có ngày đến lượt chúng ta."

"Huynh đừng hù dọa tôi, thứ nhất tôi chẳng phải Trạng nguyên, thứ hai tôi cũng không phải ông chủ nhiều tiền, cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai, giết ai cũng được cũng chẳng đến tôi."

"Hoán Nhi, Hoán Nhi.." giọng nữ nhân vang ra từ phòng Nguyên Thân, nghe có vẻ lo lắng. Bốn người Trần Cẩn Phong ngẩng đầu nhìn, thấy Thái Nương bước ra từ phòng Nguyên Thân, vịn tay vào lan can, đôi mắt đẹp mê hồn mở to: "Hoán Nhi, con đang ở đâu, mau lại đây.."

Không thấy có tiếng trả lời, Thái Nương chạy xuống lầu. Một cảnh tượng kì lạ khiến Trần Cẩn Phong phải chú ý, trước mặt Thái Nương hoàn toàn trống không nhưng nàng không đi thẳng mà cứ lảo đảo từ phải sang trái như người uống say, vừa đi đến gần cửa thì nàng ngã quỵ xuống đất, bên cạnh là bàn ghế vừa được dồn đến cửa. Do tác động ngoại lực, cái ghế được xếp trên cùng rung rung rồi đổ nhào, trong nháy mắt, Thái Nương vừa nhích người được lên trước, cái ghế rơi mạnh xuống sàn nhà. Đúng lúc này, một người xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Thái Nương đang bò lồm cồm trên đất, hốt hoảng kêu lên rồi đỡ nàng dậy.